Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 452: Thí Hung Lửng





~ Liễu Tông chủ, thực tại mà nói ngươi cũng nên giao ra truyền thừa, để mọi người đều có thể sở hữu, khiến thực lực Vực ta mạnh mẽ hơn các vực khác, đây là điều tốt.

~ Đúng vậy đúng vậy, Liễu tông chủ, ngươi không nên vì lòng tham mà đánh mất lý trí, mọi người đều trăm cay nghìn đắng vào đây, nếu có đồ tốt nên chia sẻ nhau mới đúng.

~ Khẳng định không sai, ta chiếm được một đóa Liên Hoa huyết sắc, có 20 cánh hoa, đều chia hết cho mọi người mỗi người một cánh, ta nghĩ mọi người đều không nên tham lam.

….

Đám người vây quanh Liễu Liên Nhi đều mồm ba miệng bảy nói khoác tung tóe nước bọt, nói không biết ngượng, nếu là bảo vật rơi vào tay bọn chúng, cho dù đại la kim tiên giáng lâm cũng đừng hòng cậy được một chút đồ của họ, bây giờ bọn họ lại ra sức khuyên nhủ Liễu Liên Nhi phong cách làm người, họ cứ như răn dạy tiểu bối lẽ sống làm người, coi Liễu Liên Nhi như một hài đồng nhỏ tuổi mà răn dạy.


Liễu Liên Nhi tức run rẩy ngọc thể, nàng tỏa ra một trận băng hàn lạnh lẽo đến thấu tâm gan, khuôn mặt lạnh lẽo cao ngạo một điểm đều không sợ, một đám gia hỏa đến nay hơn 200 tên cường giả, vây công phong tỏa đường đi của nàng, ngay cả một con kiến đều khó thoát, đám người thấy bảo vật đỏ mắt tham lam, bức nàng đến tuyệt cảnh hòng moi một chút chén canh từ nàng, Liễu Liên Nhi tuy là tông chủ một tông phái, thực lực của nàng là điều không thể bàn cãi, bất quá đó là ở bên ngoài, nếu là bên ngoài, cho hơn 200 gia hỏa này một vạn lá gan cũng không dám đánh chủ ý đến nàng, bây giờ bọn chúng làm vậy chỉ để nàng tiết lộ ra Chu Tước quyết, sau đó giết người diệt khẩu, bọn họ là không dám để Liễu Liên Nhi ra khỏi nơi này.

Từ khi phát lệnh truy giết Liễu Liên Nhi, ở đây mọi người hầu như đều là nổi sát tâm từ đầu, nếu để Liễu Liên Nhi rời khỏi nơi này đó chính là tai họa lớn lao, bọn họ gánh không nổi.

~ Công pháp này do ca ca ta cho ta, các muốn thì tìm hắn, nói cho các ngươi biết, trong mắt hắn các ngươi không là cái gì, cơ bản đều không có chút hi vọng.

~ haha…
Nghe Liễu Liên Nhi nói thế, toàn bộ mọi người chỗ này đều cười to, âm thanh chấn đãng khiến thiên địa oang oang âm thanh, bọn họ ai không biết Liễu Liên Nhi là cái gì cao nhạo lãnh diễm nữ tử, nam nhân trong mắt nàng đều là cô hồn quỷ đãng không bằng, tự nhiên đi vào trong này cái có một cái ca ca trong miệng nàng lòi ra, mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, ngươi nghĩ chúng ta là hài đồng sao? Trên đời này làm gì có kẻ điên nào vừa gặp mặt đã tặng ngươi thần công, lý do ngươi đưa ra vô cùng buồn cười cùng thiếu sót.

Bọn họ nếu biết Thiên Long là kẻ Thần Công không để trong mắt, nhất định sẽ đại lực dẫm chết hắn, thần binh lợi khí đồ tốt đều cho hết huynh đệ bạn bè, cơ bản không giữ bí mật cho bản thân sử dụng.

Trong lòng Liễu Liên Nhi là phẫn nộ không dứt, bây giờ nàng đã hiểu câu nói lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, trong lòng mọi người nơi đây đều là rác rưởi, rác rưởi thì là rác rưởi, nhìn thấy thứ gì cảm thấy thứ gì nghe nói thứ gì, trong lòng rác rưởi thì đều là rác rưởi.

~ Các ngươi muốn giết ta thì lên đi, ta có chết đều có thể kéo theo vài tên.

Liễu Liên Nhi cơ bản không thèm nói đạo lý tiếp tục, chiến ý bùng lên, thân thể thoáng cái phóng ra một cỗ băng hàn lực lượng, đây là băng hàn sát ý nàng thả ra, tuy không thể gây sát thương nhưng là dọa sợ cũng tạm được.

Trên không trung có một cái đĩa ném được nàng thả ra bảo hộ, đĩa ném nhìn là biết cửu đoạn binh khí, thuộc hàng cực phẩm ở Thiên Trọng vực, đĩa ném đã chống đỡ công kích của mọi người hai ngày non nửa, ánh sáng bảo hộ đã nhạt đi rất nhiều, nếu như không có gì xảy ra, trong vòng 3 canh giờ nhất định sẽ bị hủy.

