Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 115: Tại Sao Cứ Ép Ta Ngủ?



Tuấn một đường chạy đến biên giới giữa hai tỉnh Sơn Đông và Giang Tô đã là năm ngày sau, vừa đến tới nơi lập tức cậu ta tìm một hang động chui tọt vào, lấy Thạch Nhũ Sinh Mệnh ra lắp mỗi chỗ một chút cho sáng, trong giới chỉ lấy ra một cái chăn bông lớn trải ra, nhẹ nhàng đưa hai bé tinh linh trong ngực ra đặt lên chăn bông.

Trên đường Tuấn liên tục truyền Sinh Mệnh Lực thức thứ sáu vào người hai cô nàng, như đã nói lúc đầu, Thiên Long khi hấp thụ Sinh Mệnh Chi Tuyền phát hiện ra đây là thứ để đột phá tu luyện Sinh Mệnh lực, Tuấn cũng vậy, nhưng Tuấn còn non hơn Thiên Long nhiều, chỉ đủ ôn dưỡng kinh mạch mà thôi.

Hai cô nàng tinh linh kiệt sức bất tỉnh đã nhiều ngày, nếu không phải Tuấn liên tục không ngừng nghỉ giây phút nào truyền Sinh Mệnh lực vào, chắc hai nàng hẹo từ lúc nào không hay, hai lão già đáng hận kia Tuấn không biết chửi bao nhiêu lần rồi, cậu ta chắc cũng lôi mồ mả nhà hai lão thăm hỏi một dàn rồi, vậy mà không biết thương hoa tiếc ngọc, thấy mỹ nữ vậy mà đánh cho tới điện Diêm La mới thôi, cầm thú không bằng mà.

- khát... khát...

A La Ngạn khàn khàn rên rỉ, Tuấn giật mình vội nhìn xung quanh chả thấy tý chất lỏng gì, mà bản thân cũng hết nước, vội đem bình ngọc Sinh Mệnh Chi Tuyền ra đổ vào miệng hai nàng mỗi người mười mấy giọt.

- kỳ lạ... cơ thể cũng chỉ có vầy, tại sao ta đổ bao nhiêu nước thánh vào cũng không tràn là sao?

- chơi tới luôn!

Sinh Mệnh Chi Tuyền được Tuấn đặt cho cái tên nước thánh cho nhanh, cậu ta lại lấy thêm một bình Sinh Mệnh Chi Tuyền cao mười phân rộng bốn phân đổ tiếp vào miệng ngọc hai nàng.

Xí Xí...

Đột nhiên từ cơ thể hai cô nàng tinh linh bắt đầu lóe sáng lên, từ mi tâm hai nàng xuất hiện hai cái ấn ký hình thù như chiếc lá, các vết thâm hay vết xước da thịt lập tức biến mất có thể trông thấy.

Chưa tới thời gian nửa tách trà hai cô bé mở mắt to tròn ngồi dậy nhìn nhau, cảm nhận cơ thể một chút họ hoàn toàn không thể tin nổi, thứ cảm giác mát mẻ đó họ thừa biết đó là gì, nhưng tại sao nó lại ở trong người họ a!

- tỉnh rồi là tốt, tỉnh rồi là tốt, hai đứa ăn gì để anh làm nào!

Nghe tiếng nói hai cô tinh linh ngẩng mặt lên nhìn Tuấn ngơ ngác như nai vàng, thấy vậy Tuấn rung động không thôi a, quá đẹp, đẹp xuất sắc, ngây thơ có thừa!

A Trúc líu díu hỏi:

- thứ nước vừa rồi là ngươi cho chúng ta hả?

Tuấn có chút khó chịu vì hai con bé này không biết nói chủ ngữ vị ngữ gì cả, vẫn tươi cười nói:

- đúng vậy, thứ này ta có rất nhiều, chủ yếu là uống cho đỡ khát thôi, hai đứa thích ta cho, ta có rất nhiều! Mà 2 đứa tên gì vậy nhỉ?

A La Ngạn vội lên tiếng:

- dạ ta tên A La Ngạn, đây là muội muội ta A Trúc!

- haha... anh tên Tuấn!

- Tuân...

- nhấn dô Tuấn...

- Tuân...

- nhấn nhấn...

- Tuần...

- Haiz tập sau vậy...

Tuấn bỏ cuộc rồi, tên mình khó đọc quá vậy hả, chắc phải tìm tên hán việt đổi thôi.

- tại sao ngươi lại có thứ nước đó, và cả những viên đá phát sáng kia?

- Gọi là ca ca!

- Dạ ca ca!

Tuấn vê cằm như ông cụ non thỏa mãn gật đầu, thuần hóa hai cô bé này cũng dễ chứ a:

- đây là bằng hữu ca ca cho, nói chúng vị bằng hữu đó rất tốt, ta muốn bao nhiêu cũng có hết!

A Trúc giận dữ nói:

- nhưng mà thứ nước và thạch nhũ kia chỉ có tác dụng tuyệt đối với tộc chúng ta, đối với loài người các ngươi hoàn toàn vô dụng, chỉ có một chút tác dụng xíu xíu mà thôi!

Tuấn nhíu mày hỏi:

- đối với tộc mấy đứa nó tác dụng thế nào?

