Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 3: Bái thiếp



Nghe nói bên Chính đạo rất chú trọng lễ nghi, muốn đến thăm phải gửi bái thiếp trước.

Điều này khác hẳn với quy tắc bên Ma đạo.

Đoan Mộc Vô Cầu đến thăm các môn phái Ma đạo, thường là đánh trọng thương đệ tử của họ rồi ném đến trước cửa, coi đó là bái thiếp.

Môn phái Ma đạo nào bị Đoan Mộc Vô Cầu thăm hỏi, thường không lâu sau đó cũng chẳng còn tồn tại.

Lần này hắn có việc cần đến Bắc Thần phái, không thể dùng tập tục của Ma đạo được.

Hắn suy nghĩ rất lâu. Trong suốt tám mươi năm tu luyện ngắn ngủi, hắn không tìm ra chút kinh nghiệm nào về việc này.

Tự mình giải quyết chắc chắn không xong, may là Đào Nguyên Tông đầy nhân tài, chắc chắn sẽ có người xử lý được việc này.

Môn phái Chính đạo cũng không phải hoàn hảo, thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài kẻ bỏ đạo, lâu dần số người đó cũng khá nhiều.

Đoan Mộc Vô Cầu gom tất cả các đệ tử Chính đạo bỏ đạo còn sống trong Ma đạo vào một phân đàn, Tiêu Hoành Trụ là Đàn chủ của những người này.

Những người này đều căm hận môn phái cũ của mình, luôn tìm cách báo thù khi có cơ hội.

Tiêu Hoành Trụ năm xưa vì trêu chọc nữ đệ tử của Sương Hoa Cung mà bị trục xuất khỏi sư môn, nên trạm đầu tiên trong kế hoạch thống nhất giới tu chân của gã là Sương Hoa Cung.

Đoan Mộc Vô Cầu gom những kẻ dễ gây chuyện này lại cũng để giám sát.

Hắn khó khăn lắm mới thống nhất được Ma đạo, không muốn lại bị tu sĩ Chính đạo tìm đến gây sự.

Nếu chẳng may đệ tử Đào Nguyên Tông gây chuyện, dẫn đến việc tu sĩ Chính đạo tấn công Đào Nguyên Tông. Mà Chính đạo có cả ngàn năm lịch sử, người thì đông, đánh nhau cứ nhây ra, mỗi lần chiến đấu là dựng trận pháp, huyết chiến ba trăm ngày. Sao hắn đánh trả nổi từng người một được, chẳng phải sẽ mệt chết ư?

Từ sau khi nướng Tiêu Hoành Trụ trên núi lửa, những kẻ bỏ đạo trong đàn trở nên ngoan ngoãn hơn, từng người một co ro tu luyện trong đạo tràng, đã lâu không tìm đến hắn nữa.

(*) Đạo tràng xét theo nghĩa đen được hiểu là nơi để tu hành đạo, thuyết pháp, truyền giới, thọ bát, cúng dường. Theo phatgiao.org.v.

Đoan Mộc Vô Cầu mở pháp bảo "Sơn Hà Lục". Pháp bảo này có hình dạng là một quyển sách, hắn cướp được từ động phủ của Lão tổ Huyết Minh.

Cách sử dụng Sơn Hà Lục là đánh trọng thương kẻ địch, rút một giọt máu tim của kẻ địch, dùng máu khắc tên của kẻ đó lên "Sơn Hà Lục", từ đó có thể theo dõi tung tích của người này.

Trừ khi chết thật hay tiêu hủy đạo hạnh, tên của họ mới biến mất khỏi Sơn Hà Lục, bằng không suốt đời suốt kiếp không thoát khỏi sự theo dõi của nó.

Sơn Hà Lục được mệnh danh có thể chứa cả sông núi, ghi chép được thông tin của vô số người.

Để ngăn đệ tử của mình đi gây chuyện, Đoan Mộc Vô Cầu dành ra một năm để ghi lại thông tin của tất cả mọi người trong Đào Nguyên Tông vào Sơn Hà Lục.

