Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 314: Đi hội



~ Nào Uống…

Nghe tin đám Tuấn đã đến viện mình, Thiên Long như một cơn gió lao đến, hiển nhiên cũng mang theo đồ đạc rượu bia đến, dù cho bên ngoài có đại hội liên hoan ăn uống, nhưng không cản được tình nghĩa huynh đệ ngồi vào mâm cơm, trước tiên cứ lốc đẫy rượu vào cái đã rồi tính tiếp.

Thước Thước giận dỗi bỏ đi với tỉ tỉ nàng, đã hứa đi chơi với người ta rồi lại còn lên kèo nhậu tại chỗ.

~ Lão đại, ngươi nói chúng ta tạm gác chuyện ân ái nam nữ qua một bên, vậy mà ngươi lại là kẻ phá luật đầu tiên, không bằng cầm thú.

Tùng Khúc ôm bình rượu hai mắt quay quay dựa lưng vào ghế nói vu vơ, làm Thiên Long đỏ cả mặt, cũng không làm sao được, lỡ đến đây rồi thì phải thân mật với lão bá một tý chứ, đâu thể để nơi đó phủ kín màng nhện được.

~ Ta có lỗi, phạt một ly.

Thiên Long cầm chén rượu tu một hơi hết đáy, rượu Thanh Niên Cung không hổ danh chứ danh thiên hạ, nói về độ nặng quả thực uống một bát cũng như là nuốt mười ngàn quả ớt, cay xé cổ, đưa một bát rượu đi nấu nước chắc cũng được vài khối nước nóng.

~ Mọi người uống một chén cuối, xong chúng ta đi ăn tiệc của Thanh Niên Cung, tiệc ăn tết đầu năm, cũng coi như huynh đệ ta ăn tết lần đầu với nhau một bữa, sau này sẽ khó mà được ngồi cùng nhau thế này nữa, chuyện tương lai khó đoán được.

Thiên Long nâng chén uống cạn, mọi năm ăn tết với bé Như quen rồi, giờ thiếu cô bé khiến Thiên Long cảm thấy hụt hẫng thiếu thiếu, nhưng cũng chẳng sao, dù sao huynh đệ có mặt đông đủ là vui rồi.

~ Ngươi bảo hai cô bé sáng nay thế nào?

Vũ Mạc gác vai Mộc Hồng Lai mê man, hai má đỏ ửng lên lâng lâng.

~ Tuyệt, mặt cũng xinh xắn đáng yêu!

Mộc Hồng Lai gật đầu trịnh trọng, xinh thật mà, đáng yêu kinh khủng luôn.

~ hehe… lát nữa ngươi và ta đi tán bọn họ, ngươi một ta một ok không?

~ Ok, cũng phải kiếm tý hơi gái…

Hai thanh niên bàn nhau đi bắt cá, cũng phải kiếm lão bà để mà cưng chiều một tý cho biết cảm giác.

~ y y… Đi đâu xa, có thấy con bé hồi nãy không? Không tán phí!

Thiên Long đá lông nheo với mọi người, Thước Thước không tán mà tán ai nữa, nhìn ngon từ đầu tới cuối, hàng nóng đã kiểm tra cả rồi, tất cả đều ngon.

~ Ề…

Mọi người đồng thanh trề mỏ ra nhìn Thiên Long khinh bỉ, làm Thiên Long ngượng đỏ mặt mà chả biết lý do, vô cùng khó đoán.

~ Ý gì? Thề… Nhìn con bé còn hơi non tý nhưng mà điện nước ok rồi, để dự bị hay nuôi luôn thì chuẩn quốc tế.

Thiên Long nhảy lên giải thích, các ngươi bị mù đó hả? Thước Thước xon bé xinh vậy còn chê?

~ Sao ta lại nhìn cô muội muội đó có cảm tình với lão đại ta?

~ Đúng vậy, chắc ta nhìn nhầm.

~ Chắc vậy đấy. Chúng ta đều nhầm.

~ Haiz… mắt mũi bữa nay chán quá…



Mọi người nhìn nhau xong lại nhìn trời nói bâng quơ, Thước Thước ai mà chả thèm, xinh đẹp khả ái đệ nhất mỹ nữ trong vạn tộc, không thèm đó mới là chuyện điên khùng, thế nhưng họ đều nhìn ra, cô muội muội đó với lão đại họ có một cái tình cảm gì đó rất thân mật, đó là trên tình huynh muội dưới tình yêu nha.

~ Đó… Đó là tình cảm huynh muội thôi, các ngươi nghĩ xa rồi.

Thiên Long cong môi cười đểu, các ngươi chẳng hiểu gì hết, huynh muội có gì đâu mà phải căng vậy.

