" Đúng vậy, quả nhiên là nhớ không nhầm, nơi chân núi có một tòa lưu lãng giả doanh trại!" hắc bào lão giả Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư hưng phấn không thôi, theo như phương hướng hắn chỉ nhìn xuống, mọi người phát hiện ra nơi chân núi mơ hồ hiện ra vài cái trướng bồng. Ngưng thần cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe thấy tiếng người loáng thoáng. " Lưu lãng giả doanh trại?" Kiếm Thần Kiệt Lạp Nhĩ Đức vốn tính cẩn thận, theo tiềm thức nắm chặt trường kiếm sắc bén trong tay. " Tại các đại vị diện, rất nhiều người sau khi tu luyện đến một trình độ đều đi ra bên ngoài lịch lãm, thậm chí lưu lãng năm này qua năm khác ở bên ngoài. Lưu lãng giả tòa thành không nhiều lắm, thường mấy trăm vạn dặm cũng không nhất định có một tòa, nhưng những doanh trại đơn giản mà lưu lãng giả dùng để nghỉ ngơi cùng trao đổi tin tức thì lại không ít!" Nhìn Dương Lăng cùng Kiếm Thần Kiệt Lạp Nhĩ Đức đang nghi hoặc, Lý Tra Đức Sâm bắt đầu chậm rãi giải thích. Nguyên lai, các lưu lãng giả đi khắp nơi lưu lãng cùng thám hiểm. Có khi ở lại những nơi mà đã hàng chục thậm chí hàng trăm năm chưa từng có dấu chân người cũng là bình thường. Lưu lãng tòa thành tin tức linh thông, vật tư phong phú, nhưng thường thường khoảng cách cực kỳ xa xôi, một lần cả đi và về mất rất nhiều thời gian. Vì để trao đổi cùng bổ sung vật tư gần hơn, dần dần hình thành nên những tòa doanh trại nơi nhiều lưu lãng giả thường xuyên ở lại. Trên cơ bản, lưu lãng giả doanh trại có thể chia làm hai loại. Một loại hoàn toàn do mọi người tự phát hình thành, dùng làm nơi để trao đổi tin tức cùng vật tư, không có hộ vệ, không có kiến trúc cố định, cực kỳ đơn giản, thường thường chỉ là một khoảng đất trống mà thôi. Một loại khác là những doanh trại do các cường giả còn lại là người kiến tạo hoặc là bảo vệ, có kiến trúc cùng hộ vệ cố định. Trên một ý nghĩa nào đó, có thể nói đó là sự thu nhỏ của lưu lãng giả thành bảo, tuy nhỏ nhưng được trang bị đầy đủ mọi thứ. "Lưu lãng giả tòa thành tất cả đều có cường giả hàng đầu bảo vệ, thậm chí tự mình tọa trấn, cấm tư đấu. Không có bất luận kẻ nào dám ở bên trong làm loạn. Về phương diện an toàn tuyệt đối không có vấn đề; những lưu lãng giả doanh trại có quy mô nhất định, dưới tình huống bình thường cũng đều có thế lực cường đại ở sau lưng bảo vệ, phương diện an toàn cũng không cần lo lắng, nhưng…." Nhìn những trướng bồng loáng thoáng nơi chân núi, Lý Tra Đức Sâm sắc mặt ngưng trọng, tiếp theo nói: " nếu gặp phải lưu lãng giả doanh trại tự phát thì nhất định phải cẩn thận, tỉnh huống gì cũng có thể xảy ra!" " Đúng vậy, trong lưu lãng giả có rất nhiều người chuyên tâm theo đuổi tu luyện, nhưng cũng có không ít những tên đạo tặc cùng thổ phỉ bại hoại, nhất định phải cẩn thận!" hắc bào lão nhân Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư dặn dò mọi người vài câu. Là một lưu lãng giả lớn tuổi nhất trong mọi người , hắn đã gặp qua đủ các loại, các dạng sự tình. Mặc dù thực lực không cao, nhưng nói về sự phong phú lịch duyệt thì ngay cả một lưu lãng giả đã ở bên ngoài cả vạn năm như Lý Tra Đức Sâm cũng thua xa. " Nói như vậy, nếu gặp phải lưu lãng giả doanh trại tự phát, thực lực mà yếu một chút thì không nên tiến vào ?" Dương Lăng lắc đầu. Khác với Thái luân đại lục có ma pháp nguyên tố ít ỏi, ở các đại vị diện, nhất là Sinh mệnh, Trật tự cùng Hỗn loạn, cường giả nhiều vô số. Những người có thực lực thánh vực cùng lĩnh vực căn bản là nhiều không đếm xuể. Trong đông đảo lưu lãng giả, ở đâu cũng có thể thấy thần giai cường giả. Nếu gặp phải một đám lưu lãng giả có thực lực thần giai đánh lén, sợ rằng so với gặp phải một đám thần giai ma thú còn tệ hơn! So với đám ma thú, giữa người với người càng