Hắn lật qua lật lại, chọn ra một đệ tử trong phân đàn bỏ đạo có lòng hận thù với Chính Đạo ít nhất, không có nhiều sự chú ý nhất và ít gây phiền phức cho hắn nhất. Thông qua liên kết huyết danh với người đó, hắn phát ra ý niệm: "Đến gặp bản tôn."

Đang chuẩn bị hành lý để trốn khỏi Tẩu Uyên Tông, Tống Quy cảm thấy ớn lạnh: "..."

Anh đã cố gắng sống thật kín đáo rồi, sao vẫn bị Ma Tôn để ý đến chứ?

Tống Quy vốn là đệ tử thân truyền của chưởng môn Bắc Thần phái, có tiền đồ sáng lạn.

Chín mươi năm trước chưởng môn Bắc Thần phái giao cho anh một nhiệm vụ bí mật, yêu cầu anh giả vờ phản bội Bắc Thần phái, làm gián điệp trong Ma đạo để ngầm truyền thông tin của Ma đạo về cho môn phái, tìm cơ hội làm suy yếu thế lực Ma đạo.

Nhân gian trải qua hơn một trăm năm loạn lạc. Loạn lạc khiến nhiều người trở thành ma, sản sinh ra vô số Ma tu.

Thế đạo đại loạn, giới tu chân cũng có xu hướng Ma đạo tràn lan, Chính đạo suy yếu.

Chưởng môn đêm xem thiên tượng, suy đoán một ngôi sao ma diệt thế đã lặng lẽ ra đời. Ông ra lệnh cho Tống Quy thâm nhập Ma đạo, điều tra tung tích ngôi sao ma diệt thế.

Nếu có thể làm suy yếu sức mạnh Ma đạo, ngăn chặn ngôi sao ma trưởng thành, công đức của Tống Quy sẽ vô lượng. Khi trở về Bắc Thần phái sẽ được minh oan ngay, rồi tuyên bố công lao của anh cho giới tu chân, bổ nhiệm anh làm chưởng môn.

Dù không có lời hứa sau khi thành công, với tư cách là một đệ tử Chính đạo chính thống, Tống Quy cũng sẵn lòng hy sinh vì thiên hạ.

Vậy nên anh bị chưởng môn Bắc Thần phái đánh trọng thương, phải chạy trốn khỏi Bắc Thần phái trong đêm, trở thành một đệ tử bỏ đạo.

Chín mươi năm qua, Tống Quy phải chịu đựng sự khó chịu khi ở chung với Ma tu. Anh chủ yếu dựa vào việc giúp Ma tu đánh nhau để thăng tiến, cố gắng không gây tổn hại cho tu sĩ Chính đạo và sinh linh bình thường.

Khi Đoan Mộc Vô Cầu bất ngờ xuất hiện, Tống Quy cho rằng hắn chính là ngôi sao ma diệt thế trong lời tiên đoán của chưởng môn.

Đoan Mộc Vô Cầu tu luyện quá nhanh, bất kỳ công pháp nào vào tay hắn cũng có thể phát huy sức mạnh vượt xa khả năng của công pháp đó. Những công pháp chỉ có thể tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, qua vài năm đã bị Đoan Mộc Vô Cầu luyện đến Kim Đan kỳ.

Khi Đoan Mộc Vô Cầu bước vào Nguyên Anh kỳ, Tống Quy đã chú ý đến hắn.

Lúc ấy Tống Quy đã đạt đến cảnh giới Pháp Thân, muốn ra tay trước khi Đoan Mộc Vô Cầu trưởng thành, tiêu diệt ngôi sao ma tiềm năng này.

Ai ngờ Lão tổ Huyết Minh nhanh hơn Tống Quy một bước, ra tay với Đoan Mộc Vô Cầu trước, ném hắn vào Lạc Tiêu Cốc.

Khi Tống Quy nghe được tin tức về Đoan Mộc Vô Cầu lần nữa, hắn đã thăng lên Pháp Thân, kế thừa tài sản của Lão tổ Huyết Minh và trở thành một trong những nhân vật quan trọng nhất Ma đạo.

