Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 123: Nhất Định Có Âm Mưu



Đi lằng nhằng đủ thứ Thiên Long khinh vân bay về cho nhanh, tại không có giấy tờ gì cho nên không đi máy bay được, về được tới nhà mất gần tuần trời.

Thiên Long đi dạo đủ nơi ở Sài Gòn, cảnh xưa vẫn còn đây, các công trình mới có một năm thôi nay đã mọc lên như nấm, về tại căn hộ khi trước thuê Thiên Long có chút nghẹn ngào không dám vào, bỏ đi một cái là đi luôn hơn một năm trời, giờ này chắc bé Như đang đi học còn Tuyết Băng Băng chắc cũng đi theo con bé chứ gì nữa.

Vào trong phòng Thiên Long cảm giác nơi đây thật ấm áp, không có ai trong phòng, hai con bé kia khi gặp nhau thì gọn gàng lắm, ở với nhau lâu ngày sinh tật, lười vẫn hoàn lười đồ đạc quần áo vứt tứ tung.

Thiên Long dọn dẹp một chút, sau đó đi mua đồ ăn về nấu ăn, lâu ngày không xuống bếp Thiên Long có chút ngứa tay, lỡ làm rồi Thiên Long làm tận mười năm món khác nhau, tay nghề đúng là vẫn chưa phai mấy.

Chỉ là cái phòng này hơi chật, Thiên Long đẩy cái ghế nệm dẹp qua một bên, dọn hết đồ ăn xuống nền nhà cho rộng, xem đồng hồ đã 5h chiều, Thiên Long vào phòng mở máy tính lên làm trận game giải trí, xem coi trình độ cao thủ game chiến thuật ngày xưa của mình nay đã xuống tới đâu rồi.

...

Bên ngoài cổng trường Đại học Tĩnh Như và Tuyết Băng Băng mệt mỏi nắm tay nhau đi về, đây đã là năm hai rồi nên học có chút khó hơn tý, Tuyết Băng Băng dùng chút thủ đoạn cũng có bằng cấp giả để mà đi học chung với Tĩnh Như.

Chợt bốn cô bạn thân bé Như đi lại, Trinh kêu:

- tối nay đi ăn tối đi, Trinh mới chọn được một quán ăn rất rất ngon!

Ngoan ôm một tay còn lại bé Như nói:

- đúng vậy, bữa nay tui bao, chịu không?

- thành giao!

Bé như nghe tin có người bao lập tức đáp ứng, Tuyết Băng Băng cong môi nói:

- đi về phòng tui đã, bữa nay Như bị ốm phải uống thuốc cảm, lấy thêm cái áo khoác nữa!

- được thôi, lập tức lên đường...

Tuyết Băng Băng chơi cũng rất đẹp tính tình lại như con nít, nên bắt bạn rất nhanh, nói chung cái tem sáu người này là sáu cô nàng bạn thân, gồm Trinh, Ngoan, Thương và Vy!

- chìa khóa phòng để đâu rồi nhỉ?

Tĩnh Như quay qua hỏi Ngoan, Ngoan nhún vai bất lực, chìa khóa nhà bà hỏi tui làm cái gì?

- hình như trong cặp Băng Băng ấy!

Tuyết Băng Băng lôi cặp lấy ra chiều khóa, vuốt mồ hôi:

- may mà lúc đi vẫn chưa quên cầm chìa khóa.

Tĩnh như đứng trước cửa phòng nhíu mày:

- cửa có khóa đâu hả? không khóa cửa mà cầm chìa khóa đi, Băng Băng muội đúng là có bản lĩnh đấy!

Tuyết Băng Băng nghe vậy mặt đỏ phừng phừng, vừa đi lại gần cửa vừa nói:

- không có đâu, Băng Băng nhớ rõ là có khóa cửa mà!

- Oa....

Vừa mở cửa ra mọi người oa lên kinh ngạc, toàn đồ ăn không, đèn sáng tưng, mùi thơm đập vào mũi làm mọi người nuốt một cục nước bọt to, Tĩnh Như lắp bắp hỏi:

- trộm đem đồ ăn đến hả?

Đột nhiên mọi người nghe thấy một âm thanh tức giận từ trong phòng truyền ra:

- mẹ kiếp tao đã ngu thì chớ chúng mày ăn gì còn ngu hơn cả tao.

- không đúng không đúng... Đây nhất định là âm mưu gì, nhất định là vậy rồi, không thể nào trên đời có người ngu như vầy được!...

- A...

Vừa nghe giọng bé Như biết ngay cái giọng đê tiện này là của ai, cô nàng hét nhẹ một cái lao luôn vào phòng, Tuyết Băng Băng đương nhiên cũng biết, thế nhưng nàng vẫn phải kiềm chế nhìn mọi người nói:

- là anh hai Như về, chúng ta đi mua thêm ít rượu về ăn mừng thôi!

- nhất trí...

- đi thôi...

Mọi người nhao nhao lên dắt nhau đi mua rượu, không ăn mừng không được, cái quan trọng là đồ ăn kia kìa, nhìn ngon quá trời, không ăn sống phí.

Bịch...

Tĩnh Như lao vào lòng Thiên Long cái bịch như kiểu thiên thạch rớt vậy, Thiên Long nhìn con bé khóc sưng mắt lên đau lòng không thôi, vội ôm cô nàng lại vỗ lưng xin lỗi đủ kiểu.

