Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 118: Kế Hoạch Bắt Đầu



Ngồi im trong phòng Tuyết Hàn Mặc day trán suy nghĩ, bây giờ chơi chiêu án binh bất động không được, như vậy sẽ làm loạn bố cục, đang náo nhiệt đột nhiên im lặng điều này không thể xảy ra, cho dù nhuyễn giáp có mất vẫn phải đóng kịch.

- xem ra tên Tiêu Phiến Diện và tên Phá Hư Không kia giao tình không nhỏ a...haha...

Tuyết Hàn Mặc lại nghĩ ra cái chiêu trò gì nữa rồi, thôi thì chờ xem kết quả ra sao.

...

Tiêu Phiến Phủ!

Ở một nơi khác, phủ đệ của Nhị trưởng lão Tiêu Phiến Diện, hiện tại lão già Tiêu Phiến Diện đang mây mưa cùng các cô vợ bé độ tuổi lớn có nhỏ có, tầm từ 15 đến 40 đầy đủ gồm 25 người, Một mình lão ngủ với 25 người là hiểu rồi chứ gì? Dương khí quá thịnh, thực lực cao thâm mới giữ được thân thể như vậy, một dàn mỹ nữ, trẻ thì nhan sắc ngập phòng ba vòng mê hồn, già thì đẹp theo kiểu mặn mà quyến rũ, núi đồi chập chờn, lão già này số quá hưởng rồi. ( duyệt)

- ai ya lão gia, có người đến gặp chàng kìa!

Một cô gái mặt tròn má mũm mĩm bờ môi bóng bẩy như lớp sơn bóng, cơ thể lõa là ôm cổ Tiêu Phiến Diện rên rỉ.

- ai?

- là Tam trưởng lão!

- uh được các nàng nằm im đây chờ ta, ta đi rồi về ngay!

Tiêu Phiến Diện tiếc nuối nhảy xuống giường vận y lập tức đi luôn, để lại một đám nữ nhân trong mắt dục vọng đang bùng cháy dữ dội, nhất định họ không chịu chờ Tiêu Phiến Diện về giúp họ giải tỏa mà họ tự giải tỏa cơn dục vọng cho nhau cho mà xem!

Đến phòng khách Tiêu Phiến Diện lấy lại khí chất nghiêm túc chào hỏi Phá Hư không một câu rồi cả hai cùng ngồi vào bàn ăn tâm sự.

- Nhị trưởng lão, ngài thấy mấy hôm nay sự tình có chút lạ hay không?

Tam trưởng lão lập tức vào vấn đề chính, với thực lực của lão thì lão hoàn toàn không sợ ai, thế nhưng phòng bị vẫn hơn.

- đương nhiên ta thấy có điểm rất đáng ngờ!

Tiêu Phiến Diện vuốt râu phán luôn, theo hắn thấy từ đợt Tuyết Hàn Mặc lên lắm chức trưởng lão thì liên tiếp thay trưởng lão miết luôn.

- liệu có khi nào là do tên Tuyết Hàn Mặc kia không?

Tam trưởng lão rụt rè hỏi thử, Tiêu Phiến Diện gật đầu cũng lắc đầu như không:

- ba phần liên quan bảy phần không liên quan, tên Tuyết Hàn Mặc kia rất thông mình, những ngày gần đây liên tiếp có trưởng lão chết, tên đó rất thông minh không thể làm việc quá lố như vậy được.

- nhưng mà ta phát hiện ánh mắt những người mới lên chức trưởng lão nhìn Tuyết Hàn Mặc kia rất lạ, cứ như rất quen thế nhưng lại rất xa lạ như người dưng, ta chả hiểu nổi.

Phá Hư Không nghe Tiêu Phiến Diện phân tích cũng rất có lý, cái này không thể không suy nghĩ lại.

- thôi được rồi, ta đã cử thị vệ thân tín của ta theo dõi nhất cử nhất động Tuyết Hàn Mặc và mấy tên tân trưởng lão, ngươi không cần phải lo lắng!

Nghe Tiêu Phiến Diện nói vậy Phá Hư Không cũng an lòng một chút, cái gì cũng cứ phải làm rõ mới chính đáng được.

- vậy ta cáo lui, xem mùi cơ thể Nhị trưởng lão thơm đủ mọi hương liệu, nhất định đang vung roi quất ngựa, ta không làm phiền Nhị trưởng lão nữa!

- haha...

Nghe Phá Hư Không xoa mông mình Tiêu Phiến Diện phá lên cười sảng khoái, sống với nhau bao nhiêu năm hiểu chuyện hẳn ra, tiễn Phá Hư Không đi lão liền lập tức dùng công lực cả đời tu luyện chạy như chết về phòng bắt đầu chu diệt từng tiểu thiếp một, cho họ đi không nổi thì thôi.

Tam trưởng lão vừa về tới nhà lại bắt gặp được Tuyết Hàn Mặc đến bái phỏng gặp ngay ở cửa, lão lập tức xuống khỏi con xe Mercedes-Benz đen sang trong hướng Tuyết Hàn Mặc hỏi:

- không biết Cửu trưởng lão đến đây có việc gì?