A Trúc hờn dỗi, kiêu ngạo nói:

- chỉ cần một giọt, có thể giúp chúng ta rút lại một chân đã bước qua điện Diêm Vương!

Tuấn trợn mắt chỉ vào bốn cái lọ ngọc to đùng bên cạnh nói:

- vậy mà ca ca cho hai đứa uống hết bốn bình đầy kia luôn mới tỉnh đó a!

A Trúc cùng A La Ngạn nhìn bốn bình ngọc vẫn còn tỏa ra mùi hương thơm mát mà lòng đau như cắt, A La Trúc nghiến răng nhìn Tuấn:

- cái gì cũng phải chờ chút chứ? Đổ một đống vậy cũng như không! Phải chờ thời gian ngấm vào kinh mạch nữa mà!

- hehe...

Tuấn gãi đầu cười ngây ngô, bộ dáng bất cần đời lỗ mãng vô cùng.

Lấy trong giới chỉ ra hai mảnh vải nhỏ hình chữ nhật ném cho hai cô nàng, nói:

- mặc vào đã, ca ca nhìn vậy chịu không nổi!

- Aaaaa....

Tiếng hét kinh động trời xanh, Tuấn tuy ngố nhưng vẫn hiểu chuyện này là gì, vội đứa hai tia Sinh Mệnh lực đi vào người hai cô nàng, cảm giác được khí tức hai cô bé bớt hoảng loạn khi đang lõa thể, Tuấn vội nói:

- ta không cố ý. chỉ là hai đứa bị thương quá nặng, ta phải giũ bỏ hết y phục cùng... cùng... chút nội y để nuôi dưỡng kinh mạch hai đứa, với lại cái quan trọng là ta còn phải chạy nữa a, hai lão già kia mà tóm được chỉ có chết!

Mặc hai cái mảnh vải lên người như hai chiếc khăn tắm, nghe Tuấn trình bày hai cô bé mới bớt hoang mang, cảm kích mười phần không thôi, vừa cứu họ lại vừa trị thương cho họ, người tốt a.

Tuấn nhớ ra cái gì rồi hỏi:

- hai đứa bao nhiêu tuổi rồi!

A La Ngạn lễ phép ngồi trước mặt Tuấn nhẹ nhàng nói:

- dạ... hai đứa tiểu muội đang tầm tuổi bé xíu à, mới có đâu đó khoảng 5 hay 6 trăm tuổi thôi!

- ặc... Khụ... Khụ...

Tuấn đang cười tươi như hoa nghe xong sặc nước bọt ho lụ khụ, mới có vậy thôi hả, còn nhiều hơn tuổi ông cụ ông cụ ông cụ cậu ta rồi còn gì, vậy mà mở miệng ó nhẹ đang tuổi bé xíu xíu thôi.

Lấy lại tinh thần Tuấn kệ luôn, to nhỏ gì chơi tất, đẹp là được:

- được rồi hai đứa đi theo ta chơi có được không?

- dạ vầng hì hì...

A Trúc lập tức đáp lời, ân có, nợ có, danh tiết mất, nói chung mất hết do nam nhân trước mặt này rồi, hắn bảo sao cũng được!

A La Ngạn nhảy lên vai Tuấn ôm cổ cậu ta rên rỉ:

- ca ca không cần làm gì đâu, chúng ta chỉ cần một giọt nước kia là đủ sống rồi, việc quan trọng bây giờ là ca ca đi ngủ đi!

- ừm ừm đúng vậy!

A Trúc gật đầu đáp ứng ngay.

- haha... hai đứa bé này, ca ca không ngủ, thức mấy tháng cũng được!

Tuấn nắm nhẹ hai cô bé mới tỉnh dậy đang còn yếu ớt lên, mỗi đứa một bên tay, hai đứa này quá tuyệt, nhưng nhỏ quá, nhìn cơ thể thế kia, ngực kia mông kia, nếu mà to ra nhất định không thua kém một người mẫu nào.

Hai bé tinh linh nhảy vào ngực Tuấn nằm trong lớp áo dỗi:

- ca ca không ngủ vậy không chơi với ca ca nữa!

Tuấn lắc đầu thở dài, tại sao lại bắt ta ngủ chứ? Ta và Thiên Long không hề ngủ đã cả năm rồi chứ ít gì? Không phải không thích ngủ mà không dám ngủ, nhắm một cái những oan hồn kia, các vị huynh đệ cùng anh em giang hồ lại xuất hiện, đó là cực hình a, ngủ không khác gì đi vào địa ngục trả giá vì những gì mình làm!

Đột nhiên Tuấn mất ý thức làm vật xuống nệm bông, hai bé tinh linh đi ra khỏi ngực Tuấn lo lắng nhìn cậu ta, A La Ngạn nói:

- ca ca ngủ ngon đi, những thứ dơ bẩn kia không thể nào tiếp cận được ca ca đâu, hai ta ở đây giúp ca ca xua đuổi chúng đi nhá!

Không phải hai đứa bé này có âm mưu gì, chỉ là chúng thấy Tuấn có quá nhiều thứ dơ bẩn bám theo, từ quỷ đói đến quỷ chết oan, cả lệ quỷ, nói chung rất nhiều, chỉ có cặp mắt tinh linh mới nhìn thấy, và chỉ có khí tức thánh thiện thuần khiết của tộc tinh linh mới có thể xua đuổi.