Lạc Nhàn Vân nhìn như gửi thư khiêu chiến, nhưng thực ra là đang cố ý cảnh báo. Không ai lại đi nói trước cho đối thủ biết hết mánh lới và mục tiêu của mình.
Thù oán giữa Bắc Thần Phái và Đoan Mộc Vô Cầu là một chuyện, kế hoạch cứu thế và âm mưu của Tiêu Tuân lại là một chuyện khác.
Lạc Nhàn Vân là người rất có nguyên tắc, giết người thì đền mạng là một chuyện, hy sinh cứu thế lại là chuyện khác.
Bởi vậy y mới nhắc khéo Đoan Mộc Vô Cầu, muốn hắn cẩn thận, đừng để sa vào bẫy. Nhưng đáng tiếc, Đoan Mộc Vô Cầu là kẻ làm việc không cần suy nghĩ, lại chẳng hề nhận ra ý đồ của y, còn tự hào khoe khoang về cái việc mình có thể vá trời.
"Chết trên trụ trời, đời đời kiếp kiếp không siêu sinh, như thế ngươi cũng chấp nhận à?" Lạc Nhàn Vân bực dọc nói.
Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Bản tôn đã điều tra về ngươi rồi. Ngươi là một trong bảy ngôi sao cứu thế, đã từng xả thân cứu thế cách đây hai trăm năm. Khi đó ngươi cũng định sẵn sẽ phong ấn bản thân trên cột trụ trời, đúng không?"
Lạc Nhàn Vân trả lời: "Đó là trách nhiệm của ta."
Đoan Mộc Vô Cầu cười: "Bản tôn được cùng ngươi đóng vai keo dính trên cột trụ, cũng là điều tốt mà."
Câu này cứ như đang nói "Bản tôn và ngươi sống chết có nhau" nhưng ngôn từ hơi thô thiển chút.
Lạc Nhàn Vân thật không biết phải làm sao với Đoan Mộc Vô Cầu. Cho dù là y căm ghét Đoan Mộc Vô Cầu hay đã thẳng thừng tuyên bố muốn giết hắn, hay là ngầm lo lắng cho hắn, thì thái độ của Đoan Mộc Vô Cầu vẫn trước sau như một.
"Ngươi không sợ chết à?" Lạc Nhàn Vân hỏi.
Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Bản tôn không vướng bận, chết có gì đáng ngại?"
"Ngươi có việc gì chưa xong không? Nếu ngươi chết, ta sẽ thay ngươi hoàn thành." Lạc Nhàn Vân hứa.
Dù thế nào Lạc Nhàn Vân cũng sẽ giết Đoan Mộc Vô Cầu, chỉ khác ở chỗ có biến hắn thành "nguyên liệu" cứu thế hay không mà thôi.
Nhưng tình cảm của Lạc Nhàn Vân đối với Đoan Mộc Vô Cầu đã không còn đơn giản là thù hận nữa. Nếu chắc chắn phải đối đầu một trận sống chết, thì nếu thành công, có lẽ y sẽ làm gì đó cho Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu ngắm Lạc Nhàn Vân thật kỹ: "Chắc gì bản tôn đã chết."
Lạc Nhàn Vân đáp: "Trừ khi ngươi còn có lá bài tẩy, không thì lần đầu gặp mặt chính là cơ hội duy nhất ngươi có để giết ta."
Lạc Nhàn Vân tự tin.
Y nhận được nhiều ưu ái từ Thiên Địa, bất kể chiêu thức nào, chỉ cần nhìn một lần là có thể phát hiện sơ hở.
Lúc này Lạc Nhàn Vân đã sớm nhận ra tâm pháp của Đoan Mộc Vô Cầu quá lộn xộn. Hắn dựa vào long khí cổ đại để cưỡng ép áp chế mới giữ được công lực. Đoan Mộc Vô Cầu giữ được cân bằng nội thể chỉ vì tốc độ tu luyện quá nhanh, vừa mới tiến vào Đại Thừa kỳ nên long khí mới còn khống chế được năm luồng chân khí mạnh mẽ kia.
