Ma Tôn Tái Sinh

Chương 10: Dục vọng khó cưỡng



Tu Di vuốt ve dọc theo bắp đùi của Trầm Nguyệt, tinh tế cảm nhận đường cong vừa ôn nhu vừa mềm mại mà da thịt mang lại. Trước đây y không hề nhận ra rằng Trầm Nguyệt lại đẹp đến mức này. Khi da thịt hắn bị khoái cảm thúc giục, một màu đỏ cám dỗ ửng hiện lên, nhìn giống như cánh hoa nhỏ khép nép, càng khiến nam nhân sinh ra tâm lý muốn giày vò hơn.

Tu Di cúi người hôn xuống bắp đùi hắn rồi đẩy lưỡi sang giữa hạ bộ. Trầm Nguyệt kinh ngạc ngóc đầu nhìn, Tu Di đang vì hắn mà ngậm lấy vật kia, đem nó gắt gao chà sát bằng gai lưỡi nóng ấm. Trầm Nguyệt có chút sợ hãi không lý do, gọi khẽ: “Ma tôn, đừng…a…”

Tu Di nghe rõ Trầm Nguyệt gọi nhưng lại vờ như không nghe, tiếp tục dùng nước bọt tắm mát cho khối thịt trong miệng, lúc rảnh tay cũng không quên dò tìm huyệt động bên dưới, xem thử có bao nhiêu ẩm ướt. Chờ đến khi Trầm Nguyệt xuất ra, Tu Di mới rời đi, dịch thể nhễ nhại nhỏ từ trên miệng y xuống, trông có gì đó rất mê hoặc.

Tu Di nâng cằm Trầm Nguyệt: “Nói ta nghe xem, ngươi thích ta ở điểm nào?”

Trầm Nguyệt vừa xuất ra, cơ thể vô cùng nhạy cảm, nghe được câu hỏi này liền mơ màng đáp trả: “Ta cũng không biết. Không biết vì sao lại thích chàng thế này? Không biết vì sao thích đến khó dừng lại?”

Tu Di cắn nhẹ lên đùi hắn: “Đồ ngốc.” Sau đó rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt mà thay bằng lưỡi. Trầm Nguyệt kinh hô. Đầu lưỡi của y giống như con rắn đang ngọ nguậy, đảo qua đảo lại trong khoang thịt mềm ướt, chính là một loại tư vị sung sướng đến điên loạn.

Trầm Nguyệt muốn ngăn y, lại không tự chủ được trước khoái cảm, cả người vặn vẹo kịch liệt: “A…a…nhột quá…a…kỳ lạ…”

Trầm Nguyệt mơ hồ nắm được lọn tóc dài của Tu Di, xem như chiếc phao cứu rỗi mà giật mạnh. Da đầu Tu Di đau buốt, bất quá hắn không chấp nhất chuyện này, rất siêng năng đem chất dịch trong hậu huyệt mút cạn. Trầm Nguyệt không nhịn được, hai chân rỗi rãi bị Tu Di banh rộng ra bỗng co quắp lại trên lưng y, vô tình đẩy đầu lưỡi y vào sâu hơn. Tu Di lấp liếm ý cười trong đáy mắt, giữ eo hắn tránh cho hắn cứ nhúc nhích không yên. Lát sau, Trầm Nguyệt lại bắn ra, làm nhớp nháp cả tóc của Tu Di.

Tu Di ngóc đầu dậy, đem mớ tóc bẩn phe phẩy trước mặt Trầm Nguyệt: “Thích đến vậy sao? Nhìn xem. Có hiểu phải làm gì hay không?”

