Buổi tối ngày bắt đầu kinh doanh thống kê, thu nhập đúng là kinh người, không chỉ có một trăm phòng khách bình thường thuê hết, mà ngay cả mười gian biệt viện tất cả cũng đều bị thuê hết. Trừ đi các loại chi phí như rượu miễn phí, tiền nhân công thì kiếm được cả năm trăm tử tinh tệ. Một ngày kiếm được năm trăm tử tinh tệ. Đối với cá nhà giàu có tài phiệt ở Ban Đồ đế quốc và La Tư đế quốc mà nói thì một ngày năm trăm tử tinh tệ chỉ là cửu ngưu nhất mao mà thôi. Nhưng tại Duy Sâm Trấn xa xôi, đừng nói một ngày năm trăm tử tinh tệ mà chính là một năm năm trăm hắc tinh tệ đều đã lợi nhuận khổng lồ rồi. Dù sao, một gia đình bình thường sinh hoạt phí sử dụng không đến một trăm hắc tinh tệ. Vốn lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ không đồng ý cung cấp rượu miễn phí, nhưng ban đêm thu được một đống tinh tệ lớn, rất nhanh để cho nhà sản xuất rượu mang thêm một nhóm rượu ngon tới, siêng năng hơn tất cả mọi người khác. Trong khoảng thời gian này tới nay, vì bảo trì thu chi bình hành trong phủ, lão và Cổ Đức đã mất không ít tâm huyết. -Đại nhân, lữ quán kinh doanh tốt như vậy, tốt nhất là lập tức mở rộng quy mô! Chứng kiến lữ quán làm mình hao phí rất nhiều tâm huyết kiếm được nhiều tiền như vậy, Cổ Đức luôn luôn hỉ nộ không hiện ra mặt cũng mặt mày hớn hở. -Đúng, đúng, đúng, lập tức mở rộng quy mô, càng lớn càng tốt! Lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ cũng lớn tiếng phụ họa, căn cứ theo quy định của Dương Lăng, hàng năm đều thưởng cho thủ hạ cùng người hầu một món tiền. Nếu không nghĩ biện pháp mở rộng kinh doanh, đến lúc đó lấy tiền từ đâu ra? Mục Nhĩ Bá Kỳ và Cổ Đức nỗ lực đề nghị, Tác Phỉ Á, Tạp Tây cùng với Lỗ Thước cũng ra sức phụ họa, đều khuyên Dương Lăng nhanh chóng mở rộng quy mô kích thước của Hương cách lý lạp. -Hắc hắc, một ngày năm trăm tử tinh tệ, thật sự là không đáng giá nhắc tới. Nhấm nháp một ngụm trà hoa lài, Dương Lăng nhẹ nhàng lắc đầu : -Mấy người các ngươi, trước hết nói xem như thế nào mới có thể kéo dài việc kiếm tinh tệ. Nhìn nụ cười cao thâm khó lường của Dương Lăng, lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ có chút chần chờ. Mặc dù ở trong phủ Hải Nhi Bối Lý nhiều năm, nhưng làm một quản gia là điểm mạnh của hắn, để cho hắn làm kinh doanh, như thế có điểm khiến hắn làm công việc khó. Uống chén rượu trong tay một hơi hết sạch, ải nhân Lỗ Thước vừa tiếp tục rót rượu, vừa lớn tiếng nói: -Chuyện này rất đơn giản, nghĩ biện pháp lấy tiền của người khác, không phải là được sao? Đối với Lỗ Thước mà nói, suy nghĩ nhiều như vậy quả thực chỉ là vì một việc mà thôi. Trước kia tại bộ lạc, tất cả bọn họ đều là một tay giao tiền, một tay giao hàng, không có tiền thì bán vài cây vũ khí là được. -Tạp Tây, ngươi nghĩ như thế nào? Nghe Dương Lăng đặt câu hỏi, Tạp Tây sờ sờ gáy, trong lòng vừa động, nói: -Đại nhân, tổ chức cho mọi người cùng nhau