Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 356: Đụng Chạm



Oành! Oành! Oành!

Grào…… Grào…..

Lôi điện cuồng bạo đánh nát, toái toàn bộ một đầu dòng sông thủy lực của thủy quản gia, nhưng không phải tới đó là hết, lôi điện đánh thẳng vào dòng sông không thể xuyên phá đâm thẳng hướng Thủy quản gia, nó bị đường truyền của thủy lực hút vào, và không có gì xảy ra thì…

Mãng giao Long của Hỏa quản gia bị lôi điện toái nát, lực lượng khủng bố gặp nhau, mãnh hổ lôi điện điên cuồng không thể dừng, nó trực tiếp đâm thẳng vào đỉnh đầu mãng giao long, hai bên đồng quy vu tận, không hề dừng lại như thế, vì cơ thể mãng giao quá khủng bố, cơ thể nó bị đánh nát thành trăm ngàn mảnh bay tán loạn bốn phương tám hướng, đập vào thành dây leo có thể sánh ngang tường đồng vách sắt của Mộc quản gia, tường dây leo bị đốt rụi tạo thành một thiên địa, thiên địa hỏa mù.

Ù Ù ù…

Không thể để công sức Thủy quản gia ca ca vô ích, trung tâm chiến trường đột nhiên xuất hiện một cái vòi rồng, vòi rồng cuồng bạo không hề chậm trễ đã hóa thành một lốc xoáy kinh khủng, nó tạo ra vô vàn cơn gió xiết mạnh, thổi cho những đốm lửa nhỏ nơi tường thành vách sắt dây leo cháy cuồng bạo, đến đây thì không thể dừng lại được nữa, Mộc quản gia vô lực triệt đi không gian giam cầm Mộc hệ, nếu hắn cố gắng duy trì sẽ bị phản sát thương dẫn đến trọng thương cấp độ tuyệt đối.

Thủy quản gia ngũ quan chảy máu, thân thể bị tàn phá không thể chấp nhận được, may sao có lớp y phục che đi nên không có kinh dị mấy, khi nãy không phải chỉ là một trụ nước bình thường, hắn đã tự dung hợp bản thân vào trong đó, lấy thân làm vật dẫn, hút lôi điện truyền thẳng xuống hỏa mãng, dùng chút lực lượng cuối cùng để tạo xung lực hất văng những mảng hỏa lực lên thành Mộc chi ý.

Thân thể bị tàn phá nghiêm trọng, nhưng Thủy quản gia vẫn hiên ngang hai chân cứng rắn đứng trên vân vụ, đạp không đứng giữa không trung.

~ Khốn kiếp!

Lôi quản gia rống lớn giận dữ, hắn quá sơ sót, tuy hắn có ba người nhưng hắn đã quên, Thủy khắc Hỏa, Lôi khắc Mộc, Phong Khắc Lôi, hệ ngũ hành lực nếu suy ra có thể biết, hai người Thủy và Phong quản gia hoàn toàn là nguyên tố khắc bọn họ, điều này không thể chối cãi, tuy thực lực ngang nhau, nhưng khắc là khắc.

Ôm ngực trọng thương, ba người Lôi quản gia giữ khoảng cách nhất định với Phong quản gia muội muội, bởi vì sao? Đương nhiên là vì hiện tại Phong quản gia là người có thực lực mạnh nhất nơi đây, ba người bọn họ hoàn toàn không thể địch lại nữa rồi, chơi ngu một lần hối hận suốt đời.

~ Ta sẽ nhớ các ngươi.

Ánh mắt lăng lệ có thể nghiền chết mười tên độ kiếp thứ cấp, Phong gia muội muội ôm thân thể Thủy gia đang mệt mỏi bước vào lốc xoáy và biến mất, nàng biết một điều, nếu chiến đấu tiếp rất có thể trong lúc lơ là một trong ba tên sẽ đánh lén Thủy huynh của nàng, mà Thủy quản gia đã là dầu cạn đèn tắt khó lòng chống đỡ, chiến đấu tiếp chỉ khiến hai bên đồng quy vu tận.

Phong cô nương lập tức dùng Bước Nhảy Không Gian bỏ đi, trước tiên việc gấp rút là trị thương cho Thủy quản gia, để lâu không trị rất có thể con đường tu luyện sẽ dừng lại tại đây.

~ Hừ… Lập tức phải tập hợp quân đội bao vây, không thể để bọn họ thoát được.

Lôi quản gia khuôn mặt biến dạng, thực sự mà nói Thủy quản gia rất thông minh, tuy lạnh nhạt nhưng cái đầu mưu mô rất kinh khủng, may mà Thủy quản gia không có âm mưu đòi hỏi gì cao, chỉ sống nhàn nhã của một thư sinh đèn sách, chẳng may Thủy quản gia mà có ý chiếm đoạt, hắn chính là kẻ mà không một đại Đế nào không muốn trừ khử đầu tiên.



Thiên Long sau nhiều ngày khổ sở đi theo mọi người, cuối cùng cũng đến được địa điểm cần làm nhiệm vụ, điểm đến của bọn họ là một trận pháp phong ấn, biết là một trận pháp cổ đại nhưng mọi người vẫn dẫn thân đi vào, Thiên Long phải nghiến răng nín sợ hãi lại, cái đám dong binh này đứa nào cũng không quản sống chết vầy thì cũng có ngày ngồi trên mâm các cụ ăn gà khỏa thân hít mùi hương khói.

