Vừa mới kết thúc đã lập tức tu luyện, nói dễ hơn làm. Đoạn Lâm ôm mèo con thơm tho mềm mại, những hình ảnh trước đó hiện lên làm hắn khát khô cổ họng.
Ma Tôn nhắm mắt lại, áp sự rung động kia xuống.
Chuyện này vượt cả kế hoạch.
Nhưng nếu đã xảy ra thì cứ để như vậy đi...
Đoạn Lâm dùng hai tay nâng thiếu niên lên, cố gắng bày ra phong thái nghiêm khắc, đứng đắn nói: "Ngồi đàng hoàng, thẳng lưng lên."
Nhưng mà không thể nghe ra một tia nghiêm khắc nào, nhiều hơn là hèn mọn. Dù sao thì từ lúc mới gặp mèo con hắn đã không nghiêm khắc được, nói chi là hiện giờ...
Đoạn Lâm cắn răng, hắn đoán rằng tên khốn này sẽ càng ngày càng ương bướng kiêu ngạo mà chính hắn cũng sẽ càng ngày càng chiều cậu.
"Ư, không được đâu, ta khó chịu lắm." Góc chăn trong tay Úc Yên bị người khác lấy đi, ném qua một bên.
Tuy muốn tu luyện nhưng cậu thật sự rất mệt.
Chỉ cần cử động là cơ bắp khắp người cậu đau đến chết lặng...
Úc Yên cảm thấy giờ phút này mỗi chỗ trên người mình đều sử dụng quá độ, sắp hỏng rồi.
"..." Ma Tôn trầm mặc nhưng lần này hắn không trách mèo con, hắn chỉ trách mình không biết nặng nhẹ.
Hắn lập tức tìm trong túi Càn Khôn xem thử có thuốc bổ máu trị thương hay không, hắn chọn một hồi rồi đút cho mèo con ăn không ít.
Có lẽ do thể chất Úc Yên đặc thù nên bất cứ đan dược nào tới miệng cậu hiệu quả đều giảm một nửa, cậu là cái động không đáy danh xứng với thực.
Người bình thường nuôi không nổi.
Hắn chỉ sợ nguyên dương cũng giống thế, tác dụng không được mười phần.
Đoạn Lâm đau lòng một trận, đây là một trong những nguyên nhân trước đó hắn nói với mèo con đây không phải chuyện tốt.
Nói cách khác, nguyên dương của Đoạn Lâm có thể giúp một Trúc Cơ sơ kỳ đột phá Kim Đan trong nháy mắt nhưng rất có khả năng không thể làm tu vi của mèo con tăng nhiều như thế.
May mà đan dược cao giai có tác dụng, ít nhất mười lăm phút sau, Úc Yên cảm giác được bàn tay của mình đã có thể nâng lên.
Một giây sau khi cậu nâng được bàn tay lên, Đoạn Lâm ngồi sau cậu lập tức ăn một cái tát. Đương nhiên không đau gì cả, gãi ngứa cho hắn cũng không xứng nữa kìa.
Đoạn Lâm ngẩn ra, cười nhẹ: "Có sức lực đánh ta thì không bằng ngồi dậy tu luyện đi."
Úc Yên: "..."
Lại ái muội thêm mười lăm phút nữa đan dược trị thương mới phát huy tác dụng, cảm giác đau nhức trên người Úc Yên chậm rãi biến mất.
Đan dược bổ khí cũng giúp cậu có tinh thần hơn, miễn cưỡng có thể ngồi dậy. Nhưng chuyện xấu hổ chính là cậu vừa động đậy liền cảm thấy có thứ gì đó chảy ra...
Nhưng cậu nghĩ đến việc mình phải dùng nửa cái mạng mới lấy được nó nên Úc Yên không rảnh xấu hổ, cậu nhanh chóng ngăn cản lại!
"Ư..."
Từ trong miệng Úc Yên phát ra thanh âm rầm rì không thoải mái, cậu ngượng ngùng đến mức hai mắt đỏ bừng, đành phải cắn miệng mình.
