Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 106: Tam Tinh Thủ Hộ Trận



Nửa ngày sau mọi người im lặng dưỡng sức, sắc trời tối dần, Tuấn lại nhìn qua đám Cô Độc, lần này mọi người hừng hực khí thế gật đầu, Tuấn cong môi cười lạnh một cái, hướng phía trước hét lớn:

- mấy lão gì kia, dừng lại chút coi!

Mọi người trợn mắt líu cả lưỡi, cái tên khi trước run nnhư máy nổ khi đứng mặt Lục trưởng lão, vậy mà bây giờ lại hiên ngang dõng dạc như vậy?

- chuyện gì?

Đám trùng bò sát sát nhau cao dần lên tạo thành một bức tường, sau đó lồi lõm tạo thành khuôn mặt lục trưởng lão, Tuấn thấy vậy cố nuốt một miếng nước bọt nói:

- ta đổi ý rồi, ta không thích đi với các ngươi nữa, mau thả bọn ta ra.

??? Đạo lý gì đây? Ngươi muốn đi là đi sao? Tên này có phải bị hù cho mất trí rồi không?

- lằng nhằng ngươi đi chết trước đi.

Kiếm Tiên lão nhân nhìn Tuấn một cái, một sóng kiếm bạch sắc phi thẳng ngực Tuấn, sóng kiếm lao tới cắt rách không khí để lại ma sát bên ngoài một màu đỏ không phai nhanh.

- Tuyết Hoa...

Rầm...

Một chiêu ngang tầm hay không thì biết, Tuấn đỡ một sóng kiếm nhỏ đã sử dụng 9 thành công lực, đỡ một sóng kiếm thành công Tuấn bị sóng sung kích chấn bay về sau.

Ngũ trưởng lão có chút bất ngờ nhỏ, tưởng tên thiếu niên đó là người thường không ngờ đó lại là người tu luyện, sơ sót quá,nếu không một chiêu đắc thủ rồi.

Hộc..

Tuấn phun một ngụm máu, như đã tiên đoán từ trước, một ngụm huyết đen của Tuấn rơi chính giữa một cái lỗ bằng cái bát.

Chíu...

Bùm Bùm Bùm...

Một tầng hào quang hình tròn đường kính mười mét hiện lên, bao trùm lấy toàn bộ mọi người bên trong, lần lượt Cô Độc, Hắc Lang, King kong cầm ba viên Thạch nhũ đứng hình tam giác vỡ nát, ba tiếng nổ đinh tai sau họ lại nhét thêm ba viên Thạch nhũ vào cái lỗ mới nổ, một đồ án ngay dưới chân mọi người hiện lên.

Đây chính là một trong 12 loại trận pháp thời thượng cổ, tên đầy đủ Thập Nhị trận pháp thiên biến vạn hóa, còn trận pháp Tuấn sử dụng tên Tam Tinh Thủ Hộ trận bài danh thứ năm, đứng trước Tam Tinh Tuyết Sát Trận.

Cái này là Cô Độc tìm được ở một tiệm bán đồ cổ thôi, không khó kiếm lắm, ngay cả Tuyết Băng Băng vừa nhìn cũng đã biết trận pháp này tên gì, trận pháp dễ kiếm nhưng cái để khởi động trận pháp lại tuyệt không ai biết, lần này là Tuấn chơi lớn đánh cược mạng sống thử nghiệm Thạch Nhũ sinh mệnh phát trận, ai ngờ đâu thành công, đã xác định một ăn hai thua là vậy đấy.

- thứ gì có thể khởi động được Tam Tinh Thủ Hộ Trận?

Tuyết Băng Băng chăm chú nhìn viên Thạch Nhũ sáng rực trong tay king kong, trận pháp nàng biết cả ngàn loại, thế nhưng thứ để khởi động lại bó tay.

- Đá thường thôi!

Tuấn nhàn nhạt nói lại, cái này thằng chủ sở hữu nó còn chả biết chứ sao hỏi hắn.

- phá trận.

Hai vị Trưởng lão thèm thuồng nhìn món đồ trong tay mấy thanh niên, thứ đó khiến công lực của họ rục rịch muốn cắn nuốt.

- tới đây.

Tuấn hét lên:

- kiếm khí.

Roẹt roẹt roẹt...

vù vù...

Một kiếm cắm xuống đất, một bên cầm kiếm một bên cầm Thạch Nhũ, khí công gào thét phá hư không lao như thiêu thân vào đám trùng.

Ầm Ầm Ầm...

Chỉ cần kiếm khí chạm là có hàng trăm con trùng lập tức đi đời nhà ma, Trùng thì nhiều không hết, kiếm khí giới hạn của nó mỗi lần phóng ra chỉ 50 vạn tia một lần phóng, như vậy đủ rồi.

- ồ, thiên phú luyện kiếm được đấy!

Kiếm Tiên lão nhân nhìn Tuấn thực sự lần này thấy rất vừa mắt, còn trẻ tuổi đã có thể luyện được kiếm khí, kiếm khí thì ai cũng có thể luyện, nhưng tuổi thì lại khác, có người cả trăm tuổi mới luyện được kiếm khí, có người 30 đã có thể luyện, Tuấn mới đâu xấp xỉ 20 chứ mấy, thiên phú bực này quá tốt.