vào trong sâm lâm săn bắt, bán ra đại lượng da thú cùng ma thú tinh hạch, như vậy mỗi ngày đều có thể kiếm được đại lượng tinh tệ -Đúng đúng đúng, Đặc Lạp Tư sâm lâm tài nguyên phong phú. Chỉ cần bán tài nguyên, tiền kiếm được cũng rất nhiều, không cần lo lắng không có thức ăn cùng với quần áo mặc. Thấy mọi người đều lên tiếng, Ngả Lỵ Ti cũng bạo dạn nói ra ý tưởng của mình. Mặc dù trước kia gia đình mở một tiệm bán gỗ thủ công, nhưng cuộc sống không giàu có, không cần lo lắng thức ăn cùng quần áo mặc là nguyện vọng lớn nhất của nàng từ thời thơ ấu. Lắc đầu, thấy mưu sĩ Cổ Đức ngồi ở bên trầm ngâm không nói, Dương Lăng nói: -Cổ Đức, nói ra suy nghĩ của ngươi đi. Thấy mọi người tất cả đều nhìn mình, Cổ Đức trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: -Đại nhân, Duy Sâm Trấn tài nguyên phong phú, chỉ cần vận chuyển ra ngoài, mỗi loại đặc sản đều có thể kiếm được rất nhiều tinh tệ. Mấu chốt là vận tải, chỉ cần có thể tìm được phương pháp vận chuyển giá rẻ mà tiện lợi, dựa vào điều kiện ích lợi của Duy Sâm Trấn, tuyệt đối có thể không ngừng kiếm được rất nhiều tinh tệ Phương pháp vận chuyển giá rẻ mà tiện lợi? Vừa nghe Cổ Đức nói như vậy, mọi người trầm tư một lát đều bắt đầu phụ họa, chỉ có Dương Lăng vẫn còn lắc đầu. -Đại nhân, ngươi có phương pháp nào tốt sao? Thấy Dương Lăng vẫn còn lắc đầu, lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ không khỏi cảm thấy tò mò. Nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, Dương Lăng khe khẽ uống vào một ngụm trà hoa lài, từ từ kể cho mọi người một câu chuyện xưa. Trước kia, có hai người thương nhân phân biệt phát hiện ra hai tòa tinh quáng. Có một thương nhân sử dụng tiền công rẻ mạt chiêu mộ rất nhiều lưu dân, chuẩn bị đào hết xong rồi bỏ đi, trả cho người dân tiền công rất thấp chỉ có thể miễn cưỡng ăn no. Bởi vậy, đám lưu dân người đến người đi, lưu động rất lớn. Bên cạnh mỏ vàng, ngoại trừ kỹ viện cùng với nhà đánh bạc không có chỗ tiêu, cho dù có tiền cũng không có chỗ để tiêu. Người thương nhân còn lại cũng chiêu mộ rất nhiều lưu dân, nhưng cứ cách một thời gian, hắn lại thưởng cho đám lưu dân một lần. Đồng thời còn ra sức xây dựng quán rượu, khách sạn, trường học các nguyên nhân để cho cuộc sống của đám lưu dân dần dần ổn định. Đồng thời, lại thông qua quán rượu khách sạn thu hồi lại rất nhiều tinh tệ, sau đó tiếp tục đầu tư xây dựng các công trình cần thiết, tuần hoàn như thế. Năm năm sau, theo mỏ vàng khô kiệt, một người thương nhân lại đi tìm kiếm một chỗ khác, đám lưu dân cũng đi theo tiêu tán không thấy, chỉ để lại một mảnh hoang địa. Ở một chỗ khác, dưới sự kinh doanh của người thương nhân kia, không những không phá hư hoàn cảnh xung quanh mỏ vàng, ngược lại còn ở bên cạnh mỏ vàng thành lập nên một tòa thành trấn phồn vinh, thương nhân lui tới không ngừng. Qua năm năm nữa, người thương nhân trước tại sòng bạc thua