Cùng lúc đó, đầu ngón tay đang tụ khí của Đoạn lâm tê rần, ma khí vất cả lắm mới tụ được lại tan đi mất.
"Sao vậy?" Hắn cách Úc Yên rất gần, ngồi phía sau chỉ thấy khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu niên, đuôi mắt đỏ bừng, ánh mắt xấu hổ tức giận, cậu đang cắn môi nhẫn nhịn cái gì đó.
Úc Yên chắc chắn không thể trả lời rồi.
Loại chuyện này ai mà muốn mở miệng nói với người khác chứ...
Đại ma đầu cũng không được.
"Không có việc gì, ngươi nhanh giúp ta đi..." Úc Yên chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này thôi.
Quá xấu hổ rồi.
"Vậy đừng làm phiền ta." Đoạn Lâm buồn bực, không nói thêm gì, hắn tập trung ngưng thần vận khí.
Ma khí của hắn một lần nữa tiến vào đan điền của Úc Yên, tìm chân khí ngây thơ ngốc nghếch kia và dẫn nó đi luyện hóa lực lượng trước đó hắn áp xuống giúp mèo con.
Chính là nguyên dương của hắn.
Úc Yên lại nghỉ ngơi thêm một lát, tâm tình phập phồng cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Sau đó cậu ngồi thẳng lên, tập trung đi theo sự dẫn dắt của Đoạn Lâm, cảm nhận chân khí của mình di chuyển trong đan điền.
Đoạn Lâm thấy mèo con bình tĩnh lại thì nhẹ nhàng thở ra, bất tri bất giác cảm xúc của hắn đã chịu sự ảnh hưởng của mèo con, chỉ khi cậu bình tĩnh thì hắn mới có thể bình tĩnh.
Đoạn Lâm biết đây không phải là chuyện tốt.
Sự tồn tại của mèo con không khác gì điểm yếu của hắn.
Người như hắn không nên có điểm yếu, một khi đã có thì có thể đoán được về sau làm chuyện gì cũng sẽ bó tay bó chân.
Đó là gông cùm xiềng xích.
Nhưng Đoạn Lâm chưa bao giờ nghĩ như vậy, hắn cam tâm tình nguyện để con mèo yếu ớt ngu ngốc đó trong lòng.
Tên này ngốc đến mức độ nào vậy?
Rõ ràng cậu chủ động muốn nguyên dương của hắn nhưng hắn lại muốn giúp mèo con áp chế nguyên dương lại để nó không bị thương, cuối cùng còn muốn giúp nó luyện hóa.
Mày Đoạn Lâm giật giật, hắn nhắc nhở cậu: "Ta muốn phóng nó ra, nó sẽ va chạm với ngũ kinh bát mạch của ngươi, sẽ rất thống khổ, ngươi cố nhịn một chút."
"Được thôi." Úc Yên gật đầu, giây tiếp theo mặt cậu trong phút chốc trở nên vặn vẹo, đôi mắt nhắm chặt cũng muốn trợn lên, đồng tử co lại!
Đau quá!
Nguyên dương đại ma đầu bảo vệ ngàn năm quả nhiên có lực lượng thật đáng sợ!
Trong cơ thể Úc Yên như có một ngọn lửa mạnh mẽ nổ tung, không chỉ đau đớn mà còn bỏng rát vô cùng.
Úc Yên cắn răng bắt đầu hối hận.
Nhưng hiện tại đã muộn, cảm giác khó chịu này khiến cậu không cách nào tập trung tinh thần luyện hóa được, hết thảy chỉ có thể giao cho Đoạn Lâm.
Đương nhiên Đoạn Lâm biết chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu không có hắn thì mèo con này đã sớm bạo thể mà chết rồi.
Thời điểm song tu hắn đã nghĩ tới kết quả này nhưng vẫn cứ tiếp tục làm, bây giờ chỉ có thể làm đến cùng thôi.
Úc Yên đau muốn chết!