- huhu... Anh hai sao bây giờ mới về, út nhớ anh hai phát bệnh rồi này!

Cô nàng trong lòng Thiên Long làm nũng chảy cả nước ra, Thiên Long thương cô bé này lắm chứ bộ, cái cảm giác này đã bao lâu rồi chưa được tận hưởng, tuyệt vời, nhớ mùi nhớ cảm giác đó quá.

Thiên Long chợt cho tay vào sau lớp áo trắng bé Như xoa xoa hạt đậu nhỏ trên quả đồi cao vút kia, cảm giác từ tay truyền đến làm Thiên Long nâng khó tả, Tĩnh Như bị Thiên Long chiếm tiện nghi khóc không nổi nữa, nằm trong lòng Thiên Long nhũn ra như cháo không còn một tý sức.

Thiên Long ghé tai cô nàng hỏi:

- có thích không?

- ưm... dạ...

Thiên Long nghe cô bé rên trong lòng dục vọng dồn dập không thôi, bỏ tay ra ngoài sốc cô bé lên ngồi trên đùi, Thiên Long bóp hai má cô bé lại làm môi Tĩnh Như chu ra, Thiên Long hôn chụt chụt mấy chục nhát:

- đi ra ngoài ăn uống đi, anh hai cảm giác có mấy cô bạn của út đang về tới cửa rồi kìa.

Tĩnh Như nghe vậy cười hì hì nói:

- đúng vậy a, anh hai có siêu năng lực mà nhờ!

Thiên Long nghe vậy kinh ngạc không thôi, nghĩ lại chỉ cười cho qua, cô vợ hai của cậu ta chắc đã nói toẹt hết ra rồi.

....

- Oa rượu này ngon quá.

Mọi người nâng chén ăn uống say mèm luôn, Thiên Long nhỏ cho vài giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền vào thì Ngọc Hoàng uống còn phải khen chứ chả đùa.

Ăn uống lo say, chủ nhà là Tĩnh Như lôi điện thoại gọi cho phụ huynh từng đứa mang bốn bánh đến đón về, uống không biết trời biết đất gì luôn.

Do biết Thiên Long không thích con gái uống rượu nên Tĩnh Như và Tuyết Băng Băng chỉ nhấp môi thôi, còn đám bạn cô nàng thì kệ, bởi họ không quan tâm, không uống đỡ tốn rượu, rượu ngon mà.

Ăn lo Thiên Long vào phòng làm thêm vài ván game, để hai con bé kia tự lo liệu, làm hai cô nàng dỗi xuýt khóc, bày ra cho cố vào lúc dọn lại chạy.

Tĩnh Như nằm trọn trong lòng Thiên Long ngủ, Tuyết Băng Băng ôm cánh tay Thiên Long hỏi:

- chàng có đi tiếp không?

Thiên Long đưa tay ôm cổ Tuyết Băng Băng nói:

- có chứ, chắc muội cũng biết bệnh của Tĩnh Như rồi đúng không?

Tuyết Băng Băng gật đầu nặng một cái:

- Tỉ tỉ cũng biết rồi!

Thiên Long thở dài nhìn bé như đang ngủ say:

- ta phải đi chứ!...

- có cho thiếp đi cùng không?

- không!

- chàng chắc không?

- nàng định làm gì?

Tuyết Băng Băng tỏ ra lạnh lùng cầm tay trắng ngần của Tĩnh Như nói như đinh đóng cột:

- thiếp và tỉ tỉ đã tính rồi, chàng không cho đi, thiếp cũng và tỉ tỉ cũng sẽ tự đi, chúng ta có chân không cần chàng lo.

Thiên Long đau đầu muốn choáng váng, hai con bé này dám lắm chứ đùa, đành thở dài:

- được rồi, đợi ta liên hệ được với nhị ca nàng chúng ta sẽ cùng đi!

Tuyết Băng Băng mất luôn bộ dạng lạnh như băng cười hì hì hôn môi Thiên Long một cái.

Đêm đến Thiên Long quyết định rồi, hiếp luôn Tuyết Băng Băng, Tĩnh Như cũng không tha, ngủ ngon cỡ nào đi nữa Thiên Long quậy cho lên đỉnh vu sơn ngắm chị hằng trên mười đầu ngón tay, Thiên Long vã quá rồi, mặc Tuyết Băng Băng chống cự yếu ớt, Thiên Long tới bến luôn, làm một nháy tới tận trời sáng hôm sau.

Sáng hôm sau ôm hai thân thể lõa thể trong lòng, lâu lâu Tĩnh Như hay Tuyết Băng Băng vẫn giật giật vài cái, chứng tỏ Thiên Long mới chấm dứt cái thác loạn chưa được bao lâu.

Cả ngày hôm đó Thiên Long bị hai cô nàng đuổi ra ngoài không cho vào phòng, giận rồi, đặc biệt Tuyết Băng Băng đi không nổi, hai cô nàng vô lực đứng dậy Thiên Long phải đút cháo cho ăn, Thiên Long nghĩ về cảnh đêm qua Tuyết Băng Băng ngất xỉu mấy lần cùng Tĩnh Như mà thấy mình không bằng cầm thú, nếu có lần sau Thiên Long thề không cưỡng lại mà làm cầm thú lần nữa. ( bại hoại)