mất tất cả mọi thứ, phải đi lưu lạc trong đường phố. Rồi sau đó một người thương nhân kinh doanh tòa thành trấn càng ngày càng phồn vinh, không chỉ có kiếm được rất nhiều tinh tệ, còn có uy vọng rất lớn đối với dân chúng, được quốc vương phong làm lĩnh chủ. Sau khi kể xong câu chuyện, Dương Lăng lại uống một ngụm trà hoa lài. Cổ Đức, Tác Phỉ Á, cùng Mục Nhĩ Bá Kỳ đều trầm ngâm, những người khác thì chăm chú quan sát Dương Lăng, tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn không thể ngay lập tức hiểu bất kỳ ý nghĩa nào trong câu chuyện hắn kể. Trầm tư một khắc sau, lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ kích động nói: -Ta đã hiểu, đại nhân, ý tứ của ngươi là trước hết để cho người dân trong Duy Sâm Trấn cuộc sống thật là tốt, xúc tiến buôn bán, sau đó mới có thể kiếm được càng nhiều tinh tệ. -Đúng vậy, Đặc Lạp Tư sâm lâm chính là mỏ vàng trong cây chuyện. Duy Sâm Trấn là đại bản doanh của chúng ta, nếu người dân ở nơi đây ngay cả ăn đều ăn không lo, chũng ta có cố gắng đến mấy cũng không kiếm được nhiều tiền, chỉ có thể làm ăn nhỏ mà thôi. Nhìn Mục Nhĩ Bá Kỳ kích động, Dương Lăng gật đầu khen ngợi, nói tiếp : -Cho nên, chúng ta bây giờ không có mở rộng phòng bình thường ở Hương cách lý lạp , nguồn khách còn lại để cho người khác đi theo kiếm một chút tiền đi. -Đợi người dân của Duy Sâm Trấn dư tiền, chúng ta tiếp tục xây dựng công trình khác, từng bước thúc đẩy Duy Sâm Trấn phát triền, dần dần liên tục kiếm được tinh tệ càng nhiều . Sau một lát chần chờ, Tác Phỉ Á cũng nói ra suy nghĩ của mình. -Đúng, từng bước, từng bước một! Chúng ta cần phải duy trì khả năng lợi nhuận. Đặc Lạp Tư sâm lâm trải dài ngàn dặm, cây đại thụ khổng lồ số lượng không thể đếm được, ma thú hoành hành, trong mắt người khác thì vô cùng hung hiểm, nhưng đối với Dương Lăng mà nói Duy Sâm Trấn ở gần Đặc Lạp Tư sâm lâm tương đương là đại bản doanh của hắn. Lôi kéo một thế lực, biện pháp an toàn nhất không phải một lần cho hắn bao nhiêu tinh tệ, mà là chia cho hắn một phần bánh ngọt, đem hắn vững vàng đặt trên chiến xa với mình, có lợi cùng hưởng, có họa cùng chịu. Không giống việc vội vàng mở rộng quy mô và kích thường Hương cách lý lạp , Dương Lăng trong lòng rất rõ ràng ở đây xây dựng một tòa kiến trúc ngoại trừ kiếm tiền thì cũng rất quan trọng đó là cùng với đại đa số người dân trong trấn hình thành cộng đồng ích lợi. Chỉ có thể như vậy, chính mình mới có thể đứng vững chân, chính mình mới có thể nhanh chóng thăm dò thế giới huyền bí này, hường thụ một cuộc sống mới, cũng như tìm kiếm có hay không tồn tại cách trở về trái đất. Đương nhiên, kiếm tiền không phải quan trọng nhất, nhưng kiếm không được tiền cũng là vạn vạn không thể! Hương cách lý lạp ngay từ đầu đã xác định vị trí rõ ràng, phòng khách bình thường một ngày cũng kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ là hấp dẫn một