Ngay giây đầu tiên cậu đã cảm thấy đây không phải loại thống khổ con người có thể chịu đựng, không biết cậu phải chịu bao nhiêu phút!?
Vốn dĩ cậu muốn mở miệng thúc giục sen làm nhanh lên nhưng lại cảm thấy năm phút cũng chịu không được thì quá là cùi bắp, ít nhất cậu phải chịu được năm phút rồi mới mở miệng, như vậy sẽ không mất mặt.
Úc Yên dùng sức bú sữa mẹ nhịn đau đớn, tới mốc năm phút mới mở miệng làm nũng: "Đoạn Lâm...đau..."
Cậu không nói Đoạn lâm cũng biết cậu đau nhưng đây là chuyện nhất định phải trải qua khi luyện hóa, Đoạn Lâm đã dùng biện pháp nhanh nhất, ổn thỏa nhất để giúp cậu.
Vì thế hắn không tiếc tiêu hao tâm huyết* của mình, vận chuyển ma công đến cực hạn, chèn ép thứ lực lượng lấy ra từ cơ thể mình kia.
*Tâm huyết: tui không biết chỗ này có nghĩa là máu ở tim hay là nhiệt huyết nữa.
Hắn mài giữa lực lượng kia cho đến khi nó trở nên ôn hòa, không còn góc cạnh, có thể cho mèo con sử dụng.
Hiện tại hắn không thể làm chuyện gì khác, càng không thể phân tâm đi trấn an mèo con, nếu thất bại thì phải làm lại từ đầu.
Tại thời khắc mấy chốt này, đương nhiên Úc Yên biết Đoạn Lâm không có khả năng phân tâm để ý mình khóc lóc.
*Khóc lóc: QT để là "anh anh anh", tui sợt Hán Việt thấy tiếng trẻ con nên suy ra tiếng khóc luôn, thấy cũng hợp lí nên tui để vậy luôn. Ai biết sửa cho tui nha.
Nhưng mà cậu cảm thấy làm nũng một chút sẽ thoải mái hơn nên tiếp tục khóc lóc.
Úc Yên: "Đoạn Lâm ca ca, hu hu, tướng công, hức, phu quân, hức, mèo con đau..."
Đoạn Lâm nghe xong xém chút nữa ngất xỉu, hắn đỏ mặt tức giận nói: "Câm—miệng."
"A." Úc Yên ngoan ngoãn im miệng, đau đến nước mắt lưng tròng cũng không dám làm phiền hắn nữa.
Nhưng mà thật sự rất đau, cậu đổi thành nhỏ giọng hít khí.
Bộ dạng quật cường chịu đau càng khiến người khác đau lòng, Đoạn Lâm đau lòng trách cậu: Này thì trêu chọc bản tôn, cho ngươi không biết sống chết, giờ biết đau rồi sao?
Đồng thời hắn đẩy nhanh tốc độ luyện hóa, nếu Cửu Thiều ở đây hắn sẽ cảm thấy Đoạn Lâm nhất định đang liều mạng. Thúc đẩy ma khí cường độ cao thế này, nếu bất cẩn thì kết quả hai người sẽ cùng xuống hoàng tuyền.
Trên đời này chắc chỉ có Đoạn Lâm dám làm như vậy.
Xác thật Đoạn Lâm có hơi liều mạng nhưng kết quả quan trọng hơn, ba mươi phút sau, Đoạn Lâm thuận lợi trợ giúp Úc Yên luyện hóa nguyên dương của hắn.
À nhầm, không phải là hỗ trợ bởi vì vốn dĩ chính cậu phải làm việc này mà!
Lực lượng khổng lồ dung hợp với mỗi một tấc gân cốt của cậu, phần còn lại hội tụ ở đan điền, dung hợp với chân khí ban đầu, không mất bao nhiêu thời gian đã chịu sự kiểm soát của Úc Yên.
Khoảng khắc thu công, Úc Yên mệt đến mức cả người mềm nhũn ngã lăn trên giường.
Đoạn Lâm duỗi tay ôm cậu, kéo cậu lại bên người mình, hai người cùng nhau ngã xuống.
