Vài ngày trôi qua, không gian do quan trài chôn trời tạo ra tan biến. Lạc Nhàn Vân bước từ đó ra, thần thái rạng rỡ, nhưng phải dìu Đoan Mộc Vô Cầu đang yếu đến mức không còn sức đứng vững.
Nhìn Đoan Mộc Vô Cầu vốn lúc nào cũng hừng hực khí thế mà giờ thành ra thế này, Lạc Nhàn Vân hối hận vô cùng.
Y đã hành động quá hấp tấp.
Cảm giác được gần gũi với Đoan Mộc Vô Cầu quá tuyệt vời, sự hồi phục công lực trong đan điền cũng rất phấn khích, và sự đáng yêu của Đoan Mộc Vô Cầu càng khiến Lạc Nhàn Vân không thể kiềm lòng.
Lạc Nhàn Vân luôn nghĩ mình là người biết kiềm chế, nhưng không ngờ khi đã động lòng, y cũng có thể tham lam đến mức này, khiến Đoan Mộc Vô Cầu gầy chỉ còn da bọc xương.
Giờ chỉ dựa vào số đan dược ở động phủ Lão Tổ Huyết Minh thì e rằng không đủ nữa.
Lạc Nhàn Vân lo lắng nói: "Ta cũng có ít đan dược, đan dược của chính đạo ít tạp chất hơn, chất lượng cũng tốt hơn những thứ đệ lấy được từ Lão Tổ Huyết Minh. Hay chúng ta về Bắc Thần phái lấy thêm đan dược nhé?"
"Không!" Đoan Mộc Vô Cầu vội đáp.
Lạc Nhàn Vân tiếp tục: "Đệ hao tổn nhiều quá, phải tìm một nơi có linh khí dồi dào để tu luyện. Đoạn Long Uyên và Tiêu Dao Cốc không phải chỗ có nhiều linh khí, nhưng Lăng Đô phong của ta thì được."
"Bản tôn không muốn gặp mấy lão già ở Bắc Thần phái đâu!" Đoan Mộc Vô Cầu từ chối một cách dứt khoát.
Nếu trở về Bắc Thần phái, chắc chắn chưởng môn sẽ đến thăm hỏi, rồi lại hỏi han về tình hình của Tống Quy, chưa kể mấy trưởng lão có thể sẽ kéo đến để giải thích chuyện năm xưa. Khi đó mọi người sẽ thấy bộ dạng tiều tụy của Đoan Mộc Vô Cầu sau khi bị Lạc Nhàn Vân hút sạch chân nguyên.
Đoan Mộc Vô Cầu là người sĩ diện, điều đó quá tàn nhẫn đối với hắn.
Lạc Nhàn Vân thở dài, hỏi: "Vậy đệ có kế hoạch gì không? Trước đây đệ đã chiếm được nhiều môn phái trong Ma đạo, cũng sở hữu không ít động phủ, có chỗ nào có linh khí dồi dào không?"
Đoan Mộc Vô Cầu suy nghĩ rồi nói: "Bản tôn muốn đến Lạc Tiêu Cốc, luyện thành thân thể bất khả xâm phạm."
Hiện Lạc Nhàn Vân đã khôi phục đến đỉnh cao của Pháp Thân kỳ, hấp thu được bảy phần sức mạnh từ hệ thống Diệt Thế, nên cũng hiểu rõ nhiệm vụ luyện thành thân thể bất khả xâm phạm.
Y cũng biết để luyện nhanh cần hấp thu sức mạnh từ Phật Châu Luân Hồi.
Dựa vào thông tin từ hệ thống Diệt Thế, Lạc Nhàn Vân biết Phật Châu Luân Hồi hiện nay yếu hơn so với kiếp trước nhiều.
Khi trời đất tái khởi động, chỉ có sức mạnh từ Phật Châu không bị tái tạo. Sau khi Phật Châu khởi động lại thế giới, sức mạnh của nó đã mất đi một nửa, rồi giúp Bất Luân hòa thượng diệt trừ Chân Ngôn Tự cũng tiêu hao thêm.
Hiện tại Phật Châu không đủ sức mạnh để khởi động lại thế giới nữa.
