Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 46: Chấp niệm



Hệ thống Diệt thế không nói thêm gì nữa, Đoan Mộc Vô Cầu cũng không để ý đến tiếng "hừ" đó.

Bất kể Hệ thống Diệt thế nói gì, chỉ cần không phải là giúp hắn luyện thành thân thể bất khả xâm phạm trong mười ngày thì hắn sẽ phớt lờ tất.

Sau khi nghe về tình hình ở Đoạn Long Uyên, Lạc Nhàn Vân đã hiểu vì sao những Ma tu kia lại phải liên thủ với Mục Thiên Lý để ám hại Đoan Mộc Vô Cầu.

Không có sự cho phép của Đoan Mộc Vô Cầu, các Ma tu không thể thoát khỏi Đoạn Long Uyên, đương nhiên họ phải liên kết với bên ngoài mới có thể hành động.

Với bản tính của Ma tu, bị Đoan Mộc Vô Cầu giam giữ ở đây, không thể ra ngoài, không có linh khí để tu luyện, họ hoặc sẽ tìm cách truyền tin ra ngoài, âm mưu ám sát Đoan Mộc Vô Cầu, hoặc sẽ tàn sát lẫn nhau để cướp lấy chân nguyên mà tu luyện, sống một cuộc sống tuyệt vọng. Bi thảm đến không thể tả.

Trước đây Lạc Nhàn Vân chỉ cảm thấy Đoan Mộc Vô Cầu hành xử quá khắc nghiệt, lúc nào cũng muốn đánh giết, tiêu diệt cả môn phái. Nhưng giờ nhìn thấy cách hắn đối xử với ma tông của mình, Lạc Nhàn Vân mới nhận ra Đoan Mộc Vô Cầu đã nương tay với tu sĩ Chính đạo rồi.

Bảo sao "kiếp trước" Đoan Mộc Vô Cầu không hề nghi ngờ chuyện Tống Quy cho nổ Tiêu Dao Cốc, vì thật ra những người khác trong môn phái khó có thể rời khỏi Đoạn Long Uyên. Còn Tống Quy là nội gián của Chính đạo, nên có cách liên lạc với Bắc Thần Phái để phối hợp từ trong ra ngoài.

Hiểu được điều này, Lạc Nhàn Vân lại nảy sinh một nghi vấn mới.

"Nếu các Ma tu trong Đoạn Long Uyên khó có thể ra ngoài, thì mười ba người kia sao có thể hại các đệ tử của Sương Hoa Cung?" Lạc Nhàn Vân hỏi.

Câu hỏi này vừa là hỏi Đoan Mộc Vô Cầu, vừa là hỏi Hệ thống Cứu thế.

Đoan Mộc Vô Cầu còn chưa kịp trả lời thì Đoạn Thừa Ảnh đã quay phắt người lại, nói ngay: "Cái gì? Đệ tử của Sương Hoa Cung bị hại á?"

Lạc Nhàn Vân vừa định trả lời thì nghe Hệ thống Cứu thế nói: [Đương nhiên là thông đồng với Chính đạo rồi.]

Đoan Mộc Vô Cầu cũng nói: "Bản tôn cũng không rõ lắm. Nhưng bình thường bản tôn quản không chặt, chỉ thi thoảng mới dùng Sơn Hà Lục để điểm danh. Nếu họ có sự trợ giúp từ bên ngoài, tranh thủ lúc bản tôn chưa kịp điểm danh mà lẻn ra rồi trở về, e là bản tôn cũng khó phát hiện."

"Nhưng nếu không làm kinh động đến cấm chế của bản tôn mà vẫn đưa người ra ngoài được, hẳn là người đó cũng không tầm thường, ít nhất phải là cao thủ Pháp Thân kỳ, và còn có tâm pháp đặc biệt khiến bản tôn khó nhận ra."

Nghe Đoan Mộc Vô Cầu nói vậy, Đoạn Thừa Ảnh cũng đoán ra được phần nào, ông vội nói: "Vậy chắc chắn không phải Mục Thiên Lý, tâm pháp của Kiếm phái Kình Thiên rất dễ nhận ra, không có khả năng thực hiện được thuật pháp lén lút như vậy, Mục Thiên Lý không thể làm được."

Đoạn Thừa Ảnh thở phào nhẹ nhõm.