Trầm Nguyệt không ngốc, nhất là khi ý tứ của Tu Di đã minh bạch thế kia. Hắn chậm rãi đưa từng sợi tóc vào miệng liếm sạch, ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía Tu Di đầy khao khát. Dịch nhờn bên dưới cũng giống như ánh mắt này cứ chảy tràn ra một cách tham lam. Tu Di bị khiêu khích đến cương lên, nhưng không gấp gáp như mọi khi mà bình tĩnh ngắm Trầm Nguyệt thêm một lúc. Đột nhiên, đuôi mắt dài rũ xuống, khóe môi kéo cong lên: “Ra là vậy. Ta hiểu rồi.”



“Chàng hiểu gì cơ?”

Tu Di thình lình tiến vào không báo trước. Trầm Nguyệt kêu lên, phần nhiều là vì sướng hơn vì đau. Tu Di sờ khắp lồng ngực hắn, lưu lại những vệt móng tay rõ nét.

“Ma tôn…đến…sâu hơn nữa đi…a a a…”

Tu Di nhấp tới tận đỉnh huyệt vẫn cảm thấy là chưa đủ, giá như có thể kéo theo hai quả cầu rung rinh kia vào sâu tận hang ổ của Trầm Nguyệt mới thực là thống khoái. Y đánh vào mông hắn, cười cợt: “Thành thật như vậy ta rất thích. Đêm nay ngươi muốn thế nào ta liền cấp cho ngươi thế nấy. Làm đến khi ngươi không gượng dậy nổi nữa mới thôi.”

“A….được….nóng quá…đến…nghiền nát ta đi…”

“Tiểu dâm đãng…kêu cũng thật lớn nha…”

Tu Di nói được làm được, cả đêm cùng Trầm Nguyệt lăn qua lăn lại, Trầm Nguyệt ngất lên ngất xuống, đến tận sáng mới tạm dừng lại. Trầm Nguyệt ngủ mất vài canh giờ, lúc tỉnh dậy thấy Tu Di vẫn đang ôm chặt lấy hắn, quần áo chưa hề mặc lại. Hắn cọ đầu vào lồng ngực y, thở nhẹ một tiếng an lòng. Tu Di nghe được, hỏi: “Sợ ta bỏ đi sao?”

Trầm Nguyệt gật gật. Tu Di vỗ về đầu hắn, hành động như an ủi nhưng lại không nói ra lời an ủi nào. Y hỏi: “Sao lão già Các Thuần lại nhắc về chuyện phụ mẫu ta với ngươi?”

“Là do trước kia mọi người đều bị trận pháp của chàng giam lại bên ngoài, chỉ có ta xông vào được, lại bình an rời khỏi nên khiến Các tiên chủ nghi ngờ. Cùng ta đi bái tế sư tôn chỉ là cái cớ, thực chất muốn ta đối diện với mộ phần của sư tôn thì sẽ không dám nói dối. Ông ấy hỏi ta về mối quan hệ với chàng. Ta không trả lời được, vậy nên đem chuyện năm xưa kể lại với ta.”

“Sao không trả lời được?”

Trầm Nguyệt bồn chồn ngồi dậy: “Bởi vì chính ta cũng không biết chúng ta là quan hệ gì.”

Tu Di kéo cánh tay hắn nằm lại trong lòng y. Đột nhiên hiểu ra vì sao khi vắng người này lòng y lại thấy nhớ, khi chứng kiến hắn gặp nguy hiểm lại thấy đau, thậm chí còn vu vơ đi ghen tức với một bóng hình cũ mà hắn thích. Đột nhiên hiểu ra vì sao quyển sách tẻ nhạt mà hắn chép cuối cùng vẫn không nỡ vứt, ngay cả chuyện hắn từng muốn giết y cũng không thể giận nổi.

“Theo ta về ma giới, ta chăm sóc ngươi.”

Trầm Nguyệt vừa vui, lại vừa không vui nói: “Ta rất muốn nhưng không thể rời bỏ Linh Tiên Môn. Sư tôn giống như phụ thân đã có ơn nuôi lớn và dạy dỗ ta. Ta đi như vậy rất có lỗi với người.”

“Ngươi thả ta, có quay về thì bọn họ cũng giết ngươi.”