Sau trăm năm nữa, dù không ai giết Đoan Mộc Vô Cầu hắn cũng sẽ chết vì chân khí tự đánh nhau trong cơ thể. Thậm chí ngay lúc này, Đoan Mộc Vô Cầu hẳn đã bị tâm ma quấy nhiễu, thường xuyên gặp ảo giác, chỉ là hắn vẫn còn tự kiểm soát được mà thôi
Nếu Đoan Mộc Vô Cầu là người thân của Lạc Nhàn Vân, y sẽ tìm cách giúp hắn nghiên cứu tất cả tâm pháp mà hắn tu luyện để hòa hợp chân khí, tránh chúng tranh đấu sau này. Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu là kẻ thù của y, sao y giúp hắn được.
Lạc Nhàn Vân chỉ ra yếu điểm của Đoan Mộc Vô Cầu: "Muốn giết ngươi không cần phải bày trận Chu Thiên Tinh Thần, chỉ cần bày trận Ngũ Hành Tương Khắc, kích nổ nguy cơ tiềm ẩn trong cơ thể ngươi, dẫn dụ chân khí tự đánh nhau là đủ giết ngươi rồi."
"Hiện tại vấn đề duy nhất là Quan tài chôn trời, nhưng với sự giúp đỡ của kiếm Xích Huyết, thanh kiếm này có thể chém phá mọi không gian, Quan tài của ngươi không còn là vấn đề."
Lạc Nhàn Vân không thể tự bày trận Ngũ Hành Tương Khắc, nhưng nếu có sự giúp đỡ của các tu sĩ Chính đạo khác thì sẽ diệt được Đoan Mộc Vô Cầu.
Cách này y đã nghĩ ra từ lúc có được bí quyết rút kiếm Xích Huyết nhưng chưa nói với ai, giờ lại nói cho chính đối tượng cần diệt trừ là Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu chưa từng gặp ai phân tích công lực của mình tường tận đến vậy, lại chỉ rõ từng yếu điểm và tìm cách khắc chế. Hắn mô phỏng lại quá trình chiến đấu, phát hiện nếu Lạc Nhàn Vân thực sự làm như vậy, thì hắn đúng là không còn đường thoát.
Thế là Đoan Mộc Vô Cầu tán thưởng: "Bản tôn một đời thông minh, ngươi là kẻ duy nhất chỉ đứng sau bản tôn. Chết dưới tay ngươi, bản tôn cũng không lỗ."
Lạc Nhàn Vân: "..."
Y đã sớm nhìn thấu trình độ học thức và tâm pháp của Đoan Mộc Vô Cầu, thực sự không hiểu với cái đầu mấy chục năm chẳng động não được mấy lần đó, sao hắn lại có thể tự nhận mình thông minh hay vậy!
Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ một lúc rồi nói: "Cả đời bản tôn chỉ cầu an ổn, chỉ muốn nghỉ ngơi cho thỏa, không màng thế sự. Nhưng bất kể bản tôn lánh đời thế nào cũng bị quấy rầy. Khó khăn lắm mới dẹp yên ma đạo, nhưng Tiêu Dao Cốc dành cho bản thân lại bị Tống Quy đốt sạch. Ngươi còn có Lăng Đô phong để mà nương thân, bản tôn đây chẳng còn chỗ mà ngủ. Nếu sau này được ngươi phong ấn lên trụ trời, không bị ai quấy rầy, thì cũng coi như là tìm được nấm mồ yên tĩnh, miễn cưỡng thực hiện được nguyện vọng."
"Bản tôn không thù dai, muốn làm gì thì làm ngay, không nghĩ ra còn điều gì chưa hoàn thành."