Mục Thiên Lý đã gây ra đủ thứ tội ác rồi, nếu còn thêm tội hại các đệ tử của Sương Hoa Cung, Kiếm phái Kình Thiên chỉ e sẽ phải quỳ trước cửa Sương Hoa Cung để xin tha mất.

Nhưng nếu không phải Mục Thiên Lý, không phải Kiếm phái Kình Thiên, thì còn môn phái nào khác có thể dính líu?

Hiện tại đã có những tội ác như Mục Thiên Lý tàn sát phụ nữ nhân gian để sinh con, đoạt xá con trai mình, luyện chế trận pháp Ma đạo để ám sát Đoan Mộc Vô Cầu; lại có người trong phái Bắc Thần nghi ngờ thông đồng với Mục Thiên Lý, tiết lộ bí mật môn phái; rồi còn Hạ Diên Niên âm mưu luyện hóa núi Thiên Thọ...

Các môn phái Chính đạo đã thành một cái rổ đầy lỗ, chẳng lẽ còn có môn phái nào khác đang làm điều ác nữa sao?

Đoạn Thừa Ảnh cảm thấy trời đất như sụp đổ.

Giờ các Ma tu đã bị Đoan Mộc Vô Cầu giam chặt, ngược lại chính các tu sĩ Chính đạo mới đang làm điên cuồng điều ác. Thế gian này đúng là đảo lộn, đen trắng lẫn lộn, thần tiên cũng khó mà cứu được.

Mất đi Thiên kiếp, chẳng khác nào nhân gian không còn luật pháp. Không còn người thi hành pháp luật, sự xấu xa của con người bị phóng đại đến vô cực, thế gian loạn lạc thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Từ xưa đến nay, thời loạn thế có chuyện ăn thịt con cái, dùng người làm thực phẩm, nô dịch dân thường, tàn sát cả tòa thành, giết người để tế trời... cảnh tượng như địa ngục trần gian.

Người thường còn như vậy, những tu sĩ có sức mạnh phi thường càng khó mà kiểm soát.

Hai trăm năm với tu sĩ không phải là thời gian dài, nhưng những dấu hiệu loạn lạc đã bắt đầu lộ diện.

Hiện tại, những tu sĩ như Đoạn Thừa Ảnh, được lớn lên dưới sự rèn giũa của Thiên Đạo, còn có thể kiềm chế những loạn lạc này. Nhưng sau ba trăm năm nữa, khi họ trải qua dấu hiệu suy thoái, e rằng thế gian này sẽ không còn tu sĩ Chính đạo, chỉ còn lại một đám ác quỷ đáng sợ, vô pháp vô thiên.

Những gì Đoạn Thừa Ảnh nghĩ tới, đương nhiên Lạc Nhàn Vân cũng nghĩ tới.

Y hiểu sâu hơn, thậm chí đã xác định được đối tượng nghi ngờ.

"Thuật Độn Địa của Tứ Tượng Sơn Trang cho phép di chuyển trong lòng núi mà không bị ai phát hiện. Bí thuật Tự Tâm Tông của Chân Ngôn Tự chủ trương rằng thân thể chỉ là một cái vỏ, có thể bỏ vỏ để khiến các cấm chế xung quanh tưởng họ chỉ là một cái cây, một tảng đá, nhờ đó dễ dàng ra vào Đoạn Long Uyên." Lạc Nhàn Vân nói.

Đoạn Thừa Ảnh kinh ngạc: "Chẳng lẽ cả hai môn phái đó đều dính líu vào chuyện này?"

Lạc Nhàn Vân đáp: "Ta không rõ Chân Ngôn Tự có tham gia không, nhưng Tứ Tượng Sơn Trang thì..."

Lạc Nhàn Vân dựa vào nhiệm vụ của hệ thống mà suy luận.

Ban đầu Hệ thống Cứu thế định phát đưa ra một nhiệm vụ liên quan đến Tứ Tượng Sơn Trang, nhưng nhiệm vụ đó đã biến mất một cách bí ẩn giống như nhiệm vụ liên quan đến Sương Hoa Cung.

Lạc Nhàn Vân nghi ngờ Tứ Tượng Sơn Trang có liên quan đến sự việc ở Sương Hoa Cung.