Khi gặp lại, Tống Quy đã không còn là đối thủ của Đoan Mộc Vô Cầu. Anh bị hắn đánh cho tơi bời, thần hồn bị khắc vào Sơn Hà Lục, từ đó thuộc về Tẩu Uyên Tông, không thể thoát khỏi vực sâu này.

Tống Quy không từ bỏ, anh quyết định ẩn náu bên cạnh Đoan Mộc Vô Cầu tìm ra điểm yếu của hắn, truyền tin tức để các bậc trưởng lão trong sư môn đối phó với tên ma đầu này.

Thế là anh âm thầm theo sau Đoan Mộc Vô Cầu, chứng kiến hắn thống nhất Ma đạo, lập môn phái, nghiêm khắc răn dạy đệ tử không được quấy nhiễu nhân gian, không được gây sự với tu sĩ Chính đạo.

Còn làm tốt hơn cả tu sĩ Chính đạo.

Tống Quy hiểu rằng, dù các môn phái Chính đạo có liên thủ cũng không thể ra tay quyết liệt như Đoan Mộc Vô Cầu. Họ cũng chẳng thể phái ra một cao thủ tuyệt đỉnh dùng những biện pháp răn đe để trấn áp Ma tu, càng không thể quản lý Ma tu ngoan ngoãn như vậy.

Sau khi Đoan Mộc Vô Cầu phong ấn Tiêu Hoành Trụ vào núi Thương Viêm, Tống Quy càng bối rối hơn.

Đoan Mộc Vô Cầu còn làm tốt hơn cả anh, một người làm gián điệp.

Có khi nào Đoan Mộc Vô Cầu cũng là gián điệp của một môn phái nào đó?

Hay Đoan Mộc Vô Cầu là đồng đạo của anh?

May mà ngày xưa không làm hại Đoan Mộc đạo hữu.

Anh đã nhiều lần âm thầm quan sát Đoan Mộc đạo hữu, nhiều lần đứng trong góc muốn nói lại thôi, nhiều lần muốn nhận mặt với Đoan Mộc đạo hữu nhưng đều bị biện pháp răn đe của Đoan Mộc đạo hữu làm cho sợ chết khiếp, không dám nói ra sự thật.

Tống Quy tìm cách truyền tin tức về cho sư môn.

Chưởng môn Bắc Thần phái hồi đáp: "Nếu Ma đạo đã an phận, đồ nhi hãy nhanh chóng trở về sư môn."

Sơn Hà Lục tuy đáng sợ, nhưng Bắc Thần phái cũng có cách giải quyết.

Tống Quy nhận được một con rối thế thân từ Bắc Thần phái bí mật gửi tới, chuẩn bị để con rối thay thế mình thì nhận được truyền tin từ Đoan Mộc Vô Cầu.

"Mau đến gặp bản tôn, đừng để bản tôn chờ lâu, quá thời hạn thì chết." Đoan Mộc Vô Cầu luôn nói chuyện đơn giản và thẳng thắn vậy đấy.

Tống Quy lòng đầy lo lắng, nghe câu này anh nghĩ rằng thân phận của mình đã bị lộ, bắt đầu xem xét lại liệu gần đây mình có sơ hở nào không.

Hồi tưởng lại, anh nhận ra mình để lộ không ít dấu vết.

Sau khi Tiêu Hoành Trụ bị giam anh có phần lơ là, bắt đầu tin tưởng Đoan Mộc Vô Cầu, cũng giảm bớt cảnh giác.

Gần đây anh lại truyền tin rồi nhận con rối từ môn phái gửi đến, mỗi khâu đều có thể bị phát hiện.

Dù lòng đầy lo sợ, Tống Quy vẫn giữ được phẩm chất của một gián điệp xuất sắc. Giấu con rối đi, anh mang tâm trạng sẵn sàng hy sinh đi gặp Đoan Mộc Vô Cầu.

Sau khi kế thừa tài sản của Lão tổ Huyết Minh, Đoan Mộc Vô Cầu tạm thời đặt nơi ở tại đây, bình thường gặp người cũng gặp trong động phủ của Lão tổ Huyết Minh.

