Ma Tôn - Ngọc Hạc Phong

Chương 23: Ảo cảnh



Nhưng dù ta gọi thế nào thì Long Phá Thiên cũng không có một chút phản ứng đáp lại. Hắn cứ khư khư ôm con dao muốn tự sát. Bây giờ ta cảm thấy gần như bản thân mình sắp gục ngã đến nơi rồi. Chỉ lâu thêm một chút nữa thì đôi tay của ta coi như tàn phế mà cả người cũng mất máu ngất xỉu. Ta cảm thấy lòng dạ trở nên rối bời. Ta chỉ biết rằng, ta hy vọng Long Phá Thiên được sống sót. Hắn đã chịu quá nhiều đau khổ rồi. Hắn nên có cuộc sống tốt đẹp hơn mà cũng vui vẻ hơn. Lúc này đây, cũng không biết là do tay bị thương nên đau quá hay bản thân gặp quá nhiều nghịch cảnh mà trở nên mềm yếu. Nước mắt từ khóe mi trào ra. Từng giọt từng giọt tuôn rơi trên má. Hình ảnh trước mắt ta như nhòe đi trong ánh lệ. Từ trước đến nay, ta sống khá lạc quan và vui vẻ, cũng không phải nhọc lòng bởi bất cứ điều gì. Dù Long Phá Thiên có trêu chọc hay bắt nạt thì ta cũng chỉ tức giận không hơn không kém. Nhưng bây giờ ta lại cảm thấy sợ hãi. Cảm xúc lẫn lộn ẩn giấu phía sau những giọt nước mắt đang tuôn rơi..

Không hiểu sao, lúc này đây, tay phải của Long Phá Thiên đã buông con dao ra. Hắn đưa bàn tay to lớn nhưng thô ráp của mình lên lau đi những giọt nước mắt vươn trên trên má của ta. Ta vừa ngỡ ngàng vừa ngạc nhiên vì hành động này. Sau đó, hắn đột nhiên buông hẳn hai tay, người xụi lơ ngã về phía ta..

Cả người hắn dựa vào người ta, đầu tựa lên vai, hai mắt nhắm nghiền, cả người an tĩnh lạ thường. Ta lập tức đỡ hắn nằm xuống nghỉ, cả người hắn ấm áp, cơ thể có vết dao đâm nhưng may mắn là vết thương không trúng chỗ hiểm. Ta thật sự lo lắng nên giơ tay lên kiểm tra hơi thở trên mũi của hắn. Long Phá Thiên lúc này nhìn rất bình yên. Cũng gương mặt anh tuấn, nhan sắc khuynh đảo chúng sinh nhưng yên ả và an nhiên. Ta dùng tay áo của mình lau đi vết máu vươn trên khuôn mặt đẹp đẽ này. Thật ra ta cũng rất muốn kiểm tra thật kĩ xem Long Phá Thiên còn có những vết thương nào nữa trên người không. Nhưng nam nữ khác biệt nên ta đành để hắn nằm nghỉ một chút như thế. Hơn nữa, Long Phá Thiên thân phận là gì? Là Ác Long trong truyền thuyết, lại là Ma tôn của Ma giới nên ta cảm thấy chút vết thương này sẽ không đáng ngại cho lắm..

Khi ta đang tập trung lau thật kĩ gương mặt yêu nghiệt của hắn thì một bàn tay to lớn mà thô ráp nắm lấy tay ta. Long Phá Thiên tỉnh lại, mí mắt từ từ mở ra, ánh mắt ba phần ngạc nhiên bảy phần bối rối ẩn phía sau hàng mi dày và dài. Ta cũng khá bất ngờ trước hành động này của hắn nên cũng không biết phải xoay trở thế nào. Hắn nhìn ta chăm chú làm ta thấy xấu hổ không thôi. Thế là ta đành rụt tay lại, xoay mặt đi rồi nói lảng sang chuyện khác:



- Ngươi tỉnh rồi thì lo tìm cách rời khỏi đây thôi.

Ta không dám nhìn hắn nên chỉ nghe giọng cười nhẹ của Long Phá Thiên vang tới. Sau đó hắn đứng dậy, quan sát ta một chút rồi lên tiếng hỏi:

- Không bị thương chỗ nào chứ?

- Hình như ngươi bị một dao trên người kìa. - Ta không nhìn hắn đáp.

Long Phá Thiên nhẹ giọng:



- Ta hỏi ngươi..

Lúc này ta mới giật mình nhìn lại đôi tay của mình. Cả bàn tay ta không hề có vết thương gì? Trong khi vừa nãy, rõ ràng là ta dùng tay không cản dao, tay bị cứa chảy máu, đau đớn vô cùng. Nhưng bây giờ bàn tay lại không hề có vết sẹo nói chi đến chảy máu. Đôi tay ta vẫn xinh đẹp và mềm mại như mọi ngày. Ta ngạc nhiên xoay người lại định hỏi Long Phá Thiên. Nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe hắn giải thích:

- Chỉ là ảo cảnh do trận pháp này gây ra thôi. Nếu những vết thương nhẹ thì không sao. Cảm giác đau đớn rất thật nhưng bản chất là chúng ta không bị gì. Nhưng nếu là những vết đâm chí mạng thì nó thật sự lấy mạng người ta. Vết thương nhẹ thì chính là không có gì. Nhưng vết thương nặng thì trận pháp sẽ làm cho nó nặng hơn rất nhiều. Người bị thương cũng chết nhanh hơn..

Sau đó ta tự nhiên thấy Long Phá Thiên có một chút bối rối, định mở lời rồi thôi. Hắn cứ ngại ngùng định nói gì đó rồi im lặng. Ta nhìn cái kiểu cách ấp a ấp úng của hắn mà thấy lo lắng. Vì thế ta thẳng thắn lên tiếng:

- Có gì thì người cứ nói ra. Đang lúc thế này mà ngươi giấu cái gì?

Long Phá Thiên đáp lại đúng một từ rồi xoay mặt bước đi:

- Cảm ơn..

Khoan đã! Ta có phải đã nghe lầm hay không? Ma tôn đại nhân nói cảm ơn ta. Là cảm ơn ta thật sao? Ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chạy lên phía trước hắn. Ta vừa đi song song với hắn vừa cất giọng:

- Này.. ngươi có thể nói lại cho ta nghe được không? Ta không có nghe rõ. Ta thật sự muốn nghe lại mà..