Đoan Mộc Vô Cầu cũng nói: "Cái kẻ bị ta nhốt trong núi Thương Viêm, Tiêu Hoành Trụ ấy, hình như là người của Tứ Tượng Sơn Trang. Gã luôn muốn dùng người của Sương Hoa Cung làm lô đỉnh, còn muốn lừa bản tôn làm việc cho gã, nên bản tôn nhốt gã vào núi lửa luôn, giờ chắc chỉ còn là một nắm tro."

Đoạn Thừa Ảnh tiếp lời: "Ta nhớ Tiêu Hoành Trụ bị đuổi khỏi môn phái vì đã quấy rối đệ tử của Sương Hoa Cung. Tứ Tượng Sơn Trang nói gã chỉ có buông vài câu bông đùa, nhưng nếu chỉ là vài câu nói thì theo phong cách của mấy môn phái này, họ sẽ phạt cấm túc hoặc bắt gã ta tự kiểm điểm, chứ không dễ gì mà đuổi khỏi môn phái. Hình phạt nặng vậy, hẳn là chuyện đã gây ra rất nghiêm trọng."

Lạc Nhàn Vân nói: "Tiêu Hoành Trụ hình như là cháu của Tiêu Lân, một trong bảy ngôi sao cứu thế, người đã qua đời hơn một trăm năm trước. Với thân phận là con cháu của Tiêu Lân mà vẫn bị phạt nặng như vậy, rốt cuộc Tiêu Hoành Trụ đã làm gì?"

Đoạn Thừa Ảnh đáp: "Người trong Tứ Tượng Sơn Trang toàn là họ hàng thân thích của nhau, không phải cháu ruột thì cũng là cháu họ. Gia phả của môn phái này, ngoài họ ra, các môn phái khác không thể hiểu rõ được. Cháu ruột và cháu họ của Tiêu Lân cộng lại có cả trăm người, có là cháu hay không cũng không quan trọng."

Nghe đến đây Đoan Mộc Vô Cầu nhíu mày, cảm thấy đám tu sĩ Chính đạo này sao mà còn sinh sôi nảy nở hơn cả đám cá của hắn.

Lạc Nhàn Vân thấy Đoan Mộc Vô Cầu lộ ra vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu, liền giải thích: "Tâm pháp của Tứ Tượng Sơn Trang đặc biệt, chỉ có huyết thống của nhà họ Tiêu mới có thể tu luyện. Để mở rộng môn phái, Tứ Tượng Sơn Trang khuyến khích đệ tử kết hôn với người ngoài từ năm mười tám tuổi, sinh con rồi thu nạp hết vào môn phái."

"Cũng chính bởi vậy nên người của Tứ Tượng Sơn Trang yêu đương là số một, nhưng trong việc tu luyện thì không đến chốn. Hậu quả là các mối quan hệ nam nữ, nam nam, nữ nữ, nữ nam trong môn phái trở nên lộn xộn."

"Tuy nhiên sau khi tu sĩ bước vào tuổi một trăm thì việc sinh con cái rất khó khăn, mà họ chỉ lộn xộn trong nội bộ môn phái, không liên quan đến người ngoài, nên các môn phái khác cũng không có quyền can thiệp vào chuyện gia đình của người khác. Thế là mọi thứ cứ lộn xộn như vậy."

Lạc Nhàn Vân cũng từng học tại Tứ Tượng Sơn Trang trong một năm. Trong năm đó có vô số đệ tử của Tứ Tượng Sơn Trang muốn có một đêm mặn nồng với y, nhưng y đều từ chối.

Thậm chí Tiêu Lân còn muốn gả con gái mới mười lăm tuổi của mình cho y. Lúc đó Lạc Nhàn Vân chưa đến một trăm tuổi, vẫn có thể có con. Lạc Nhàn Vân thiên tư xuất sắc, con cái của y dù không có Thiên linh căn thì chắc cũng là một thiên tài. Tiêu Lân mong muốn Tứ Tượng Sơn Trang có thể giữ lại huyết thống của Lạc Nhàn Vân.

Lạc Nhàn Vân dứt khoát từ chối.

Khi y đến Tứ Tượng Sơn Trang, Tiêu Lân đã ba trăm tuổi vậy mà vẫn còn có con gái mười lăm tuổi. Lạc Nhàn Vân dù đã trải qua nhiều việc nhưng cũng không chịu nổi lối sống của Tứ Tượng Sơn Trang, luôn có ấn tượng không tốt về nơi này.