thêm hiểm ác! " Lưu lãng giả doanh trại tự phát thì không an toàn, nhưng cũng không phải tệ như vậy!" Lý Tra Đức Sâm cười cười, " chỉ cần ngươi không gây chuyện. Cũng không có ra tay với người khác, trừ phi là tự mình muốn chết, để lộ ra những bảo bối trên người!" " Đúng, cẩn thận để ý một chút là được, đi thôi, cùng nhau đi xuống đó xem." Hắc bào lão nhân Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư vừa nói vừa đi xuống, dẫn đường cho mọi người. Ở phía sau, mọi người nhanh chóng đuổi kịp Hô Thuận theo thế núi, tốc độ của mọi người càng lúc càng nhanh. Không lâu sau đã từ đỉnh núi cao hơn mực nước biển mấy ngàn thước đi tới bình nguyên rộng lớn, đến gần lưu lãng giả doanh trại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Do bị rừng cây che chắn, đứng trên đỉnh núi chỉ thấy vài cái trướng bồng, đi vào nhìn lại mới phát hiện lưu lãng giả doanh trại này cực kỳ khổng lồ. Những trướng bồng rất lớn nối tiếp nhau, có chút dựng nên dưới đại thụ, có chút dựng ở những khoảng đất trống trong rừng cây, có chút thậm chí còn ở trên nhánh cây, thoạt nhìn rất bừa bộn lộn xộn. Bên ngoài lưu lãng giả doanh trại, đơn giản tạo nên một vòng hàng rào bằng gỗ cao bằng một người. Thoạt nhìn thì có vẻ tốt đấy, nhưng có thể ngăn trở được đám ma thú sống thành bầy trên Lạc Nhật bình nguyên hay không thì có trời mới biết. Doanh trại chỉ có một tòa đại môn đơn giản, có thể cho phép năm người xếp hàng ngang đi vào, không có tiễn tháp, không có thủ vệ, xem ra, đây là một tòa lưu lãng giả doanh trại tự phát hình thành theo như lời Lý Tra Đức Sâm nói. Nhân số bên trong doanh trại không ít, có người thì đang lau chùi vũ khí, có người thì lén lén lút lút ở một bên thương lượng bí mật gì đó, có người lại dương dương ở trên cây phơi nắng. Càng nhiều người đang tụ tập lại một chỗ hô to kêu to, trong ba tầng, ngoài ba tấc, nước cũng không thông, tựa hồ đang xem cái gì đó. Sau khi nhìn thấy nhóm mọi người, có người thì không thèm để ý, có người lạnh lùng nhìn vài lần. Không ai tiến lên tra hỏi, cũng không có ai tiến lên chào đón, ai cũng bận rộn với chuyện của mình. " Bên kia còn có một mảnh đất trống, đi, trước tiên cứ ở nơi này dựng vài cái lều đã, sau khi hiểu rõ tình huống rồi lại xuất phát!" hắc bào lão nhân Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư kinh nghiệm phong phú, nhanh chóng tìm được một mảnh đất trống khô ráo, chỉ huy đông đảo lưu lãng giả rất nhanh dựng nên mấy cái trướng bồng. Lưu lãng giả doanh trại là nơi rất tốt để nghe ngóng tin tức cùng bổ sung vật tư, mặc dù vội vã chạy tới lưu lãng tòa thành ở Lạc Nhật bình nguyên, nhưng nhất thời cũng không vội. Loại doanh trại do các lưu lãng giả tự phát hình thành rất loạn, không đủ an toàn, nhưng thường thường tin tức linh thông, hơn nữa thường có người ở tại địa phương này lặng lẽ bán ra những bảo vật ăn trộm được, chuyển vài vòng nói không chừng sẽ thu hoạch được cái gì đó ngoài ý muốn. " Trời ạ, " Đúng vậy, một tên hạ vị thần đấu với một thượng vị thần đỉnh, căn bản không phải là đối thủ!" Nghe tiếng kêu, nương theo đó là một tiếng kêu thảm thiết cùng đau đớn khác. Theo sát, một gã hắc giáp đại hán hô một tiếng bị ném bay đi, ba một tiếng vừa vặn rơi xuống gần đám ngươi Dương Lăng . Thân bị thương nặng, cả người đầy máu, trên ngực lưu lại một vết đấm thật sâu. " Không muốn chết thì mang đồ vật giao ra đây, nếu không" một gã cự hán đầu bóng lưởng thân cao hai thước vừa nói vừa tách đám người đi ra, nhanh chóng đi tới, ca sát một tiếng hung hăng đánh gãy xương sườn của hắc giáp đại hán. Vẻ mặt hung tợn xấu xí, trên lưng là một cự phủ sắc bén, cả người đầy cơ bắp, vừa nhìn là biết đây là một tên chuyên đánh giáp lá cà. " Ta không có lấy, ta thật sự không có lấy, đại nhân, ta