Để Đoan Mộc Vô Cầu hoàn toàn luyện hóa Phật Châu và luyện thành thân thể bất khả xâm phạm, ít nhất cũng có thể bảo vệ tính mạng của hắn.
Lạc Nhàn Vân treo Phật Châu Luân Hồi lên cổ Đoan Mộc Vô Cầu, nói: "Ta biết đệ cần nó, cứ dùng đi."
Đoan Mộc Vô Cầu sờ Phật Châu, nghĩ đến việc mình chưa kịp mở miệng thì Lạc Nhàn Vân đã tặng cho hắn bảo vật quan trọng thế này, lòng ngọt lịm.
Điều này càng khiến Đoan Mộc Vô Cầu quyết tâm hơn.
Đoan Mộc Vô Cầu không phải là người không nghĩ đến an nguy của Lạc Nhàn Vân. Hắn đã nghe cuộc trò chuyện giữa Lạc Nhàn Vân và hệ thống Cứu Thế, biết việc Lạc Nhàn Vân hút chân nguyên của hắn để khôi phục sức mạnh là vì y đã chuẩn bị tâm lý hy sinh.
Theo lý, sau khi nghe cuộc trò chuyện này Đoan Mộc Vô Cầu vì muốn bảo vệ tính mạng của Lạc Nhàn Vân mà sẽ phải từ chối việc để y hút chân nguyên.
Giải pháp tốt nhất lúc đó là Đoan Mộc Vô Cầu từ chối, không bao giờ để Lạc Nhàn Vân hút, không để y hồi phục sức mạnh. Như vậy Lạc Nhàn Vân sẽ không có khả năng cứu thế, ít nhất cũng có thể sống đến khoảnh khắc cuối cùng trước khi thế giới hủy diệt.
Đoan Mộc Vô Cầu có thể cướp Chuông Tỉnh Thế, đưa Lạc Nhàn Vân vào trong và sống đến hết đời.
Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu hiểu rõ Lạc Nhàn Vân, làm vậy y sẽ không vui.
Hắn không muốn thấy Lạc Nhàn Vân u sầu, nên quyết định chiều theo mong muốn của y, cũng như thỏa mãn ước muốn được gần gũi thân mật với Lạc Nhàn Vân của chính mình.
Nhưng hắn cũng không để Lạc Nhàn Vân phải chết.
Lúc ấy là lần đầu tiên Đoan Mộc Vô Cầu nghiêm túc suy nghĩ, vận dụng hết trí khôn cả đời mình rồi nhớ ra "Di Vận Kính" mà hệ thống Diệt Thế từng nhắc đến.
Chiếc kính đó có thể giúp hắn cướp lấy toàn bộ vận mệnh của một người và nhận lấy mọi thứ từ người đó.
Chỉ cần có được "Di Vận Kính", hắn có thể thay đổi vận mệnh của mình và Lạc Nhàn Vân vào khoảnh khắc Lạc Nhàn Vân định hy sinh, thay y gánh chịu tất cả.
Làm vậy Đoan Mộc Vô Cầu có thể sẽ chết, nhưng nhờ luyện được thân thế bất khả xâm phạm, khả năng sống sót của hắn sẽ cao hơn nhiều so với Lạc Nhàn Vân.
Đầu tiên để Lạc Nhàn Vân hút chân nguyên, sau đó đến Lạc Tiêu Cốc luyện thân thể bất khả xâm phạm rồi xuống đáy cốc tìm "Di Vận Kính", Đoan Mộc Vô Cầu có thể đạt được ba mục đích trong một lần.
Vừa có thể thỏa mãn nguyện vọng song tu với Lạc Nhàn Vân, vừa giúp y chữa trị vết thương, lại còn bảo toàn được tính mạng của y.
Đoan Mộc Vô Cầu tính toán đủ đường, thấy mình đúng là thiên tài.
Thế là hắn bày ra bộ dạng như kẻ túng dục quá độ, yếu ớt đến mức cần phải luyện được thân thể bất khả xâm phạm, quả thật không thể hợp lý hơn!
Đoan Mộc Vô Cầu tự nhủ, dù có phải dùng thuốc hay bị hút cạn chân nguyên, thì cũng không phải vì hắn không đủ sức, mà tất cả đều nằm trong kế hoạch của bản tôn đây!