“Mạng của ta thuộc về Linh Tiên Môn. Nếu năm ấy không có sư tôn mang đứa trẻ không nơi nương tựa như ta về, ta có thể đã chết đói ở đâu đó rồi, sao còn sống được đến ngày hôm nay?”

Tu Di bực dọc: “Được rồi! Ngươi muốn chết thì đi tìm chết đi, ta chẳng rảnh rỗi đâu mà quản.”

Trầm Nguyệt biết Tu Di giận rồi, nhưng hắn thân bất do kỷ, chỉ đành rúc vào người Tu Di, thủ thỉ: “Ta xin lỗi.”

Tầm chiều, Tu Di ra ngoài hái một ít trái dại, để lại Trầm Nguyệt nằm ngủ trong hang động. Trầm Nguyệt cũng không phải là ngủ rất sâu, nên khi nghe được tiếng bước chân đạp trên lá khô vội mở mắt ra. Hắn nghĩ Tu Di quay về, nhưng mà người đến lại là Hàn Hành.

Trầm Nguyệt chỉ hơi ngạc nhiên, bởi vì từ trong thâm tâm hắn nhận định Hàn Hành sẽ không tổn hại mình. Bất quá, chợt nhớ đến cả người đang trần trụi, chỉ có một tầng áo mỏng vắt ngang hạ bộ, Trầm Nguyệt lật đật quơ vội y phục thất tán từ khắp nơi che chắn thân thể lại.

“Nhị…nhị sư huynh, huynh ra ngoài một chút được không?”

Hàn Hành bối rối nhìn Trầm Nguyệt, nhất thời đứng chôn chân tại chỗ không thể cử động được. Khắp nơi trên làn da trắng nõn in đầy dấu vết hoan ái mãnh liệt, chỗ xanh chỗ đỏ chướng mắt. Đã vậy, ngay bắp đùi Trầm Nguyệt vẫn còn lưu lại dòng dịch thể khô méo mó hỗn loạn. Trầm Nguyệt lại vì ngại ngùng mà kéo y phục che khắp nơi, chỗ này kín thì chỗ khác hở, hành động này nhìn sao cũng như đang câu dẫn nam nhân. Đôi chân thon dài khép nép rục rịch, chỉ càng làm cho người khác muốn nhìn vào bộ phận được giấu giếm ở giữa.

“Tiên chủ…à không…sư đệ…ta…”

Trầm Nguyệt nhận ra gì đó đang nhen nhóm từ giữa con ngươi Hàn Hành, đột nhiên lo lắng, hét lớn: “Ra ngoài!”

Hàn Hành không đi, ngược lại còn tiến gần hơn, giữ lấy cánh tay Trầm Nguyệt đè xuống: “Ta cũng không biết bản thân bị làm sao. Kể từ lần trước nhìn thấy ngươi và ma tôn phát sinh loại chuyện này, ta luôn bị hình ảnh của ngươi lấp đầy tâm trí, chỉ muốn…muốn đem ngươi ra đè dưới thân ta, thấy ngươi khóc, thấy ngươi…”

”Đủ rồi” Trầm Nguyệt cắt ngang. “Ta không muốn nghe. Cút ra ngoài.”

Hàn Hành cảm giác như bị Trầm Nguyệt xem thường, lửa giận bừng bừng, giựt y phục hắn đang tóm lấy ném sang bên: “Tại sao tên ma tôn đó thì được mà ta lại không được? Ta thậm chí còn quen biết ngươi trước cả hắn. Sư đệ, trước kia chúng ta rất tốt mà, không phải sao? Từ bao giờ ngươi lại xa lánh ta đến thế?”

