Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 318: Ràng buộc gia giáo



Ở trong viện Hư Huyễn, hai người nàng và Thiên Long đã về phòng, Thiên Long đi đường đã vã hết ba lít nước bọt để xin lỗi Hư Huyễn, cũng làm cô bé nguôi giận đi được cả một nửa.

~ Chàng sau này phải giữ thân không được lăng nhăng nữa có biết không?

Ngồi trên giường đối diện Thiên Long, Hư Huyễn nhỏ nhẹ khuyên răn như một người vợ hiền.

~ Dạ…

Thiên Long lại cúi đầu thật sâu, nãy giờ đã cúi lần thứ N rồi, có cúi thêm chút nữa cũng chẳng sao.

~ Chàng đừng như vậy nữa có được không? Hôm nay sư phụ thấy thiếp hơi nóng tính, với hỏi một số điều kỳ quặc, cuối cùng ngài ấy bắt thiếp dùng cái que này, chàng xem đi.

Hư Huyễn lấy trong ngực ra một cái que, Thiên Long cầm que thủy tinh lên trước mặt nhìn một cái mà mắt muốn trợn lòi ra bên ngoài, một cái que nhỏ bé thôi, nhưng giữa thân có hai cái Vạch Đỏ!

~ Thật? Nàng đã kiểm tra chắc chắn chưa?

~ Dạ rồi, ba lần luôn, có thai thật rồi.

Hư Huyễn nhẹ nhàng nói xong, sau đó cười híp mắt lại ngân nga hướng Thiên Long vuốt má hắn thật nhẹ nhàng, giọng ấm áp không gắt gỏng như ban nãy:

~ Thế nên á… Từ giờ không được lăng nhăng bên ngoài, đã là cha rồi, phải biết có trách nhiệm, hơn hết, từ giờ không được chọc thiếp, không được để thiếp buồn, phải nhẹ nhàng với thiếp đó, nghe nói phụ nữ có thai sẽ rất dễ tổn thương, mà thiếp lại đã sẵn mong manh, chàng đừng có mà chọc thiếp buồn hì hì…

~ Ta hứa! Ngày mai… không lát nữa ta sẽ đến đề nghị lão Cung chủ cho hai ta thành thân, ta nói được làm được.

Thiên Long vỗ ngực cam đoan, đâu phải một, hai đứa rồi, hèn chi nmbữa nay Hư Huyễn hay bực bội khó tả, nhiều lúc Thiên Long cảm giác Hư Huyễn còn gắt hơn cả khi nàng đến ngày rụng dâu. Đến nỗi Thiên Long cảm giác bản thân thở thôi cũng đã làm Hư Huyễn giận.

~ Không được không được…

Hư Huyễn lắc đầu kiên quyết không chịu.

~ Tại sao?

Nghe Thiên Long hỏi Hư Huyễn cười hiền hòa, thở dài một hơi nói nhỏ nhẹ:..

~ Phía trên ta còn ba vị tỉ tỉ, mà chàng còn chưa tổ chức thành thân với họ, ta không thể đến sau mà dành trước được, một là chàng thành thân với họ trước, hai là thành thân cùng nhau, Hư Huyễn ngoan lắm, biết cái nào đúng cái nào sai mà.

Hư Huyễn được giáo dục răn đe vô số quy tắc từ nhỏ. Xét về gia gáo không ai qua được nàng, từ cách đi cách đứng, cách ăn cách mặc, cách xưng hô cho đến cử chỉ nhỏ, một số cổ cấm Hư Huyễn luôn tuân thủ đúng chuẩn mực, Thiên Long đây không quan trọng mấy cái đó mấy cho nên trước mặt Thiên Long cô bé không hề ép buộc bản thân, nhưng với người khác thì khác hoàn toàn, chơi ra chơi kỷ luật ra kỷ luật.

~ Làm vậy liệu có thiệt thòi quá cho nàng không?

~ Không đâu… Chàng đừng để thiếp và các tỉ tỉ buồn là được.

Hư Huyễn lắc đầu ngoan ngoãn, Thiên Long chịu sao nổi, ôm luôn Hư Huyễn vào lòng, cảm xúc nhộn nhào rân rân hạnh phúc, xác thực phải cảm tạ hai vị nhạc phụ nhạc mẫu đã nuôi Hư Huyễn trưởng thành đến hôm nay, không hề có tính chiếm đoạt, ngoan ngoãn, Thiên Long làm sao có thể mắng một câu nhẹ.

~ Hư Huyễn.

~ Dạ…

~ Sáng mai ta sẽ rời khỏi nơi đây!

Không khí trở lên im lặng, Thiên Long cảm giác nơi ngực ấm nóng, không cần nhìn cũng biết nước mắt cô bé đã ướt một vùng nơi ngực mình..

~ Buồn hả?

~ Dạ… Không buồn!

~ Vì sao?

Nữ nhân khó hiểu, không buồn sao khóc.

~ Không buồn đâu, híc… Chỉ cần chàng khi đi nói với thiếp một câu, đừng bỏ đi như những lần trước, lần nào thiếp cũng khóc cả tuần, rất mệt rất đau lòng…

Hư Huyễn tuy không thể chấp nhận thời gian Thiên Long đi nhanh như vậy, nhưng cũng cảm thấy Thiên Long đã đổi khác, khi đi đã biết nói với nhau một câu, như vậy là đủ rồi.