Thế nhưng bởi dòng máu đặc biệt và tâm pháp của họ là chính thống từ thời thượng cổ, Tứ Tượng Sơn Trang sẽ không dễ để dòng máu của mình lan ra ngoài, còn đưa người kết hôn với họ vào môn phái, quản lý cũng khá nghiêm ngặt, không ảnh hưởng đến người thường, nên các môn phái khác đều nhắm mắt làm ngơ, không can thiệp vào chuyện gia đình của họ.

Sương Hoa Cung có truyền thống kết thông gia với các môn phái khác, nhưng tuyệt đối không bao giờ xem xét đến người của Tứ Tượng Sơn Trang, không cho phép đệ tử của mình dính líu đến người của Tứ Tượng Sơn Trang để tránh cả môn phái bị cuốn vào hệ thống gia tộc khổng lồ của họ.

Lạc Nhàn Vân không nói đến chuyện mình từng bị người của Tứ Tượng Sơn Trang tỏ tình, chỉ đơn giản kể lại cho Đoan Mộc Vô Cầu nghe về tình hình của Tứ Tượng Sơn Trang.

Y cứ nghĩ Đoan Mộc Vô Cầu sẽ thấy khó tin, nhưng không ngờ Đoan Mộc Vô Cầu chỉ cảm thán người của Tứ Tượng Sơn Trang đẻ siêu thật. Còn về mối quan hệ lộn xộn của họ thì chẳng mấy quan tâm.

Bề ngoài Lạc Nhàn Vân không nói gì, nhưng trong lòng ngạc nhiên hỏi Hệ thống Cứu thế: "Hệ thống, Đoan Mộc Vô Cầu không thấy Tứ Tượng Sơn Trang rối loạn ư?"

Hệ thống Cứu thế đáp: [Chủ nhân hiểu lầm gì về Đoan Mộc Vô Cầu vậy? Hắn là Ma tu, có chuyện gì mà hắn chưa từng thấy đâu. Mấy chuyện của Tứ Tượng Sơn Trang đối với hắn chẳng là gì cả.]

Lạc Nhàn Vân nói: "Ta luôn nghĩ Đoan Mộc Vô Cầu rất đơn thuần trong chuyện tình cảm."

Đoan Mộc Vô Cầu là người chỉ cần được y ôm một cái là đỏ mặt, tim đập nhanh, Lạc Nhàn Vân không ngờ Đoan Mộc Vô Cầu không phải là kẻ chẳng hiểu gì.

Hệ thống Cứu thế: [Chủ nhân, sao không hỏi thẳng Đoan Mộc Vô Cầu mà lại hỏi hệ thống?]

Lạc Nhàn Vân ý vị sâu xa: "Ngươi cũng không biết nguyên nhân à? Ta tưởng ngươi biết mọi thứ chứ."

Hệ thống Cứu thế đáp ngay: [Tất nhiên Hệ thống biết rõ. Đoan Mộc Vô Cầu luôn không để ý đến những chuyện không liên quan. Người khác có dùng thi triển mười tám kiểu "đắp chăn đi ngủ" trước mặt hắn, hắn cũng chẳng phản ứng gì, chỉ như đang nhìn một đống thịt khiến hắn ghê tởm. Nhưng nếu là ngươi, chỉ cần kéo nhẹ áo, lộ xương quai xanh là hắn có thể choáng váng nguyên ngày.]

Lòng Lạc Nhàn Vân khẽ dấy lên một làn sóng cảm xúc.

Y nhìn Đoan Mộc Vô Cầu chăm chú, trong lòng nói với hệ thống: "Hệ thống, ngươi hiểu Đoan Mộc Vô Cầu thật đấy, ngay cả những tâm tư nhỏ nhặt như vậy mà ngươi cũng rõ như lòng bàn tay."

Hệ thống Cứu thế không hề nhận ra gì, tiếp tục nói: [Vậy nên chủ nhân cứ nghe hệ thống là không sai vào đâu được, chỉ cần ngươi đồng ý song tu với Đoan Mộc Vô Cầu, hắn sẽ sẵn lòng hi sinh để cứu thế giới.]

