Khẽ cắn môi rồi Tư Thác Phu nhanh chóng tỉnh táo lại, bây giờ chưa phải lúc trở mặt. Ngày nào chưa điều tra ra gia tộc bí mật đằng sau Dương Lăng thì hắn vẫn không muốn trở mặt. Việc bé không nhẫn được sẽ hỏng đại sự ! Tư Thác Phu vẫn nhớ rõ lời dặn dò của phụ thân hắn trước khi xuất phát. -Dương Lăng huynh đệ, nếu thật sự không tiện cho ta ở lại thì mười vạn tử tinh tệ, đành phải phiền toái ngươi rồi ! Không lấy được tòa thành mà có mười vạn tử tinh tệ cũng không tồi, Tư Thác Phu thầm tính, chỉ cần thuận lợi củng cố sự thống trị của hắn ở Duy Sâm trấn, sẽ không thiếu cơ hội khiến cho Dương Lăng phải rời khỏi tòa thành khổng lồ này, không cần cấp tại nhất thời. Thấy Tư Thác Phu nói như vậy, Dương Lăng vẻ mặt tươi cười hô : -Mục Nhĩ Bá Kỳ, mau tính toán cho lĩnh chủ đại nhân. Chia ra, một ngày mười tử tinh tệ, mười vạn tử tinh tệ phải mất bao lâu mới có thể thanh toán hết ! Chia ra một ngày mười tử tinh tệ ? Tư Thác Phu trợn mắt há mồm, lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ cũng mở rộng tầm mắt. Vốn, Dương Lăng một ngụm đáp ứng cấp mười vạn tử tinh tệ thì, mọi người đã kinh ngạc thập phần ngoài ý muốn. Bây giờ hắn đột nhiên xuất chủ ý như vậy, mọi người càng ngoài ý muốn. Nuốt nuốt nước miếng rồi lão quản gia chiến chiến nguy nguy nhỏ giọng nói : -Đại nhân, một ngày mười tử tinh tệ, nếu tính ngay ngày hôm nay cũng phải hai mươi bảy năm mới có thể thanh toán hết ! Hai mươi bảy năm ? Lão quản gia vừa nói xong nụ cười của Dương Lăng càng thêm sáng lạn, mà sắc mặt Tư Thác Phu đã thành xanh đen. Hắn tưởng Dương Lăng có lẽ sẽ đề nghị giảm một chút tinh tệ, cũng tưởng rằng Dương Lăng có lẽ sẽ trở mặt ngay lập tức, nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới đây chỉ là một câu nói mồm của Dương Lăng. -Dương Lăng huynh đệ, ngươi nói thật hay giỡn ! Khẽ cắn môi rồi Tư Thác Phu mạnh mẽ án cất tiếng hỏi Dương Lăng, giọng lạnh lùng : -Không có tinh tệ đương nhiên sẽ không có cơm ăn, ta ôm bụng đói cũng không sao nhưng các huynh đệ thủ hạ có lẽ rất khó nhịn. Sợ rằng đến lúc đó, có một số việc ta cũng không cách nào ngăn cản a ! Mềm không được, Tư Thác Phu không thể làm gì khác hơn là mạnh bạo, lạnh lùng xuất ngôn uy hiếp. Tòa thành có thể tạm thời để cho Dương Lăng ở thêm vài ngày, tinh tệ cũng có thể không cần nhưng bị Dương Lăng mấy lần lãnh trào phúng như vậy, nếu truyền ra thì thể diện của hắn về sau đều mất sạch mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Phối hợp cùng sự uy hiếp của Tư Thác Phu đông đảo hộ vệ đi theo hắn nhanh chóng rút vũ khí ra, sát khí đằng đằng. Cùng lúc đó, lão nhân ở cạnh hắn còn phát ra một đạo ma pháp truyền tin, phía ngoài tòa thành liền truyền đến liễu một trận hô vang trầm thấp, đó là tiếng hô của 3000 hắc giáp võ sĩ do Tư Thác Phu dẫn lại. Thấy đối phương trở mặt động thủ, Tạp Tây không dám chậm trễ, chỉ huy võ sĩ nghiêm trận dĩ đợi. Đồng thời, chỉ huy một đám dã man nhân vây quanh Tư Thác Phu. Đại chiến, nhất xúc tức phát! Lĩnh chủ đại nhân, không phải tại hạ cố ý làm khó, mà là trong khoảng thời gian ngắn căn bản là không kiếm ra nhiều tinh tệ như vậy ! Đối mặt với thực lực cường đại của Tư Thác Phu mọi người khẩn trương không thôi, duy chỉ có Dương Lăng không chút nào thay đổi, vẫn cười cười, nói tiếp : -Mấy trăm người, chính là mấy trăm há mồm, ta bây giờ mỗi ngày đều lo lắng kiếm tiền. Nếu không như vậy đi, Hương cách lý lạp bây giờ mỗi ngày còn có thể thu được một chút tinh tệ, đại nhân dứt khoát phái một người đến mà lấy tiền, ngoài số vốn gốc, lợi nhuận hàng ngày cứ cầm đi, thế nào ? Phái người đến Hương cách lý lạp lấy tiền ? Nghe Dương Lăng nói như vậy mọi người lại bắt đầu kinh ngạc. Nhất là người đổ rất nhiều tâm huyết vào Hương cách lý lạp như Cổ Đức càng gấp đến độ há mồm định nói cái gì, nhưng thấy Dương Lăng đánh mắt nhìn, lại không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ khép miệng lại . Cùng lúc đó, Tư Thác Phu lại cau mày, cẩn thận suy đoán ý đồ của Dương Lăng. Chẳng lẽ, nơi này còn ẩn dấu âm mưu gì ? Hoặc là, Dương Lăng do sợ áp lực nên hạ bậc ? Tư Thác Phu cảm giác nhức đầu vô cùng, đối với xuất thân thần bí Dương Lăng hắn đến bây giờ đều cũng không đoán ra. Nhìn ánh mắt thành khẩn của Dương Lăng, cảm giác hắn tựa hồ không có nói sạo nhưng nhìn nụ cười mỉm trên mặt hắn, lại như cảm thấy có chỗ bất thường. -Lĩnh chủ đại nhân, nếu ngươi không muốn phiền toái như vậy thì ta cũng có thể mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tinh tệ rồi sẽ phái ngươi đưa sang ! Dương Lăng thành khẩn nhìn Tư Thác Phu : -Tiền này cũng không nói cái gì trợ giúp mà chỉ coi như là giao thuế cho đại nhân thôi, ngươi thấy thế nào? Giao mười vạn tử tinh tệ coi như thuế thu? Cổ Đức bất khả tư nghị lắc đầu, mà đôi mắt Tư Thác Phu lại sáng ngời. Bất kể Dương Lăng rốt cuộc có âm mưu gì hay không, bao giờ nắm được tinh tệ trong tay mới là vương đạo. Dù sao, hắn hôm nay đến đây, hy vọng kiếm được nhất bút tinh tệ, cũng hy vọng nhân cơ hội xâm chiếm Duy Sâm tòa thành, nhưng quá nặng yếu chính là bức Dương Lăng phải thần phục. Dương Lăng là thế lực duy nhất ở Duy Sâm trấn, nếu hắn tỏ vẻ thần phục, không thể nghi ngờ sẽ dẫn theo những người khác , đối với các hạng công tác kế tiếp cực kỳ có lợi. Vốn, mở miệng muốn mười vạn tử tinh tệ, Tư Thác Phu cũng chỉ là tùy ý nói một chút mà thôi. Mặc dù không trực tiếp lấy được nhiều tinh tệ như vậy, nhưng có thể kiếm được lợi nhuận hàng ngày của Hương cách lý lạp đã rất ổn rồi. -Hảo, Dương Lăng huynh đệ quả nhiên sảng khoái, từ hôm nay bắt đầu, để cho Thước Đức Cáp Đặc phụ trách liên lạc giữa chúng ta. Làm bộ nhiệt tình khách sáo vài câu rồi Tư Thác Phu nhanh chóng rời đi. Phía sau, hộ vệ bảo vệ chặt chẽ, chỉ có Thước Đức Cáp Đặc lưu lại. Mặc dù còn có điểm hoài nghi Dương Lăng có âm mưu, nhưng sau khi đạt tới dự định, Tư Thác Phu tạm thời cũng không thể làm gì hơn. Mùa đông tới rồi, nếu muốn gia tăng thu thuế, ngoài việc cần diệt trừ những thế lực không nghe hiệu lệnh còn phải tiêu diệt La Tư nhân vẫn trốn ở Đặc Lạp Tư sâm lâm. Chỉ cần Dương Lăng không có dị động gì rõ ràng, tạm thời còn không cần lãng phí quá nhiều tinh lực đối phó hắn. Tư Thác Phu mới vừa đi, Dương Lăng để cho A Cổ Tô dọn tiệc, thịnh tình chiêu đãi người phụ trách liên lạc. Sau đó ý bảo mọi người đi ra ngoài, chỉ lưu lại một mình Cổ Đức. -Đại nhân, Hương cách lý lạp là tâm huyết của chúng ta, chẳng lẽ người thật sự... Mọi người mới vừa đi, Cổ Đức liền nói ra nghi hoặc trong lòng. -Hắc hắc, trên dời làm gì có việc tiện nghi như vậy, tinh tệ này, ta đoán hắn chắc chắn không thể mang đi được đâu !-Dừng một chút Dương Lăng lạnh lùng cười cười nói tiếp : -Cổ Đức, ngươi đợi lát nữa thông báo ở ngoài Hương cách lý lạp. Bình thường khách phòng một ngày tăng lên ba trăm hắc tinh tệ, ai dựng trướng bồng trước cửa một ngày tám mươi, ngay cả người ngủ lại trên sàn lữ quán một ngày cũng phải hai mươi hắc tinh tệ. Cố ý nói rõ thu thêm tinh tệ tất cả đều để giao cho lĩnh chủ làm thuế thu! Nhưng trước khi người của lĩnh chủ tới lữ quán, nhất định phải hạ tờ thông báo xuống ! Sau lúc bất ngờ Cổ Đức chợt hiểu ra: -Đại nhân, ý của ngươi là muốn tạo chút mâu thuẫn giữa thế lực trung lập cùng Tư Thác Phu ? -Hắc hắc, đúng vậy. Cổ Đức, kế hoạch lúc trước cũng cần làm luôn, cần nhanh chóng liên lạc với La Tư nhân ở trong sâm lâm ! -Thuộc hạ rõ ! Bảo Cổ Đức lui ra rồi Dương Lăng thư thích tựa ở trên ghế, bây giờ Duy Sâm trấn một mảnh tinh phong huyết vũ, chỉ còn lại có Hương cách lý lạp là nơi duy nhất tránh nạn. Vì an toàn, cho dù giá tiền cao tới đâu, thương nhân, dong binh cùng mạo hiểm giả cũng không thể không cắn răng ở lại. Chỉ cần tỉ mỉ bày ra, bao sự giận dữ của bọn họ tự nhiên sẽ dời đến trên người Tư Thác Phu . Miếng xương có độc, đừng nói ăn, chính là liếm một liếm cũng là trí mạng ! Dương Lăng tin tưởng, để cho thủ hạ đến Hương cách lý lạp lấy tiền, Tư Thác Phu bây giờ có lẽ cảm giác nhặt được một khúc xương, nhưng sau này khẳng định sẽ phát hiện đó là việc ngu xuẩn cỡ nào. Chỉ cần thuận lợi kích thích Lợi Văn Tát liên minh cùng các thế lực trung lập mâu thuẫn cùng hắn hơn nữa âm thầm hiệp trợ La Tư nhân, tin tưởng vị lĩnh chủ mới tới rất nhanh sẽ tiêu đầu lạn ngạch, sẽ thường xuyên trải qua tư vị ngồi trên miệng núi lửa. Ma Thú Lĩnh Chủ.