Nghe đến đây, lòng Lạc Nhàn Vân bỗng chua xót, không khỏi hỏi: "Ta không rõ Tống Quy dùng cách gì để phá hủy Tiêu Dao Cốc của ngươi, ngươi có thể kể cho ta nghe được không?"
"Bản tôn không muốn nói, đau lòng lắm." Đoan Mộc Vô Cầu đáp.
Nhưng hắn vẫn lấy ra một tấm ngọc giản, đặt vào tay Lạc Nhàn Vân: "Đợi bản tôn đi rồi hẵng xem."
Lúc Lạc Nhàn Vân nhận lấy ngọc giản, đầu ngón tay của Đoan Mộc Vô Cầu vô tình lướt qua lòng bàn tay y. Chẳng hiểu sao, tim Lạc Nhàn Vân bỗng loạn nửa nhịp.
Đoan Mộc Vô Cầu xoa xoa ngón tay rồi chợt nói: "Bây giờ bản tôn lại có một nguyện vọng mới."
Lạc Nhàn Vân bình tĩnh lại nhịp tim, lạnh lùng nói: "Ngươi nói đi."
Đoan Mộc Vô Cầu chẳng khách sáo gì mà nói thẳng: "Linh căn của ngươi cũng ở trên cột trụ trời phải không?"
Lạc Nhàn Vân gật đầu: "Chỉ có một nửa thôi, nửa còn lại là của các thành viên khác trong bảy ngôi sao cứu thế."
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Bản tôn cũng sẽ bị đắp vào cột trụ, thì có phải cũng được xem như sống chung áo, chết chung huyệt với ngươi không? Nếu vậy thì cũng coi như bản tôn đã hoàn thành được tâm nguyện khi chết rồi. Tìm được một chỗ yên ổn, không ai quấy rầy để nghỉ ngơi, lại còn có ngươi bầu bạn, không phải quá tuyệt vời sao?"
Ánh trăng chiếu rọi gương mặt Đoan Mộc Vô Cầu, đôi mắt trong vắt đang nhìn Lạc Nhàn Vân, đơn thuần mà cháy bỏng.
Lạc Nhàn Vân lại thấy tim mình lỡ một nhịp.
Y biết rõ dù đang ở trong biển máu thù hận, mình vẫn động lòng với Đoan Mộc Vô Cầu. Đơn giản chỉ vì đôi mắt của hắn không chứa chút toan tính hay xấu xa nào, khiến người khác khó lòng đề phòng.
Thế là Lạc Nhàn Vân cười bảo: "Nếu cột trụ trời được vá hoàn chỉnh, tâm nguyện cả đời của ta cũng xem như đã xong. Lúc đó, ta sẽ ở trên cột trụ bầu bạn với ngươi, không phải chỉ nửa cái linh căn mà là cả linh hồn hoàn chỉnh."
Đoan Mộc Vô Cầu ngẩn ra một lúc, ngây ngốc nói: "Bản tôn đâu có bảo ngươi phải chết."
Lạc Nhàn Vân thản nhiên đáp: "Lẽ ra ta đã phải chết từ hai trăm năm trước rồi, kéo dài đến tận bây giờ chỉ vì khi đó ta quá sợ hãi mà thôi. Giờ chết đúng chỗ, còn có thể đồng hành cùng ngươi, chúng ta xóa sạch mọi ân oán, cùng nhau lên đường, chẳng phải quá tốt ư?"
Bộ não của Đoan Mộc Vô Cầu khác người thường, nghe Lạc Nhàn Vân nói "xóa sạch mọi ân oán" lại thấy vui mừng, liền vươn tay về phía Lạc Nhàn Vân: "Vậy thì chúng ta đập tay thề ước."
Lạc Nhàn Vân cũng đưa tay ra, đập tay với Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Sống chung áo, chết chung huyệt, nói là phải giữ lời. Nếu chúng ta không chôn chung một chỗ, dù có chết, hồn phách của ta cũng sẽ theo ngươi."
"Nói lời giữ lời." Lạc Nhàn Vân cười.