-----
"Ư..." Úc Yên tỉnh lại, có vẻ đã qua một ngày một đêm rồi. Cậu ngước mặt lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của Đoạn Lâm cách mình rất gần.
Đoạn Lâm lúc ngủ có vẻ lạnh nhạt xa cách, đôi môi khép lại cũng toát lên vẻ nghiêm túc vô tình, thoạt nhìn không dễ gần.
Đã từng có một thiên tài tình yêu nói rằng, loại người này trừ khi chính hắn chủ động, nếu không người khác không bao giờ theo đuổi được.
Úc Yên cảm thấy câu này vô cùng có đạo lý, không phải như vậy sao?
Cậu dời mắt khỏi mặt Đoạn Lâm, dù sao cậu đã nhìn nhiều năm như vậy rồi, không có gì hiếm lạ hết. Cậu quan tâm tình huống trước mắt của mình hơn, đáng giận, nghỉ ngơi lâu như vậy mà chân eo cậu vẫn rã rời.
Úc Yên động đậy một chút Đoạn Lâm liền tỉnh, tay hắn lập tức kéo thiếu niên về lại lồng ngực mình. Hành động bá đạo này dường như khắc vào trong ý thức, đây là phản ứng bản năng.
"Làm gì? Buông tay..." Úc Yên nhớ tới chuyện trước đó, muốn mắng hắn một chút nhưng cậu không ngờ vừa mở miệng đã phát ra âm thanh mềm như bông.
Cậu cứng đờ, đây không phải là giọng của trẫm.
Giọng nói công khí mười phần của cậu đâu?
Không sai, Úc Yên cảm thấy tuy rằng thân thể cậu không ra sao, tu vi cũng chẳng ra gì nhưng cậu có mưu lược, nhìn xa trông rộng, làm việc gì cũng quyết đoán!
Rõ ràng cậu chính là công mà.
Không giống người nào đó, chuyện gì cũng dây dưa, rề rà.
Đoạn Lâm mất hai giây để tỉnh táo lại, hắn ngủ mất một ngày một đêm thì có thể thấy được việc luyện hóa kia làm hắn mệt mỏi thế nào.
Nhưng bù lại hắn được ngủ một giấc cực kỳ thỏa mãn, sau khi tỉnh lại cả người khoan khoái, nghĩ đến chuyện trước đó hắn cũng ngẩn ra.
Nhưng mà ván đã đóng thuyền, không có chuyện hối hận.
"Này, ngươi buông tay ra." Úc Yên cố tình hạ giọng, làm cho giọng mình men hơn.
Đoạn Lâm khó chịu cau mày, thái độ gì đây?
"Thế nào, lấy được nguyên dương của bản tôn liền trở mặt không nhận người sao?" Đoạn Lâm càng dùng sức ôm lấy Úc Yên, hắn mang theo oán khí lạnh buốt nói bên tai cậu: "Tuy rằng ta thương ngươi nhưng tốt nhất ngươi nên nhớ rằng, ta trả giá cho ngươi bao nhiêu thì phải lấy lại bấy nhiêu. Ngươi tốt nhất..."
Quý trọng ta đi.
"?" Chẳng lẽ nam nhân sau khi làm loại chuyện này thần kinh đặc biệt mẫn cảm sao?
"Không được lừa dối ngươi đúng không?" Úc Yên chột dạ, cho rằng đại ma đầu coi trọng chuyện này nhất nên cậu vội vàng thôi miên hắn: "Yên tâm đi, ta thật sự muốn tốt cho đôi mình, không phải chỉ để kết..."
Nói tới đây Úc Yên bỗng nhiên mở to mắt, nhanh chóng xem tu vi của mình. Sau đó cậu kinh hỉ phát hiện cậu đã là Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ còn cách Kim Đan một bước.
"Aaa, tốt quá, ta là Trúc Cơ hậu kỳ rồi!" Úc Yên vui vẻ, kích động ôm lấy đại ma đầu, hôn loạn trên mặt hắn: "Tu vi ta tăng lên rồi! Đoạn Lâm, tu vi ta tăng rồi!"