~ Ưm…

Thiên Long đè Hư Huyễn ra hôn môi bóng bẩy của nàng, hai trảo cũng lột đồ cô bé ra nhanh như chớp, Hư Huyễn cũng không hề phản kháng, nhu thuận ngoan ngoãn mặc kệ Thiên Long dở trò thú tính.

Tại hạ xin mạn phép bỏ qua câu chuyện ngàn chữ như một ở thiên địa này, kể sâu vào huyết khí trào ra khó lòng ngăn cản.

Thiên Long làm chuyện chăn gối lần này có chừng mực, Hư Huyễn chịu không nổi xỉu lần một là Thiên Long bỏ dở ở đó, đắp chăn cho nàng xong Thiên Long vận y phục lên, thật bảnh bao xong hắn như một đầu u linh lao ra khỏi phòng..

~ Cốc Cốc. …

Cái Thiên Long đến là phòng Của Cung chủ, khi Thiên Long đến xa xa còn chưa vào viện của lão bà bà thì lão bà đã biết Thiên Long đến.

~ Vào đi.

Cách cách…

Nghe âm thanh khàn khàn cho phép Thiên Long bật cửa vào luôn, có ai như Thiên Long đâu, muốn gặp cung chủ thì phải hẹn trước vài ngày, đằng này cứ đêm hôm mò đến phòng của người ta, người không biết cứ tưởng Thiên Long gu mặn cưỡi máy bay tuổi thọ vạn năm. Chắc Thiên Long vật cổ ra ngỏm.

~ Ngươi gây đại sự tính tìm ta vỗ mông ngựa chăng?

Lão cung chủ vẫn bộ đồ ngủ trắng toát như ma ngồi thiền trên giường, Thiên Long ngồi ở bàn còn chưa nóng đít đã bị mắng.

~ hehe… Lão thái bà… Chậc Chậc… Cảm giác sắp có cháu để bế ra sao? Thích không?

~ Ngươi có tin ta chặt quả ớt của ngươi không? Cháu gái ta mà ngươi dám ăn trước cưới sau vậy hả?

Thiên Long bị gọi tiểu huynh đệ bên dưới là trái ớt thì rục rịch muốn lôi Ma kiếm ra băm lão thái bà này thành vài ngàn mảnh, nhưng nghĩ lại người ta thở một cái cũng đã đè chết bản thân mình, Thiên Long chỉ có thể nén giận tự an ủi lòng, hôm nay ta tâm tình đang tốt, không muốn đồ sát, tha cho bà một mạng.

~ Thì Hư Huyễn bà cũng biết rồi đó, dễ tính…

~ Dễ tính cái khỉ gió nhà ngươi, ngươi không biết trước khi gặp ngươi nó còn như một thiên thạch tỉ năm, đến nói chuyện với ta dài quá thì viết phù văn ngắn quá thì rên được và từ, để mà dụ con bé thành ra như hiện tại ngươi là kẻ đáng chu di tam tộc.

Không nói đến thì thôi nói đến lại tức nổ phổi, Hư Huyễn cháu gái cưng của bà, tự dưng đụng phải tên quái thai Thiên Long, mọi mặt đều hoàn mỹ làm cô gái ngây thơ như nàng bị dụ dỗ vào bẫy tình.

~ Không đến nỗi vậy đâu, à phải rồi, sáng mai ta sẽ rời đi sớm, Hư Huyễn lão thái bà như ngài nhất định phải chăm sóc nàng.

~ Chắc từ trước tới giờ ngươi chăm con bé nhiều hơn ta đấy!

Thiên Long làm hớp nước trà trong ngại ngùng, ta đáng chết được chưa, lão bà ta phải nhờ đến bà cố chăm sóc, hơi ngại nhưng vẫn chấp nhận được.

~ Hư Huyễn và Thước Thước nhớ phải chăm đàng hoàng đó, hai đứa nhỏ…

~ Câm… Nói nhiều.

Thiên Long còn chưa nói dứt câu đã bị chặn ngang họng, có mỗi câu nói hoài, ta nuôi hai đứa nhỏ cả 18 năm trời, bây giờ lại đến lượt ngươi mới chăm có vài ngày đã than ỷ than ôi, đánh rắm.

~ Khi nãy ta cũng ngỏ ý với Hư Huyễn sẽ thành hôn với nàng, nhưng con bé không chịu, nàng quyết phải lấy chung với những tỉ tỉ kia… Rất giữ đạo.

~ Ta đã đoán trước rồi, ta cũng ủng hộ Hư Huyễn, không phải vì mấy lão bà trước của ngươi, mà là ngươi nghĩ thử xem, bây giờ Hư Huyễn đến sau lại thành hôn với ngươi trước, sau này về chung một nhà sống với nhau cả ngàn hoặc cả vạn năm, vết giơ kẻ đến sau cướp giật chồng kẻ đến trước sẽ đeo bám cả đời, với cái tính âm cực của Hư Huyễn ngươi nghĩ con bé chịu nổi không?

~ Đúng vậy ha.

Thiên Long gõ mình một cái thật đau, sao lại không nghĩ đến, Hư Huyễn trong chuyện này vì giữ gia giáo nên làm vậy, chứ nàng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng với lão già như cung chủ đã tính mọi đường cho nàng, bà ta đồng ý dễ dàng như thế nào có dễ? Phải bị ràng buộc cái gì mới vậy.