Hệ thống Cứu thế đang muốn thuyết phục Lạc Nhàn Vân chấp nhận Đoan Mộc Vô Cầu, thì Lạc Nhàn Vân bỗng hỏi: "Hệ thống, kiếp trước ngươi là ai?"

Hệ thống Cứu thế im bặt, rụt vào góc trong tâm thức của Lạc Nhàn Vân, không dám nói thêm lời nào.

Lạc Nhàn Vân đã sớm có suy đoán.

Ban đầu y nghĩ Hệ thống Cứu thế là một vật do tổ tiên gửi đến để hướng dẫn y cứu thế giới, nhưng y dần nhận ra không phải vậy.

Hệ thống Cứu thế thực chất không có nhiều quyền hạn, cái gọi là khả năng tiên đoán của nó cũng chỉ là những điều nó đã từng chứng kiến.

Và Hệ thống Cứu thế lại hiểu biết quá rõ về Đoan Mộc Vô Cầu, nhiều đến mức như thể nó là con giun trong bụng hắn.

Lạc Nhàn Vân nghi ngờ Hệ thống Cứu thế là một phần chấp niệm của Đoan Mộc Vô Cầu.

Nhưng y không dám chắc.

Bởi Hệ thống Cứu thế luôn yêu cầu y phải dùng tình cảm để mê hoặc Đoan Mộc Vô Cầu, khiến hắn lạc lối mà sẵn lòng hi sinh mạng sống để cứu thế giới.

Cứ như thể, Hệ thống Cứu thế tin rằng chỉ có mạng sống của Đoan Mộc Vô Cầu mới cứu được thế giới này, và nó mong muốn sau khi Đoan Mộc Vô Cầu đạt được điều mình muốn sẽ vui vẻ đi chịu chết.

Nếu Hệ thống Cứu thế thực sự là chấp niệm của Đoan Mộc Vô Cầu, thì tại sao nó lại tàn nhẫn với bản thân mình đến mức muốn đưa chính mình vào chỗ chết?

Lạc Nhàn Vân có suy đoán, nhưng không thể chắc chắn.

Y có rất nhiều thắc mắc về những gì đã xảy ra trong "kiếp trước" và muốn biết sự thật về "kiếp trước".

Nhưng để biết được sự thật, y phải song tu với Đoan Mộc Vô Cầu, Hệ thống Cứu thế mới chịu mở khóa ký ức của "kiếp trước".

Lạc Nhàn Vân không bài xích việc song tu với Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng y không dám.

Y sợ mọi chuyện sẽ đúng như Hệ thống Cứu thế nói, rằng nếu y thật sự song tu với Đoan Mộc Vô Cầu, thì hắn sẽ vì y mà hi sinh để cứu thế giới.

Đó là điều Lạc Nhàn Vân không muốn thấy nhất.

Lạc Nhàn Vân có thể tự mình đi vào chỗ chết, cũng có thể kêu gọi các tu sĩ Chính đạo góp sức bố trí trận pháp để bổ khuyết Thiên Đạo.

Đó là trách nhiệm của các tu sĩ Chính đạo.

Chính đạo là gì? Thiên Đạo chính là Chính đạo của nhân gian.

Chính đạo luôn tu luyện dưới sự bảo hộ của Thiên Đạo, hưởng thụ những ngọn núi thiêng, những cõi tiên đẹp đẽ, nhận được ân huệ của trời đất, nên phải đền đáp lại Thiên Đạo.

Những việc này đáng lẽ nên do y và các tu sĩ Chính đạo đảm nhận, không liên quan đến Đoan Mộc Vô Cầu.

Nếu phải hi sinh Đoan Mộc Vô Cầu để cứu thế, thì y thà tự mình chết đi còn hơn.

Hoặc... có thể chọn cách tiêu cực hơn, lánh đời. Cùng Đoan Mộc Vô Cầu sống hết quãng đời còn lại ở Tiêu Dao Cốc, để việc cứu thế cho người khác lo liệu.

Dù thế nào đi nữa, người cứu thế tuyệt đối không thể là Đoan Mộc Vô Cầu.

"Trước khi mọi việc rõ ràng, ta sẽ không để bản thân có thêm dính líu gì với Đoan Mộc Vô Cầu." Lạc Nhàn Vân thầm quyết tâm.

Y tuyệt đối sẽ không vì một chút tình cảm bồng bột mà hại Đoan Mộc Vô Cầu phải bỏ mạng.