Tuyết Hàn Mặc lập tức làm lễ theo đúng quy định giang hồ nhàn nhã nói:

- tại hạ đến đây là giúp ngài đại sự lớn rất lớn.

Nghe vậy Phá Hư Không lập tức nghiệm mặt:

- xin mời Cửu trưởng lão vào nhà, không thể để khác ngoài này đứng nói chuyện được.

Cả hai vào phòng khách bang chuyện nhanh như chớp, không khí nơi đây chợt khó thở thiếu khí vô cùng.

Vào tới nơi Tuyết Hàn Mặc lập tức nói:

- chúng ta vào vấn đề chính.

- ta từ một nguồn thông tin chính xác tuyệt đối, đêm nay người cầm bảo vật ẩn nấp ở gần phủ của Đại trưởng lão!

- Rầm.

Tam trưởng lão đập bàn cái rầm, tức giận nhìn thẳng Tuyết Hàn Mặc tầm giọng lạnh lẽo:

- Cửu trưởng lão đây là có ý gì? Tuy ta và Đại trưởng lão có chút bất đồng, thế nhưng chưa tới lượt ngươi thêm dầu vào lửa.

- haha...

Tuyết Hàn Mặc cười buồn bã nhìn Phá Hư Không hư một kẻ kém cỏi, cậu ta nhỏ giọng nói:

- Tam trưởng lão ta tưởng ngài là kẻ thông minh nhất trong mọi trưởng lão, ngài đừng giả bộ nữa, ngài thừa biết nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nếu kẻ cầm bảo vật ở nơi Đại trưởng lão vậy kẻ nào dám tới gần không?

Phá Hư Không ngớ ra, cái này hắn chưa nghĩ ra luôn đấy, tên Tuyết Hàn Mặc này không ngờ khen khéo nhắc hắn biết, nhưng vẫn phải tỏ ra mình âm trầm hiểu biết sâu xa, lão nói:

- cái này ta đã biết, thế nhưng tại sao ngươi lại có thông tin này?

Tuyết Hàn Mặc thở dài đau khổ:

- gia đình ta có rất nhiều huynh đệ tỉ muội, hôm qua là ngày đại kiếp nạn gia tộc ta, gia tộc ta đời đời làm làm bảo vệ ở các thôn, tuy chức vị ở thôn rất thấp nhưng nhiều thôn nó lại khác.

- đúng vào chiều qua liên tiếp ba nhà họ hàng với nhà ta bị tàn sát mất một người, ta suy diễn một chút và hỏi cặn kẽ mọi người thì phát hiện trên vành cổ tên sát nhân đó có chút gì đó vàng vàng lóa mắt, tên sát nhân kia giết ba nhà trùng hợp lại xếp đường thẳng hướng Tây Nam.

Phá Hư Không gật đầu đáng thương nhìn Tuyết Hàn Mặc nói:

- đúng là đại kiếp nạn với nhà ngươi, cả ngàn vạn hộ gia đình mà ba nhà họ hàng huynh đệ nhà ngươi bị giết, cũng hơi thái quá đi!

Tuyết Hàn Mặc tỏ ra chính khí lẫm liệt nói:

- không sao, họ đều là anh hùng, họ làm bảo vệ thôn xóm chắc phát hiện tên sát nhân nên đã bị trừ khử.

Cũng đúng thôi, bảo vệ dân phố mà, cả làng tối đêm nấp trong nhà ai thèm ra ngoài đường làm cái gì? Ba người bị giết thì quá đúng rồi còn gì?

- thôi được rồi, lão phu tin ngươi một lần, đêm nay ta sẽ xuất chinh xem sao! Nếu đúng lão phu sẽ trọng thưởng hậu hĩnh cho ngươi.

Tuyết Hàn Mặc nghe vậy tỏ ra mừng rỡ vô cùng, Phá Hư Không còn cảm giác được Tuyết Hàn Mặc bây giờ nếu cho hắn một đấm gãy răng vậy Tuyết Hàn Mặc cũng rất sẵn lòng đưa mặt cho lão đánh, Tuyết Hàn Mặc quả thực thích tới tận linh hồn rồi.

Tuyết Hàn Mặc cáo từ ra về, về tới nhà cậu ta lập tức kêu Thiên Thần Tử vào trong phòng, âm lãnh nhìn lão nói:

- Tối nay ngài giúp ta giết Tam trưởng lão, hai Thất trọng Nguyên Anh và ba lục trong theo ta, kế hoạch như vầy... Như vầy...

Quả thực mà nói Tuyết Hàn Mặc cảm giác mình đang chơi một trò chơi mạo hiểm kích thích vô cùng, ngày xưa trong tộc đấu đá với Đại Hoàng Tử lắm mưu nhiều kế, bây giờ ra giang hồ áp dụng mới cảm thấy đúng là khi xưa đấu đá không phí, nên cảm kích Đại Hoàng Tử đến tận tâm can mới được.

Kế hoạch lập tức thực hiện, Tam trưởng lão là Nguyên Anh Bát Phẩm, Thiên Thần Tử cũng vậy, nhưng Tuyết Hàn Mặc tin Thiên Thần Tử chiến thắng nhanh thôi, bởi Thiên Thần Tử có bùa hộ mệnh đó là nhuyễn giáp a, bảo vật đó.