"..." Đoạn Lâm bị hôn đến mức tâm mềm nhũn nhưng hắn đã trải qua chuyện càng tuyệt vời hơn nên không khỏi lòng tham không đáy, hôn bình thường thế này không thể thỏa mãn hắn.
Hắn xoay người, banh cằm bóp eo cậu nói: "Thời điểm cầu xin ta thì kêu tướng công, đầu quả tim, ha, giờ thì chỉ kêu tên ta."
Khuôn mặt nhỏ của Úc Yên đỏ lên, chẳng phải bởi vì không đúng lúc sao, ngày thường ai kêu như vậy chứ!?
Nhưng mà hôm nay cậu vui nên mười phần phối hợp: "Đoạn Lâm ca ca, cảm ơn ngươi, còn lại phải làm thế nào? Có phải mỗi ngày đều đả tọa tu luyện là có thể kết đan không?"
Toàn bộ tâm tư của Úc Yên đều nghĩ về chuyện kết đan, một chút cũng không có suy nghĩ ngủ với quan hốt phân.
"..." Đại ma đầu bắt lấy nắm tay lộn xộn của mèo con, yết hầu hắn khô khốc, một lúc sau hắn đè nặng thanh âm, rũ mắt nói: "Kết đan quan trọng nhất là tâm cảnh, cái này cần ngươi tự ngộ."
Úc Yên nằm trước ngực hắn, nhất thời chưa rút tay ra, cậu nhíu mày nói: "Nhưng ngộ tính của ta kém lắm, không có ngoại lực nào có thể giúp ta sao?"
Kim Đan và sau khí tấn chức có sự khác nhau (?), Trúc Cơ và Kim Đan là hai cảnh giới duy nhất có thể dùng ngoại lực để đẩy lên cho nên Úc Yên hỏi như vậy cũng không tính là lười biếng.
Dù sao cũng không còn nhiều thời gian, nếu không gấp thì ai muốn làm cách này chứ.
Tiếng lòng Đoạn Lâm giật giật, hắn nhấp môi, muốn nói rồi lại thôi, thật ra có phương thức giúp mèo con nhanh chóng kết đan, ví dụ như tiếp tục song tu.
Nhưng hắn không nói ra.
Dường như Úc Yên cũng nghĩ đến cách này, cậu lập tức ngước mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt Đoạn Lâm.
Hai người một ngẩng đầu, một cúi đầu, chóp mũi và đôi môi gần trong gang tấc.
Cảm giác hô hấp của Đoạn Lâm đột nhiên biến mất, Úc Yên cười giống như meo meo hư hỏng. Tay cậu vẫn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, cậu vươn ngón tay nhéo bàn tay hắn một cái.
Nếu người khác làm vậy sẽ dễ bị nghi ngờ nhưng Úc Yên tính cách thật thà, đầy mặt viết: Ta có thể, ngươi có thể không?
"..." Khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Lâm đỏ lên, hắn ho nhẹ một tiếng oán trách nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì, chẳng lẽ lại muốn ép buộc bản tôn?"
Không để Úc Yên trả lời, hắn ngồi dậy đưa lưng về phía cậu nói: "Ngươi làm vậy không khác gì xem ta là lô đỉnh, nhưng mà có nguyên nhân cả (?)."
"Ngươi có ý gì?" Bộ dạng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra kia Úc Yên mới không hiểu, cậu muốn một đáp án rõ ràng! Làm thì làm, không làm thì thôi, cậu bẻ mặt đại ma đầu lại: "Ngươi nói rõ ràng đi."
"..." Đoạn Lâm nhéo mặt Úc Yên một cái, tiến đến bên tai cậu hung hăng nói: "Làm."
-o0o-
Aly: Cuối cùng tui cũng biết "nguyên dương" là gì rồi, "trung tình" đấy. Chương này dài quá trời luôn nên tui khất một chap của thứ hai tuần sau nha.