chút người ở trọ để tăng một chút nhân khí mà thôi. Chính thức có thể kiếm tiền, chính là mấy căn biệt viện phía sau, tiếp theo có thể xây dựng thêm mấy căn. Duy Sâm Trấn tài nguyên phong phú, nhưng chỉ bán các loại tài nguyên dám chắc kiếm không được khoản tiền lớn. Dương Lăng hiểu được, chỉ có thể thành lập quy mô lớn các tác phường, cũng như thành lập thương đội đem thành phẩm bán đi mới có thể không ngừng kiếm được đại lượng tinh tệ. Đồng thời, có tiền có thể tăng cường tiền lương cho hạ nhân và người hầu, nâng cao mức sống và khả năng tiêu thụ của bọn họ. Lần lượt, mọi người có dư tiền thì từng bước kích khích tiêu dùng và sẽ mang đến ồ ạt thương nhân trục lợi. Lúc này có thể thành lập càng nhiều tác phường cùng địa điểm tiêu tiền, thu được càng nhiều tinh tệ. Đầu tư, thu hồi lại tài sản, tiếp tục lại đầu tư, cứ tuần hoàn như vậy, dần dần kinh tế Duy Sâm Trấn bắt đầu thịnh vượng. Sau một lát trầm ngâm, Dương Lăng nói vắn tắt cái nhìn của mình. Bất ngờ, mọi người đều phụ họa, lại càng khẳng định ý nghĩ hắn sinh ra trong một gia đình giàu có, ngay cả lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ kinh nghiệm phong phú cũng không ngoại lệ, vô ý thức nhớ tới tinh minh sắc sảo Hải Nhi Bối Lý tiểu thư. Nguồn truyện: Truyện FULL Dương Lăng tuổi còn trẻ, không có khả năng thâm mưu viễn lự đến như vậy, điều giải thích duy nhất chính là hắn giống như tiểu thư từ nhỏ đã nhìn thấy cách làm của người nhà, cũng chịu sự chỉ đạo của danh sư từ nhỏ. Mọi người tâm phục khẩu phục, chỉ có Dương Lăng hiểu được chính mình chỉ dựa theo cách nói trong sách mà thôi. Chính thức hành động, dựa vào lý luận cùng với kinh nghiệm nghèo nàn của mình, còn phải đối mặt với rất nhiều cục diện phức tạp, đối mặt với vô số khó khăn không thể tưởng tượng được. -Dương Lăng, ý của ngươi là có thể lập tức trả tiền lương . Sau một lát trầm tư, những người khác cơ bản đều hiểu được ý tứ của Dương Lăng, chỉ duy nhất có ải nhân Lỗ Thước uống say sỉn là còn có điểm hồ đồ. -Hắc hắc, trả tiền công cho ngươi không có vấn đề, nhưng sau này muốn uống rượu vậy bỏ tiền ra mua đi! Nhìn Lỗ Thước yêu rượu như mạng sống, Dương Lăng lắc đầu. Nghe Dương Lăng vừa nói như vậy, Lỗ Thước nhanh chóng ôm chặt vò rượu trong ngực. -Quên đi, không cần tăng thêm, hai huynh đệ chúng ta nếu nói chuyện tiền nong sợ làm thương tổn cảm tình Bàn luận về tiền nong gây thương tổn tình cảm? Nhìn Lỗ Thước khẩn trương, mọi người đều cười to, hiểu được ý định của Dương Lăng, tất cả bọn họ đều tràn đầy hy vọng với tương lai. Nhất là mưu sĩ Cổ Đức, đối với Dương Lăng càng thêm tâm phục khẩu phục, biết được sự trợ giúp của hắn, chính mình một ngày nào đó có thể cứu thoát người nhà. Hắn tin tưởng, với thực lực càng ngày càng cường đại cảu Dương Lăng, ngày đó cũng không còn xa nữa, có lẽ còn có thể hung hăng đả kích tên tiểu nhân hãm hại mình năm đó. Ma Thú Lĩnh Chủ.