Trong cái này Thiên Long và Thước Thước đều phải xem lại, Thiên Long thì cưng bé Như quen rồi, gặp Thước Thước Thiên Long cũng cưng chiều như vậy, mà bé Như lại yêu Thiên Long từ nhỏ, Thiên Long có chiếm tiện nghi cỡ nào bé Như cũng không để tâm, còn Thước Thước lại cũng một chín một mười, đầu óc suy nghĩ không được xa mấy, yêu là cái gì cô bé có biết đâu, chỉ biết Thiên Long tốt với mình, là ca ca thân tín, là lão công tỉ tỉ, là người để dựa dẫm đầu tiên, chỉ biết vậy thôi chứ có viết yêu đâu, cho nên người ngoài có thể thấy Thước Thước và Thiên Long thân mật như một cặp vợ chồng, nhưng hai bọn họ trong cuộc lại chả biết gì, đó gọi là mây mù giăng lối.

~ Được rồi. Đi chơi hội thôi.

Lý Kiệt vỗ bụng nghênh ngang bỏ đi trước, lâu lâu mới xa lão bà, mà lại nằm trong một ổ toàn mỹ nữ, không đi rải hoa thì quá là phí.

~ Đi thôi.

Thiên Long dẫn mọi người đi theo, mọi người đã bàn rất kỹ, món gì ngon đồ gì tốt, không trộm được thì mua, giá chát quá thì mặc cả, cứ giấu hết vào giới chỉ, đưa về phân chia xài chung.

..

~ Thước Thước…

Giọng nói thanh thanh không lẫn tạp âm vang lên, Lăng Bạch cầm một bông hồng đi tới chỗ Thước Thước.

~ Có người gặp muội kìa, đi mau đi.

Hư Huyễn đẩy Thước Thước ra ngoài, hai tỉ muội đi chơi mà quên mất sư phụ và cung chủ nơi đâu, Hư Huyễn nhanh chân nhảy vào một gian hàng nhỏ gọi món, để muội muội đi hú hí với trai.

~ Tỉ tỉ bán đứng muội.

Thước Thước phụng phịu má giận dỗi, né còn không được lại còn đẩy ra, chơi đểu vậy sau này đừng trách muội muội vô tình.

~ Có chuyện gì?

Quay qua Lăng Bạch Thước Thước không có chút cảm xúc khoanh tay nghiêng qua một bên hỏi.

~ Tặng muội bông hồng, muội có thể đi chơi cùng ta không?

Lăng Bạch lấy hết can đảm để thổ lộ, nếu có thể gạ được Thước Thước đi chơi riêng, hắn đã chuẩn bị vô số tiết mục hoành tráng để cầu hôn cô bé, tuy hơi đột ngột nhưng có còn hơn không.

~ Không được, muội và tỉ tỉ đang đi mua chút đồ, sau đó sẽ phải về viện.

Thước Thước tính nói tiếp là sẽ phải làm việc với sư phụ, phân loại chấm điểm học bạ của học viên. Nhưng có biết nói dối làm sao đâu, nói một cái là bị phát hiện ngay.

~ Một chút thôi không được sao?

Lăng Bạch cũng đoán trước được sẽ như vậy, trước giờ vẫn vậy nghe cũng quen rồi, hắn chỉ ôm một chút hi vọng nhỏ nhoi thôi.

~ Được rồi… Một chút thôi đó.

Thước Thước nhìn ánh mắt cầu xin của Lăng Bạch chịu không nổi đành chấp nhận, đi chơi là đi chơi, quà là quà, đi chơi với ngươi là ta tự nguyện, nhưng cấm ngươi tặng quà ta, bởi Lăng Bạch tặng quà Thước Thước sẽ thẳng thừng từ chối, nếu nàng mà nhận quà vậy không khác đã chấp nhận tình cảm của Lăng Bạch, như vậy đâu có được.

~ Được được…

Lăng Bạch gật đầu như gõ trống vui mừng, khó khăn giường nào mới dụ được a.

~ Thước Thước, muội nói xem… Tình cảm ta lớn như biển rộng, tại sao muội vẫn không chấp nhận ta? Ta đây không đến nỗi nào mà muội cũng là thiên kiêu Nhân giới, xứng đôi vừa lứa còn gì?

Đi chung một đoạn đường tấp nập, Lăng Bạch hỏi Thước Thước vấn đề hắn thắc mắc, đã tán cả nửa cái thanh xuân, vậy mà vẫn không chấp nhận, ta đây lại có gì không xứng đâu? Đẹp trai anh tuấn ta hơn Thiên Long cả dặm, khí chất cao ngạo nghiêm nghị của một bậc chân nhân ta cũng có, thực lực cũng là thứ kiêu ngạo của ta, trong cùng thế hệ chưa bao giờ ngán ai, như vậy mà muội vẫn không đồng ý là vì sao?

~ Aiz… Ya… Ta không biết, nếu biết thì đã nói lâu rồi.

Thước Thước chịu thua, nàng chỉ có thể nói với lòng, thì là ta chưa gặp được kẻ đúng gu của ta nên vậy đó, đúng gu của ta cho dù ăn xin không thể tu luyện ta vẫn yêu nhá, chứ chơi bảo muốn yêu là yêu luôn được hả? Ta cũng phải cần thời gian để động lòng nữ chứ, ngươi cứ để ta cô đơn một mình trong vô số cặp cẩu lương coi, ngươi không tán ta, ta cũng tự đi tán, có gì đâu mà gấp gáp quá vậy.