Kiếm Tiến thấy Tuấn vừa mắt thôi, chứ Thi Trùng Sát lão quái lại thấy đau mắt vô cùng, trùng hắn nuôi cả mấy chục năm bị cái trận pháp kia chặn không xâm nhập vào được, đã thế bị thằng nhóc vắt mũi chưa sạch giết đến hoa rơi nước chảy.

Bây giờ Tuấn mới có không gian ngắm kỹ đám trùng này, nhìn giống Hắc Sắc Ngô Công lắm luôn, chỉ là đầu của chúng có thêm hai cái sừng nữa.

Tuyết Hàn Mặc lại gần Tuấn nhíu mày nói:

- trận pháp rất tốt, thế nhưng trụ thêm vài tiếng hay vài ngày để làm gì?

Đúng vậy, đằng nào cũng bị bắt, ở đây lâu chưa nói có chịu được không, nói đến việc trận pháp hết nguồn cung nhất định sẽ chịu cơn thịnh nộ của các vị trưởng lão, đấy là chưa nói đến phụ thân cùng các vị cao thủ phía Hoàng thị gia tộc đấy.

- kệ, tới đâu hay tới đó, đợi phu quân con bé kia đến cứu đi!

Tuấn gật đầu trịnh trọng phán một câu xanh rờn làm Tuyết Hàn Mặc nghẹn họng trân trối, thằng này nó đang dựa vào niềm tin chứ gì nữa, cái đầu nó không có tính toán chút nào luôn mà.

- thật hả? Thiên Long sẽ đến ư?

Nghe Thiên Long đến Tuyết Băng Băng vội vã chạy lại chỗ Tuấn hỏi dồn hỏi dập, Tuấn ngẩng mặt lên trời kiêu ngạo:

- đất Việt có câu: Niềm Tin và Hi Vọng, dù biết không đạt được thì kệ đi, chết thì chôn, ặc... Cái này chết là mất xác luôn, không thể chết được.

Vừa nói đến chết Tuấn mới nhận ra bọn trùng kia nó thích xác lắm, vội tát miệng một cái.

- hì hì... Cậu thật giống tính cách Thiên Long, sắp chết mà cứ to mồm.

Tuyết Băng Băng cười hì hì, thời điểm nguy cấp có một người vẫn tấu hài được nàng thấy cũng vui.

- mọi người cạo bột phấn này ăn đi.

Hắc Lang ném cho 15 tên tùy tùng của Tuyết Hàn Mặc một viên Thạch Nhũ bằng cái móng tay, đám hắc y nhận viên đá bé tý chần chờ nhìn Tuyết Hàn Mặc một cái, họ thấy viên đá này với viên đá đang thủ hộ trận pháp không khác nhau cái gì, có thì cũng chỉ là kích cỡ mà thôi.

- các ngươi cứ dùng đi, đến nước này rồi sợ gì nữa!

Tuyết Hàn Mặc đợi bọn họ dùng xong mới dùng, mọi người cạo lớp phấn Thạch Nhũ ra nếm một miếng, kích thích quá mỗi người cạo vài lần, sau đó mọi người ngồi bằng.

- thật kỳ diệu...

- ta hồi phục lại toàn bộ công lực cùng vết thương rồi...

- đây là thứ gì mà hơn cả đan dược vậy?

...

Từng người từng người hồi phục đứng dậy, ai cũng trợn mắt kinh ngạc viên đá bé tẹo đó, đời người được cảm nhận một lần như vậy có chết cũng đáng...

- à huynh đài còn không cho hai ta một ít...

Tuyết Hàn Mặc thực sự nhìn bọn đệ cay mũi không chịu nổi, ấy vậy mà chúng cạo ra dùng hết mới điên không cơ chứ, để chủ nhân như hắn phải đi xin, mẹ cay, chúng mày đợi đấy, qua kiếp nạn này đi hừ hừ...

- à ta tên Tuấn, còn tên Hán ta không thích đặt, cứ gọi vậy đi.

Tuấn đưa cho Tuyết Băng Băng và Tuyết Hàn Mặc hai lọ ngọc, trong này đương nhiên là Sinh Mệnh Chi Tuyền, để ở nhà cho bé Như mấy chục lít uống chơi, phân chia hết Tuấn còn vài lít thôi, hạn chế một chút.

Đối với Thiên Long thì cậu ta tính Sinh Mệnh Chi Tuyền bằng khối, đối với Tuấn tính bằng lít, đối với võ giả và tinh linh người ta lại tính bằng giọt đó a, cái bọn phía trước quá phí phạm, đưa Thiên Long và Tuấn đến tộc tinh linh vậy án tử hình rất nhanh sẽ được ban riêng cho họ.

Uống Sinh Mệnh Chi Tuyền Tuyết Băng Băng và Tuyết Hàn Mặc phải líu lưỡi không biết nói gì, mát lạnh từ lưỡi tới cổ, xuống dưới lại ấm áp chan hòa, tản mát ra cơ thể nhiệt lực thoải mái, Tuyết Băng Băng nhịn ăn cả tháng ốm muốn giơ xương Tuấn nhận không ra, không ngờ làm vài giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền đã lấy lại 9 thành nhan sắc.

Tuyết Hàn Mặc biết mình không nên hỏi nhiều, người ta cho đã là phúc, người ta muốn giải thích nước này là gì thì sẽ tự nói, người ta không nói thì mình có bẻ người ta cũng chả thèm tiết lộ nửa lời.