Còn thung lũng yên tĩnh mà hắn tự sắp xếp, thì hắn không để đám Ma tu phá hoại này ra vào.

Đoan Mộc Vô Cầu khá lười, kế thừa động phủ xong cũng không tu sửa gì. Mấy chục năm trôi qua vẫn giữ nguyên phong cách của Lão tổ Huyết Minh, khắp nơi đầy âm u rùng rợn.

Tường quét bằng máu người, các bức phù điêu trên cột làm từ đầu lâu, gió trong động phủ thì ngưng tụ từ oán khí, mỗi lần vào đều khiến người ta sợ hãi.

Tống Quy càng đi càng sợ, chỉ cảm thấy mình sắp bỏ mạng nơi đây.

Anh đi qua những hành lang đá sâu hun hút, dưới ánh sáng yếu ớt của những ngọn lửa xanh trên cột, đến phòng tu luyện của Đoan Mộc Vô Cầu.

Khi đẩy cửa đá ra, Tống Quy không khỏi ngạc nhiên.

Đoan Mộc Vô Cầu không thích bóng tối, hắn đã mở một giếng trời cho động phủ của Lão tổ Huyết Minh, có nắng chiếu vào làm sáng cả động phủ.

Hắn còn đốt sạch những ghế xương người và giường thịt của Lão tổ Huyết Minh, thay bằng những tấm đệm mềm ấm áp và ghế tre đơn giản, thoang thoảng mùi nắng.

Dù căn phòng có hơi bừa bộn, nhưng rất ấm cúng và đầy nhân tính.

Khi Tống Quy vào phòng, chỉ thấy dưới đất đầy những cục giấy nhàu nát, còn thấy mờ mờ những chữ viết nguệch ngoạc trên đó.

Tống Quy thấy trên một cục giấy chưa nhàu hẳn có viết: "Gọi Lạc Nhàn Vân đến gặp bản tôn", anh không khỏi nhíu mày.

Là đệ tử Bắc Thần phái, đương nhiên anh biết về Tử Vi trưởng lão, Lạc Nhàn Vân.

Hai trăm năm trước, Lạc Nhàn Vân cùng bảy vị cao thủ Chính đạo hi sinh để vá trời, hóa giải đại họa thiên địa, phong ấn thảm họa trời sụp đất nứt trong Lạc Tiêu Cốc. Bảy người này được gọi là Bảy Ngôi Sao Cứu Thế, và Lạc Nhàn Vân chính là người đứng đầu Chính đạo.

Sau khi Bảy Ngôi Sao Cứu Thế vá trời, nguyên khí đại thương, tất cả đều quay về môn phái bế quan dưỡng thương, hai trăm năm không rời núi.

Trong hai trăm năm đó, ba người trong họ đã qua đời, chỉ còn bốn người sống sót. Lạc Nhàn Vân cũng đã hai trăm năm không có tin tức gì.

Tống Quy gia nhập Bắc Thần phái từ một trăm bảy mươi năm trước, chỉ nghe danh vị trưởng lão này chứ chưa từng gặp mặt.

Lạc Nhàn Vân bị trọng thương gần chết, không thể ra ngoài, đó là điều cả giới tu chân đều biết. Dù là tu sĩ Ma đạo thì cũng đã nghe nói về sự kiện hai trăm năm trước.

Đoan Mộc Vô Cầu gọi Lạc Nhàn Vân đến gặp mình, chẳng phải là cái cớ để tấn công Bắc Thần phái sao?

Cuối cùng hắn cũng lộ rõ tham vọng.

Tống Quy siết chặt nắm tay, cảm giác mình bị lừa dối.

Anh còn coi Đoan Mộc Vô Cầu là đạo hữu, hóa ra Đoan Mộc Vô Cầu đã âm thầm lên kế hoạch thống nhất giới tu chân.

Tiêu Hoành Trụ bị phong ấn không phải vì Đoan Mộc Vô Cầu không muốn gây sự, mà là vì kế hoạch của Tiêu Hoành Trụ không hợp ý hắn.