thật sự" hắc giáp đại hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, lớn tiếng cầu xin tha thứ. " hắc hắc, không lấy?" cự hán đầu bóng lưởng lạnh lùng cười cười, chân phải vừa giẫm nát ngực của hắc giáp đại hán đang chậm rãi thu lại, lập tức lại sút ra, hô một tiếng kéo theo một chuỗi tàn ảnh, mang tên hắc giáp đại hán đáng thương đá bay lên. Không đợi đối phương kịp rơi xuống đã đánh tới, một quyền nện thẳng vào ngực đối phương, hoa lạp một tiếng trực tiếp đánh thẳng vào trọng giáp màu đen trên người đối phương. Một quyền, hai quyền Đại hán đầu bóng lưởng thân mạnh lực khỏe, tốc độ cũng nhanh như thiểm điện. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Dương Lăng tuyệt đối không thể tưởng tượng đối phương có thể nhanh đến trình độ như thể, đồng tử co rút nhanh, cẩn thận quan sát từng động tác của đối phương. Phốc Những tiếng vang trầm trọng nổi lên liên tục, cả người hắc giáp đại hán vốn đã đầy vết máu, nháy mắt đã bị đánh thành huyết nhân huyết nhục mơ hồ. Xương cốt gãy đoạn, các đốt ngón tay bị bẻ đi, con ngươi cũng thiếu chút nữa bị đánh nát. Đau đến co quắp người lại thành một khối. " Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, đồ vật đó ở đâu, ngay cả đồ của thiếu gia chúng ta mà cũng dám ăn cắp, quả thực là muốn chết!" đại hán đầu bóng lưởng nắm tóc của đối phương kéo lên, " ta đối với một cái thần cách của hạ vị thần không hứng thú, nhưng nếu ngươi muốn chết, ta cũng không ngại đào ra cho chó ăn!" Cự hán đầu bóng lưởng đằng đằng sát khí, tay trái nắm tóc của hắc giáp đại hán, tay phải phốc một tiếng hóa chưởng thành đao đánh thẳng vào ngực hắn. Vẻ mặt cười nanh ác, từng từng chút một đâm sâu vào, gắt gao bóp bóp thần cách trong cơ thể đối phương. Từ từ bóp nát thần cách của người khác ? Nhìn một màn máu tanh tàn bạo, nhìn thảm kịch sắp phát sinh, ngoại trừ một số tên hả hể, sợ thiên hạ không loạn đang rống lên ra, tuyệt đại bộ phận đều chau mày, Dương Lăng cũng không ngoại lệ. Tinh linh Đại Tế Tự luôn luôn thiện lương nhân từ đứng một bên lắc đầu, không đành lòng tiếp tục xem. " Đại.. đại nhân tha mạng, Ai Thước Tạp có thể phát thệ với Hắc Ám Quân Vương. Ta thật sự, thật sự không có lấy" Hắc giáp đại hán yếu ớt hít một hơi, kiệt lực cầu xin tha thứ. " Hắc hắc, hướng Hắc Ám Quân Vương mà thề ?" đại hán đầu bóng lưởng hung hăng nghiến răng, sát khí tận trời như tử thần, " gia tộc chúng ta ghét nhất chính là nhìn thấy mấy tên thuộc hạ của Hắc Ám Quân Vương, gặp một người giết một người. Nếu ngươi thuộc thần hệ khác, sau khi giao ra đồ vật còn có thể tha cho một mạng, bây giờ thì, hắc hắc" Đại hán đầu bóng lưởng lực lượng kinh người, vừa nói vừa bóp vào thần cách của hắc giáp đại hán, nháy mắt, hắc giáp đại hán đang ngạt thở kêu thét lên thảm thiết như heo bị cắt tiết. Dưới sự đau nhức, cả người đều run rẩy, phảng phất như là đau tận xương cốt, vào thẳng linh hồn. Hắc Ám Quân Vương của tử vong vị diện ? Dương Lăng nhíu mày, nhớ tới những lời hắc ám đại trưởng lão cùng hắc ám kỵ binh đại thống lĩnh nói. Nghe giọng điệu của tên đại hán đầu bóng lưởng này, thì tựa hồ hắn là kẻ đối đầu sống chết với Hắc Ám Quân Vương, gặp một người giết một người, khẩu khí này không nhỏ. Hoặc là chính mình có thực lực cực kỳ kinh người, hoặc là đến từ một thế lực ngang hàng với Hắc Ám Quân Vương, thậm chí lớn hơn. Mắt thấy đại hán đầu bóng lưởng máu tanh tàn nhẫn, định đánh nát thần cách của hắc giáp đại hán, vốn còn có vài tên lưu lãng giả đang xem không định can thiệp cũng chuẩn bị động thân ra khuyên giải. Nhưng nghe lời đại hán đầu bóng lưởng vừa nói, trong lòng không khỏi bắt đầu do dự. Ngay cả thế lực của Hắc Ám Quân Vương cũng không để vào mắt, đây là người không nên trêu chọc vào! Ma Thú Lĩnh Chủ.