Trầm Nguyệt bị Tu Di làm đến mất sức, cố gắng cào vào tay Hàn Hành ngăn cản y thì lại giống như mèo con gãi tay chủ, chỉ làm tăng thêm sự kích động của y: “Ta rất muốn thử, thử rồi mới có thể loại bỏ ngươi ra khỏi tâm trí, bằng không ta không cam tâm. Chỉ một lần thôi. Ngươi chiều theo ý ta chỉ một lần thôi.”

Trầm Nguyệt dốc hết hơi sức còn sót lại, một chưởng tung ra, đánh Hàn Hành ngã văng xuống đất. Hắn túm lại y phục che người: “Ngoại trừ chàng ấy, không ai được phép chạm đến ta. Cho dù ngươi từng là sư huynh ta kính trọng nhất cũng không ngoại lệ. Ngươi mau cút đi cho ta.”

”Sư đệ, ta…”

Hàn Hành chưa nói hết đã bị một quả táo từ xa ném thẳng vào đầu. Hàn Hành quay lại, sợ sệt đứng bật dậy lùi xa một góc. Tu Di ôm một đống trái cây mới hái lại chỗ Trầm Nguyệt thả xuống cạnh hắn, rồi cởi áo ngoài khoác qua người hắn. Màn thâm tình sư huynh sư đệ này Tu Di đã xem một lúc, đáng tiếc lại chán chường hơn y nghĩ. Lẽ ra cái chưởng khi nãy Trầm Nguyệt phải chưởng cho tên sư huynh kia nát tim luôn mới đúng.

Trầm Nguyệt sợ Tu Di hiểu lầm, vội nắm tay áo y giải thích: “Không phải như chàng nghĩ. Ta và huynh ấy không làm gì cả. Thật sự không làm gì cả.”

Tu Di vỗ tay hắn một cái: “ Đã không làm gì cả thì ta cũng chẳng có gì để nghĩ.”

Tu Di nhìn sang chỗ Hàn Hành, giễu: “Hàn tiên hữu, ngày trước ta đã nhắc nhở ngươi đừng nên nghĩ nhiều sinh ra tâm ma. Ngươi xem, giờ thì ngươi không chỉ nghĩ mà còn tò mò muốn chạm thử. Ta rất hiểu nỗi lòng thầm kín của ngươi, nhưng tiếc thay, ta đường đường là ma tôn. Ngươi dám chạm vào người của ma tôn, nếu ta dễ dàng bỏ qua chuyện này thì sẽ phụ với cái danh xưng mà các ngươi gọi. Thôi thì để ta dạy cho ngươi chút bài học nhớ đời.”

Tu Di chậm rãi bước lại. Y bước tới đâu thì Hàn Hành thụt lùi tới đó, lắp bắp hỏi: “Ngươi…ngươi muốn làm gì?”

Đến khi bị ép sát góc hang, Hàn Hành khẩn trương cầm kiếm giơ lên, nhưng chưa kịp giơ quá vai thì đã bị Tu Di tước khí và tóm chặt cổ. Bởi vì không mạnh bằng Tu Di, Hàn Hành có vùng vẫy kháng cự thế nào cũng chỉ là châu chấu đá xe. Trầm Nguyệt sợ Tu Di giết Hàn Hành, lên tiếng nài nỉ: “Chàng tha cho y một mạng. Y dù gì cũng là sư huynh của ta.”

“Ta không định giết hắn.” Tu Di lãnh đạm nói, rồi cầm kiếm chém thẳng một đường xuống hạ bộ Hàn Hành, cắt đi thứ nam nhân bên dưới. Hàn Hành thét lên thê thảm, quằn quại ngã xuống. Tu Di nhìn máu tươi bắn xối xả trên thân kiếm, cười lạnh quay lại chỗ Trầm Nguyệt: “Mau mặc y phục vào. Bọn tiên môn sẽ đến đây nhanh thôi.”

Trầm Nguyệt bàng hoàng nhìn Hàn Hành chịu đau đớn, đờ đẫn một hồi, bị Tu Di giục đến lần thứ hai mới miễn cưỡng gật đầu nghe theo y.