Mục tiêu đầu tiên của Đoan Mộc Vô Cầu từ trước đến nay không phải là Sương Hoa Cung mà là Bắc Thần phái, nơi đứng đầu Chính Đạo. Hắn muốn bắt giặc phải bắt vua trước!

Lần này gọi anh đến, chắc hẳn đã phát hiện ra thân phận gián điệp của anh?

Giết anh, lấy đầu anh và mang theo lá thư "Gọi Lạc Nhàn Vân đến gặp bản tôn" gửi đến Bắc Thần phái, chính là chiến thư của Đoan Mộc Vô Cầu.

Ngoài nỗi sợ hãi cái chết, Tống Quy còn cảm thấy một nỗi buồn bực.

Rõ ràng anh luôn coi Đoan Mộc Vô Cầu là đạo hữu.

Sự mong đợi một chiều của Tống Quy giờ đây lại biến thành nỗi thất vọng, trong đầu anh hiện lên vô số cảnh bị phản bội và lừa dối.

Đoan Mộc Vô Cầu chưa kịp mở miệng, chỉ vừa xoay người lại thì Tống Quy đã quyết liệt nói: "Ngươi có giết ta, ta cũng sẽ không để ngươi toại nguyện."

Đoan Mộc Vô Cầu: "......"

Hắn cầm trong tay lá thư vừa viết xong, chữ viết ngay ngắn, không có lỗi chính tả, từng nét rõ ràng, không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Hắn có trí nhớ tốt, trong đầu đã hiện lên thông tin cá nhân của Tống Quy.

Tống Quy, đệ tử bỏ đạo của Bắc Thần phái, từng là đệ tử thân truyền của chưởng môn Bắc Thần phái.

"Tống Quy căm ghét Bắc Thần phái đến vậy à? Ta chỉ muốn hỏi xem lá thư này có thể mời được Lạc Nhàn Vân hay không, mà anh ta lại thà chết không chịu cho ý kiến?" Đoan Mộc Vô Cầu thầm nghĩ.

"Ngươi muốn bản tôn giúp ngươi tiêu diệt Bắc Thần phái?" Đoan Mộc Vô Cầu hỏi.

Nếu Tống Quy trả lời "đúng", thì người này không thể để lại, phải giam cùng Tiêu Hoành Trụ.

Tống Quy kiên quyết nói: "Tống Quy dù là đệ tử bỏ đạo của Bắc Thần phái, nhưng bị trục xuất là lỗi của Tống Quy. Tống Quy tuyệt đối không làm chuyện phản bội Bắc Thần phái!"

Ánh mắt anh sáng trong, thẳng thắn nhìn Đoan Mộc Vô Cầu, rõ ràng chưa từng bị tâm ma hành hạ.

Đoan Mộc Vô Cầu thầm gật đầu. Không hổ là đệ tử Chính đạo, đến đệ tử bỏ đạo cũng không bị tâm ma làm phiền, cao thủ Bắc Thần phái ắt hẳn có thể giúp hắn trừ khử "tâm ma xấu".

Thế là Đoan Mộc Vô Cầu đưa thư cho anh: "Bản tôn không muốn ngươi đến Bắc Thần phái, bản tôn chỉ hy vọng ngươi có thể giúp bản tôn chỉnh sửa bức bái thiếp này rồi dạy bản tôn chú ngữ truyền tin của Bắc Thần phái, bản tôn tự mình gửi thư."

Nói xong Đoan Mộc Vô Cầu thở dài thườn thượt, vốn định để Tống Quy thi pháp gửi thư, nhưng Tống Quy thà chết không chịu, hắn đành phải tự mình làm việc.

Đường đường là Ma Tôn mà gửi thư cũng phải tự làm, số bản tôn thật khổ.

Tống Quy thấy Đoan Mộc Vô Cầu có thái độ hòa nhã, nhận ra thân phận của mình chưa bị lộ.

Vì sự an nguy của Bắc Thần phái, anh nén nỗi tức giận nhận lấy lá thư.

Chỉ thấy trên thư viết ngay ngắn sáu chữ lớn: "Bản tôn muốn Lạc Nhàn Vân."

Tống Quy: "......"

Đây vẫn là chiến thư mà?!

- ---------