Mọi người đều lùi lại vài bước, không ai dám lao lên đầu tiên, mọi người đều biết lao lên đầu là pháo hôi, chết đầu là chuyện vô cùng bình thường, mọi người càng lo lắng hơn, nhiều ngày nay Liễu Liên Nhi đã bày ra nội tình vô cùng thâm hậu, đã hơn mười cái phù văn bạo tạc phóng đi, khiến không dưới hai chục người chết không còn một chút cặn, vũ khí hư hao đều loại tốt cấp bậc thượng thừa, Liễu Liên Nhi quả thực quá nhiều đồ tốt, mọi người hoàn toàn tin tưởng trong tay Liễu Liên Nhi còn có nhiều loại sát khí khiến bọn họ chết không nhắm mắt.


~ Mọi người không lên hoảng sợ, chúng ta đồng thời đi lên, bắt ả đàn bà tham lam này lại, mọi người bỏ nhiều tâm tư được lợi càng lớn.

Một lão già Hải thị gia tộc lên tiếng, lão già này kích phát ý chí mọi người đúng điểm, ai cũng biết, lao lên có thể sẽ không lành lặn, nhưng là nếu Liễu Liên Nhi là đèn cạn dầu tắt sắp không chịu nổi, chỉ là bày ra bộ dáng quật cường, như vậy họ có thể có một cái lợi ích to lớn ập đến.

Oành oành oành….

.

Rất nhiều người bắt đầu công phá bảo khí của Liễu Liên Nhi, thứ đồ này đã có một vết rách nho nhỏ, không bao lâu nữa sẽ rạn nứt mà hủy diệt.

Gừ gừ….

.

Thí Hung Lửng nhân vật tiểu đệ nghĩa khí của Thiên Long, nó không muốn ẩn trốn, lập tức phóng ra khỏi kết giới hấp dẫn ba mươi người đến quần ẩu chiến đấu, kết giới vào thì khó ra thì dễ, Thí Hung Lửng chỉ là nhún một cái liền đã ra khỏi lớp bảo vệ.

~ aaaa….

.


Cậy nhiều người và không xem trọng Hung Lửng, không ai để ý Lửng đệ lắm, mọi người đều nghĩ cho hung Lửng mỗi người một tát, vậy đủ đánh Hung Lửng thành đống thịt vụn rồi, chỉ là vượt ngoài tầm nhận thức mọi người, Hung Lửng trảo nhỏ xuất ra một quyền, trực tiếp moi ra trái tim của một lão già Nhập Thần cảnh, đến khi trái tim bị bóp thành nhiều mảnh nhỏ, lão già kia mới sợ hãi lùi về sau vài bước, ánh mắt hoảng sợ không ngớt, máu tươi bắn ra như suối phun đài cao, bịch một tiếng, lão già cứ thế chết đi.

Tọa thấy cảnh này, mọi người tê tê hít hơi lạnh, trong lòng ai cũng là sợ hãi tràn ngập, không nghĩ đến trong lúc bị vây giết, Hung Lửng lại có cơ hội ra tay giết bọn hắn một cái mạng, cho là bọn họ chủ quan, nhưng là bị vây công đến ba mươi cái công kích liên tục, vẫn có thể giết một người, đủ để thấy Hung Lửng này thực lực đáng gờm ra sao.

Mọi người đều không biết, thực lực Hung Lửng này rất yếu, coi như là Thiên Long đều tự tin đánh ngang tay, cái mọi người không nghĩ đến là nhục thể của nó kìa, chịu đựng sức lực đại mãnh, đều là một bộ dạng sống chết bất cần, căn bản không xem sát thương vật lý là cái gì.

ẦM ẦM….

Chiến đấu kịch liệt xảy ra, mạnh mẽ hơn khi nãy gấp nhiều lần, xa xa không phải cùng cấp độ đó có thể gánh chịu, ngay cả Hung lửng lì đòn bậc đế vương đều ăn không tiêu, bị đánh như giã gạo khiến nó chỉ còn cách vừa đánh vừa tránh né.

Nếu nói Hung Lửng có hối hận khi chui ra ngoài hấp dẫn sát thương không, hiển nhiên đối với Hung Lửng không có từ sợ hãi, phần nhiều chính là thỏa mãn sảng khoái, nhục thể của nó bên trong này căn bản là vô địch, chiến một trận thống khoái đối với nó là ban ơn, ánh mắt nó tỏa ra mùi vị hăng máu cực độ, càng đáng càng máu, huyết khí tuần hoàn tốc độ cực hạn, khiến cho Hung lửng như đánh máu gà, càng đánh càng mạnh.

Đến đây mọi người đều nhận ra, Hung Lửng nhận nhiều sát thương, nhục thể của nó lại càng là đang chậm rãi mạnh mẽ theo.