Trận pháp này vào cũng rất dễ ra, chỉ cần tìm được Lục Ưng quả, trận pháp liền được khai giải, bởi vì trận pháp này tạo ra để phong ấn Lục Ưng quả, mắt trận là thứ được bảo vệ, mất thứ bảo vệ thì trận pháp duy trì làm gì nữa.

~ Hú hòa… các ngươi đến đây có khổ sở lắm không???

Khi đi đến một bình nguyên rộng lớn, nhóm dong binh của Thiên Long đột nhiên chạm trán với một nhóm dong binh khác, phía đối phương có tận 40 đầu người, nghe điệu bộ nói lên hình như hai bên có quen nhau thì phải.

~ Ba Kền Dong Binh các ngươi quả là đã đến trước.

Lãnh đại tỉ đi lên yểu điệu, nay nàng mặc một bộ đồ giản dị, váy dài ngang đùi, hai chân ngọc đi một đôi giày cao tới đầu gối, có thể nói rất ư là ngọt nước ngon cơm.

~ Haha… Thác Lạc Mễ các ngươi đến đã chậm, Lục Ưng quả đã bị chúng ta xung vào bảo khố, về đi là vừa.

Một trung niên trong đám lưng hùm vai gấu bước ra, ánh mắt hung giữ tỏa ra khí tức của một con kền kền chuyên ăn xác sống.

~ Mọi người cẩn thận, Ba Kền Dong Binh có sở thích ăn thịt người, ngay cả đồng đội bọn họ tử nạn, họ cũng sẽ ăn thịt đồng đội, và coi đó là tôn trọng người chết.

Hàn Mặc Tử nói nhỏ với mọi người, Ba Kền Dong Binh có sở thích làm thiên hạ phẫn nộ, bất quá cũng đành thôi, bởi trên đời này không có vương quyền, thực lực mạnh thì thắng, muốn không bị ăn hiếp thì phải mạnh, mà đã mạnh thì sẽ ăn hiếp kẻ yếu, đó là quy luật.

~ Ngươi chắc chắn?

Tên tiểu tử nhỏ con nhìn Hàn Mặc Tử nhíu mày, hắn tuy nhỏ nhưng đó là bề ngoài, thân thể nhỏ con đương nhiên chín thành có liên quan đến thân pháp vũ kỹ hắn luyện. Hắn biệt danh là Tiểu Thiên thiên, một cái tên rất rất nặng mùi, nặng một mùi trẻ con không hề nhẹ.

~ Ừm… Ta từng ở trong Ba Kền Dong Binh một thời gian.

Hàn Mặc Tử không hề phủ nhận, hắn không quan tâm thành viên trong nhóm nghĩ gì về hắn, hắn chỉ biết, hiện tại cái dong binh này có cổ phần của hắn, hắn là chủ nhóm, thằng nào không phục thì có thể lăn.

~ xem ra các ngươi vẫn chưa lấy được Lục Ưng Quả.

Lãnh đại tỷ đưa móng tay út lướt qua cằm nàng một cái nhẹ, bộ dáng uốn éo linh hoạt, nàng nhìn chăm chăm vào đám Ba Kền Dong Binh.

~ Ồ… Tin hay không ta không quan tâm.

Trung niên cầm đầu Ba Kền Dong Binh nhún vai không để lời nói của Lãnh cô nương vào tai, tin hay không thì kệ, hắn không muốn đôi co.

~ Thứ nhất, ta không hề hỏi các ngươi có lấy được Lục Ưng quả hay chưa, tự các ngươi khai. Tức là các ngươi đã biết vị trí Lục Ưng quả.

~ Thứ hai, các ngươi có tật giật mình, ai đời lại tự nhận bản thân đã lấy được bảo vật, mà các ngươi lại là kẻ kín tiếng âm trầm, không thể nào khoe ra như thế, vậy nhất định là các ngươi biết vị trí Lục Ưng quả nhưng không lấy được quả.

~ Thứ ba Huyền Quy hắn không có ở đây, vậy nhất định là đang nghĩ cách lấy Lục Ưng quả, các ngươi ra đây là để cản trở hấp dẫn chúng ta, dành cho Huyền Quy một thời gian nhất định để lấy Lục Ưng quả.

Lãnh cô nương rất thông minh, một lời nói của trung niên hôi y đã suy ra nhiều điều, không phải nàng nói quá nhưng nàng thừa biết Ba Kền Dong Binh xảo quyệt ra sao, sống chung với nhau bao năm sao có thể lạ với cái tính của nhau, và quan trọng hơn hết, trong Dong Binh Ba Kền còn có một tên tên là Huyền Quy, hắn là kẻ văn võ song toàn, thực lực kinh khủng cộng với một thân mưu mô, hắn không thể nào không tham dự lần thám hiểm này, bởi dụ hoặc tiền thưởng rất lớn, vậy chỉ có thể hắn đang nghĩ cách lấy Lục Ưng quả.