Vì đạt được mục tiêu, chút yếu đuối này có đáng gì, bị tâm ma của Lạc Nhàn Vân chế giễu thì sao chứ!
Đoan Mộc Vô Cầu kiên định nghĩ.
Lạc Nhàn Vân đỡ Đoan Mộc Vô Cầu: "Bây giờ đệ đứng còn không vững, tốc độ Độn Quang của ta lại nhanh. Nếu cứ để đệ dựa vào ta thế này, dọc đường có khi đệ rơi mất. Hay là để ta bế đệ nhé?"
Đoan Mộc Vô Cầu vừa nghe liền buông tay Lạc Nhàn Vân ra, lảo đảo bước vài bước, quay lại giơ ngón cái lên, nói một cách ngạo nghễ: "Bản tôn không sao, bản tôn tự bay được!"
Sau một hồi suy nghĩ, Lạc Nhàn Vân đề nghị: "Ta đã hồi phục đến Pháp Thân kỳ, có thể triệu hồi Pháp Thiên Tượng Địa. Chúng ta cùng ngồi trên pháp tướng của ta đi."
Pháp Thiên Tượng Địa có hai hình thái: một là hình người khổng lồ không mặt, dùng để chiến đấu. Còn một là hình thái thú, giúp tu sĩ có được sức mạnh của các thần thú trong Sơn Hải Kinh.
Pháp Thiên Tượng Địa của Đoan Mộc Vô Cầu là một con hắc long dài hàng chục dặm, tương ứng với con ma long cổ đại ở Đoạn Long Uyên.
"Dùng của bản tôn đi!" Đoan Mộc Vô Cầu nói.
"Đừng nghịch." Lạc Nhàn Vân với công lực tăng vọt, nhẹ nhàng đè Đoan Mộc Vô Cầu xuống bằng một tay.
Y tập trung, triệu hồi Pháp Thiên Tượng Địa của mình. Một người khổng lồ cao trăm mét, khoác áo trắng phất phơ, che mặt bằng một lớp lụa mỏng xuất hiện.
Lạc Nhàn Vân đọc pháp quyết, người khổng lồ áo trắng thu nhỏ lại, chỉ lớn hơn con ngựa một chút. Pháp tướng hình thú của y là Bạch Trạch, thần thú tuyết trắng với thân sư tử, sừng dê và đôi cánh trên lưng.
Lạc Nhàn Vân bế Đoan Mộc Vô Cầu lên Pháp Thiên Tượng Địa, ôm hắn vào lòng rồi nói: "Đi thôi."
Đoan Mộc Vô Cầu: "..."
Hắn chỉ có thể tự an ủi mình trong lòng: "Trí tuệ và tôn nghiêm chỉ có thể chọn một. Bản tôn đã thông minh như thế này rồi, thì tạm thời buông bỏ tôn nghiêm vậy."
Thế là Đoan Mộc Vô Cầu thẳng lưng, kiên cường ngồi cùng Lạc Nhàn Vân đến Lạc Tiêu Cốc.
Pháp Thiên Tượng Địa di chuyển với tốc độ nhanh như chớp, chỉ vài nhịp thở đã đến cực Đông của thế giới, nơi Lạc Tiêu Cốc tọa lạc.
Đứng trên vách đá, Đoan Mộc Vô Cầu nhớ lại cảnh mình bị Lão Tổ Huyết Minh ép rơi xuống Lạc Tiêu Cốc nhiều năm trước.
Quay lại đây sau bao nhiêu năm, tâm cảnh của hắn đã hoàn toàn khác xưa.
Hắn quay đầu, nhìn Lạc Nhàn Vân thật sâu rồi nói: "Bản tôn đi một lát sẽ về."
Lạc Nhàn Vân mỉm cười gật đầu.
Đoan Mộc Vô Cầu nắm chặt Phật Châu Luân Hồi, dùng chút chân nguyên còn sót lại để kích hoạt rồi nhảy xuống Lạc Tiêu Cốc.
Khi bóng dáng của Đoan Mộc Vô Cầu biến mất, nụ cười của Lạc Nhàn Vân cũng dần phai nhạt.
Y nói: "Hệ thống, lời hứa trước kia của ngươi cũng đến lúc thực hiện rồi nhỉ?"
Trước đó hệ thống Cứu Thế đã nói chỉ cần Lạc Nhàn Vân đáp ứng nguyện vọng của Đoan Mộc Vô Cầu, nó sẽ có thể mở khóa toàn bộ ký ức của "kiếp trước."
Lạc Nhàn Vân đã hấp thu phần lớn sức mạnh của hệ thống Diệt Thế, đôi khi những mảnh ký ức chợt lóe lên trong đầu, nhưng lúc đó đang quấn quýt bên Đoan Mộc Vô Cầu nên y không muốn phá hỏng tâm trạng, bèn tạm thời phong tỏa chúng trong thức hải.
Giờ y quyết định mở lại những ký ức đó cùng với ký ức tiền kiếp mà hệ thống Cứu Thế cung cấp, để biết rõ sự thật về "kiếp trước."
Hệ thống Cứu Thế ngập ngừng nói: [Có thể mở khóa ký ức, nhưng sau khi chủ nhân đọc xong ký ức, có thể đừng ghét Đoan Mộc Vô Cầu không?]
Lạc Nhàn Vân đáp: "Sao ta có thể ghét hắn được?"
Hệ thống Cứu Thế nói: [Đoan Mộc Vô Cầu rất ngu ngốc, rất ngờ nghệch, dễ bị cảm xúc chi phối, tính tình không tốt, đầu óc cũng chẳng sáng suốt. Hắn... hắn từng diệt sạch Bắc Thần phái, giết cả Tống Quy. Ở kiếp trước, ngươi luôn căm hận hắn. Kiếp này hắn không làm vậy, ngươi có thể đừng ghét hắn được không?]
Nếu hệ thống Cứu Thế có hình dáng thật, Lạc Nhàn Vân đã muốn ôm nó rồi.
Đoan Mộc Vô Cầu, người lúc nào cũng cố gồng mình, đến cả uống đan dược để tiếp tục cũng không bao giờ chịu thua.
Vậy mà giờ đây, hắn lại nhờ hệ thống Cứu Thế dùng những từ ngữ mà hắn ghét nhất để nói về mình.
Đoan Mộc Vô Cầu vốn thích được khen ngợi, chỉ cần nghe một lời chê bai cũng sẽ giận dữ. Vậy mà giờ lại dùng chính những từ ngữ tệ hại nhất để tả về bản thân.
Lạc Nhàn Vân như có thể thấy Đoan Mộc Vô Cầu của "kiếp trước" đang đứng trước mặt, lúng túng xin lỗi y sau hai kiếp người.
"Ta chưa từng trách ngươi, "kiếp trước" ta cũng không hề trách ngươi." Lạc Nhàn Vân nói.
Hệ thống Cứu Thế lặng lẽ đáp: [Ngươi sẽ trách mà.]
Lạc Nhàn Vân nói: "Ban đầu có thể sẽ giận, nhưng khi ta biết toàn bộ sự thật, ta chỉ nghĩ đó là số mệnh. Đoan Mộc Vô Cầu chẳng qua chỉ là một quân cờ của số mệnh. Dù có hay không, Bắc Thần phái cũng sẽ tự diệt vong thôi."
""Kiếp trước" ta có thể đã trách ngươi, nhưng kiếp này... ta chưa từng oán trách."
[Thế được, hệ thống sẽ mở khóa ký ức cho chủ nhân.] Hệ thống Cứu Thế hân hoan nói.
Nó thậm chí còn không để ý rằng lần này Lạc Nhàn Vân luôn nói chuyện với "ngươi" chứ chẳng phải "Đoan Mộc Vô Cầu."
Đoan Mộc Vô Cầu trước mắt là của kiếp này, nhưng đối tượng mà Lạc Nhàn Vân đang nói chuyện, là chính bản thân hệ thống Cứu Thế.
Cũng là Đoan Mộc Vô Cầu của kiếp trước, người đã xin lỗi y một cách vụng về.
"Đệ nói nhiều điều không hay về bản thân, nhưng có "ngu ngốc" thì đúng." Lạc Nhàn Vân khẽ nói, "Đồ ngốc."