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn Lạc Nhàn Vân, người có dung mạo đẹp đến mức không tìm nổi từ để miêu tả, lòng hắn như bị kiến cắn, nhưng lại không biết phải làm gì.
Trong lòng nảy ra bao ý nghĩ, nhưng hắn lại không dám ra tay với Lạc Nhàn Vân. Lạc Nhàn Vân như một vị thần giáng thế, hắn luôn cảm thấy nếu làm gì với Lạc Nhàn Vân thì chẳng khác nào xúc phạm thần thánh.
Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu không chịu nổi tâm ma, trong đầu đã bắt đầu xuất hiện những cảnh tượng không thể nói ra. Hắn không dám ở một mình với Lạc Nhàn Vân nữa, liền nói: "Trước khi chết bản tôn phải xử lý lão tặc Huyễn Sinh kia đã," rồi bỏ đi.
Sau khi hắn đi, Lạc Nhàn Vân mở ngọc giản ra.
Y thấy Đoan Mộc Vô Cầu như một đứa trẻ sắp xếp Tiêu Dao Cốc, tự tay tạo dựng mọi thứ. Thấy con chó nhỏ Vượng Tài ngớ ngẩn đi theo sau hắn, rồi cảnh Tiêu Dao Cốc chìm trong biển lửa, Tống Quy bước ra từ thung lũng.
Khoảnh khắc đó, ý chí báo thù kiên định của Lạc Nhàn Vân gần như tan vỡ.
Y ngồi một mình trước những ngôi mộ thật lâu, không biết phải làm gì tiếp theo.
Lạc Nhàn Vân cứ ngồi im lặng suốt mười mấy ngày, cuối cùng Tiêu Tuân – người luôn đợi tin tức của y – không thể kiên nhẫn thêm, liền dẫn người đến Bắc Thần Phái.
Lạc Nhàn Vân tiếp đãi mọi người trong chính điện của Bắc Thần Phái, đám người lần lượt kể tội của Đoan Mộc Vô Cầu trước mặt y, còn khẳng định nếu nhất định phải chết một người, thì Đoan Mộc Vô Cầu là lựa chọn thích hợp nhất.
Đối diện với sự ép buộc của mọi người, trong đầu Lạc Nhàn Vân không ngừng hiện lên từng lời nói và hành động của Đoan Mộc Vô Cầu, hình ảnh hắn nằm trên cỏ ở Tiêu Dao Cốc cười như một đứa trẻ, rồi cảnh hắn quỳ bên ngôi mộ nhỏ của Vượng Tài, trông như muốn khóc mà không khóc được.
Tiêu Tuân nói: "Lạc trưởng lão, mấy ngày trước đại sư Ngộ Tâm của Chân Ngôn Tự viên tịch rồi."
Lạc Nhàn Vân, Hạ Kinh Luân, Mục Thiên Lý, Tiêu Lân, Dung Tĩnh Tuyết, đại sư Ngộ Tâm và Phong Kiều Tán Nhân là bảy ngôi sao cứu thế. Trong đó Phong Kiều Tán Nhân là tán tu, không thuộc môn phái nào, sáu người còn lại đều đến từ các môn phái lớn.
Trong hai trăm năm qua, Tiêu Lân, Dung Tĩnh Tuyết, Phong Kiều Tán Nhân lần lượt qua đời. Sau khi Lạc Nhàn Vân tỉnh lại, Hạ Kinh Luân và Mục Thiên Lý cũng chết bất đắc kỳ tử, giờ đây đến cả đại sư Ngộ Tâm cũng đã viên tịch.
Đến lúc này, trong bảy ngôi sao cứu thế chỉ còn lại một mình Lạc Nhàn Vân.
"Có lẽ ta cũng nên đi theo họ rồi." Lạc Nhàn Vân thầm nghĩ.
Với quyết tâm này, cùng lời hứa với Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân khó khăn mở miệng: "Được."