Dã Thụy Yên trên lưng vác bó củi nặng trĩu, trên tay cầm ít bánh đã nguội từ khi nào. Y phấn khởi bước vào nhà nhưng gọi mãi không có người trả lời, đến một bóng dáng cũng không có. Y lúc này mới bỏ củi xuống đất phát ra tiếng lạch cạch khô khốc. Trong lòng y đột nhiên có chút lo sợ, nếu như người thân duy nhất trên đời mình cũng bỏ đi, nếu cô đã lấy lại được trí nhớ, nếu bản thân chỉ còn một mình cô đơn trên cõi đời này thì sao? Hình như lúc này y nhận ra được trong lòng mình Lộ Thương Nguyệt quan trọng đến mức nào...
Lộ Thương Nguyệt giật lấy cái bánh trên tay của y, cho vào miệng nhai ngốn nghiến: Đa tạ huynh, đúng lúc ta đang thấy đói bụng
Dã Thụy Yên giật mình quay lại, chầm chậm nhìn cô nương vô tư trước mặt. Tự hỏi lòng mình....liệu có thật là cô ấy không?
Cô khuơ khuơ tay đánh thức y: Huynh nhìn gì thế?
Y đứng phắt dậy, cười gượng : Hơ, không...không có gì
- Lúc nãy ta xuống thư viện, mua vài cuốn sách cho huynh. Chẳng phải huynh muốn học hành hay sao. Để ta đi lấy...
Khi cô vừa quay lưng đi, bàn tay thô ráp của y kéo người cô xoay lại. Đôi mắt hai người chạm vào nhau, gần đến mức như thể y nhón một chút thì chạm vào đôi môi anh đào mềm mượt đó.
Tên nhóc này muốn làm gì vậy? Lộ Thương Nguyệt nghĩ thầm, hắn ta đột nhiên làm vậy là có ý gì chứ?
- Làm gì vậy?
Y ngượng ngùng ho khan một tiếng, cả hai mới tách nhau ra: - Miệng cô dính gì kìa
Lộ Thương Nguyệt vội vàng lấy khăn tay lau đi : Đa..đa tạ
- Cô nương, cô vẫn chưa nhớ gì về thân thế của mình sao?
- Thi thoảng có một chút, nhưng mà huynh cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ giúp huynh hoàn thành tâm nguyện
Bầu trời hôm đó nắng đẹp như một đoá hoa muôn màu. Quãng đường sắp tới, phải chăng sẽ tốt đẹp suôn sẻ...
Bốn năm sau....
Miệt mài kinh sử đã bao năm, thời thế đổi thay, tính cách của y ngày càng chứng chạc. Ngôi làng nhỏ trên núi giờ đã biến thành một trấn khá giả, lộ Thương Nguyệt đã hồi sinh lại nguyên khí, tạo ra nhiều việc làm cho các nương tử. Ngay cả căn nhà xập xệ của y cũng khang trang hơn rất nhiều
- Hôm nay có món gì vậy?
Lộ Thương Nguyệt ló đầu ra sau khe cửa, tươi cười nhìn bóng dáng nam nhân đang đảo liên hồi, mùi hương toả ra tứ phía. Dã Thụy Yên nghe chất giọng quen thuộc, nở nụ cười tươi tắn:
- Ngày mai lên đường rồi, ta muốn làm chút canh rau dại để nhớ lại hương vị xưa. Có điều chắc chắn không bằng mẫu thân đích thân nấu...
- Mẫu thân của huynh chắc chắn rất tự hào, đường dài nơi xa, huynh làm xong việc thì mau chóng nghỉ ngơi
- Ta nghĩ khi đến kinh thành rồi, sẽ tìm được người nhà cho cô nương. Đến lúc đó cả nhà đoàn tụ, vui biết bao.
Lộ Thương Nguyệt nụ cười vụt tắt, tỏ vẻ lạnh lùng. Nhà của cô, bây giờ có còn như trước? Chỉ cần vào được hoàng cung, hút long mạch nơi đó, lấy được thanh kiếm vốn thuộc về mình, những kẻ trên kia chắc chắn...cô sẽ khiến chúng tan thành tro bụi... Nhưng nơi đó lại có long tộc, tà đạo như cô vốn rất khó lại gần. Trừ khi chính hoàng đế dẫn vào, nếu không công lực liền bị rút cạn.
Giữ một cô nương bên cạnh bao nhiêu năm, người ta bàn ra tán vào, danh tiếng của A Nguyệt cô nương sớm đã tổn hại. Bây giờ là cơ hội để nàng sớm có thể tự sống cuộc đời mình...Ta không thể ích kỷ nhỏ nhen, không chỉ nghĩ cho bản thân mình, nếu công thành danh toại, ắt hẳn sẽ kiệu tám người khiêng đến rước nàng. Nếu không, cũng không thể làm lỡ cuộc đời xinh đẹp của nàng