Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 12



"Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ 'Không bị loại, sống sót đến vòng tiếp theo" và nhận được 2000 điểm thưởng của hệ thống!"

"Nhiệm vụ mới 'lựa chọn tiết mục thích hợp, ở công diễn giành lấy vị trí đứng đầu" đã mở ra, sau khi hoành thành nhiệm vụ sẽ nhận được càng nhiều phần thưởng hậu hĩnh"....

Không giống những lần trước đó, lần này sau khi vui vẻ thông báo, hệ thống lại rơi vào trầm mặc.

“Làm sao vậy?” Lê Kiều ăn cơm xong trở về ký túc xá, “bạch” một tiếng đem tờ giấy ghi chú vừa mới vẽ dính lên đầu giường, không khí xung quanh lập tức thanh tĩnh.

 ——Không còn biện pháp nào khác, chất lượng không khí trong ký túc xá nam rộng lớn này thật sự khiến người ta khen không nổi.

"Chủ nhân, ừ thì, hiện tại cậu đã tiết kiệm được 3000 điểm rồi.." Hệ thống cuối cùng lắp bắp mở miệng nói: "Cậu, cậu có để ý hay không khi.."

"Cái gì?" Lê Kiều chưa từng thấy qua dáng vẻ thẹn thùng này của nó, cười ha ha "Năm giây còn không nói được ra là tao sẽ để ý đấy."

"Chủ nhân, đừng, đừng...!" Hệ thống lập tức nóng nảy, khẩn trương đem từng chữ liền mạch nói ra "Cậu, cậu có phiền không nếu lấy ra 500 điểm mua cho tui một cái thực thể a..?"

Lê Kiều nhướng mày: "Không phải mày nói muốn biến thành thực thể rất tốn thời gian sao?"

"Thân xác thực sự đúng là cần thời gian vì vậy thứ tui nói chỉ là một thực thể ảo, chỉ có thể xuất hiện trong thần thức của cậu. Nó không chiếm không gian và cũng không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào..." giọng nói của hệ thống ngày càng yếu đi, không có tự tin.

Trên thực tế, nó cũng biết việc được ký chủ đồng ý xảy ra với xác suất rất nhỏ, bởi vì khi họ kiếm được điểm, liền có thể dựa vào nó mà cải thiện chất lượng sống. Tiên đan linh dược mua còn không kịp, ai sẽ tiêu điểm mua những thứ vô dụng như vậy cho nó?

Ngay cả những hệ thống cao cấp thế hệ thứ hai khi trói buộc được với người chơi phú nhị đại cũng phải đợi ký chủ của nó nâng cấp lên giai đoạn sau, 500 điểm đối với họ không đáng nhắc đến, trước đó họ có thể mua một thực thể ảo để tận hưởng.

Lê Kiều nói: "Vậy được."

Hệ thống: "Hiểu rồi, tui có thể hiểu được chủ nhân... Hả? !"

Lê Kiều nghe hệ thống nhỏ giọng lắp bắp, bộ dạng cảm động như sắp khóc đến nơi. Kỳ thật với cậu mà nói điều này cũng dễ hiểu thôi: làm người, còn có thể theo đuổi xe sang cùng biệt thự, đạt được đỉnh cao nhân sinh; với tư cách là một hệ thống, chấp niệm lớn nhất của nó chính là có được một thực thể.

Lê Kiều nhàn nhạt nói: "Mày nên biết, cho dù mày có thực thể ảo hay không, chỉ cần ở trong thức hải của tao, thì lúc nào tao cũng có thể dùng thần thức bóp chết mày.

"Rõ thưa chủ nhân. Cảm ơn chủ nhân" Hệ thống vừa rơi nước mắt vừa đáp ứng. Chủ nhân đúng là chủy ngạnh tâm nhuyễn*, lúc này đối với nó uy hiếp, ngược lại có vẻ cởi mở thẳng thắn, làm cho nó cảm thấy an toàn hơn.

(*mạnh miệng nhưng lòng thì mềm)

Nhưng sau khi thân thiết với chủ nhân, nó cảm thấy cậu mà nghe được loại đánh giá này chỉ e sẽ hoảng sợ, miệng như cũ phun đầy tiếng rắm cầu vồng ngọt ngào giả tạo "Chủ nhân là tốt nhất, cả đời này điều may mắn nhất của tui là gặp được chủ nhân!"

"Được rồi" Lê Kiều bĩu môi, "Ngươi còn không nhanh lên, bổn tọa sẽ hối hận mất."

"Yêu chủ nhân, chủ nhân là tốt nhất!" Hệ thống đã có thể đối mặt với Lê Kiều đang thẳng thừng uy hiếp mà không thay đổi sắc mặt còn ngọt ngào bày tỏ, vui vẻ trừ điểm, trong nháy mắt Lê Kiều phát hiện trong góc thức hải của mình xuất hiện thêm một nhóc con béo tròn trắng nõn.

Nhóc mập ước chừng đang ở giai đoạn chập chững biết đi, ngồi trên chiếc giường nhỏ, duỗi thẳng tay chân, đôi mắt đen như quả nho đang mở to, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt non nớt. Cái miệng đỏ au hơi há ra, đồng thời cũng vì nó chỉ là cơ thể ảo nên hiện thực trẻ con cắn tay, chảy dãi sẽ không diễn ra. Sạch sẽ hơn hẳn.

"Chủ nhân, điểm số hiện tại còn 2500, cậu định mua cái gì thế?" Hệ thống hưng phấn đứng tại chỗ mà lắc lắc đầu một hồi, nhanh nhẹn biết đã đến lúc phục vụ chủ nhân liền mở gian hàng lướt lướt cho cậu nhìn "Nếu nhiệm vụ tiếp theo của cậu là 'ở công diễn đạt được vị trí thứ nhất trong nhóm', tui cảm thấy cậu nên sử dụng điểm để cải thiện kỹ năng nha."

Sau khi Lê Kiều phát hiện ra nó có thực thể, tốc độ chuyển trang không hề chậm lại mà còn trở nên nhanh nhẹn và nhẹ nhàng hơn. Nó nhanh chóng mở danh mục "kỹ năng chuyên nghiệp", và các kỹ năng khác trong đó, thoáng qua có thể thấy các mục từ ca hát đến nhảy múa, từ bơi lội đến thể dục, từ y học cổ truyền Trung Quốc đến y học phương Tây, và từ chuyển gạch đến máy xúc, tất cả đều có. Quả thực tiện lợi.

"Bất quá, chủ nhân ơi" nhóc mập mạp nghiêm túc nói "Kỳ thực, trung tâm thương mại của hệ thống đều có bẫy, đối với kỹ năng ca múa, trên thực tế chỉ có thể mua một kiện đề cao thiên phú, còn lại phải dựa vào chính mình để nắm vững kiến thức thực tế và kinh nghiệm thực hành".

"Giống như những kỹ năng về y học và nghiên cứu khoa học, chúng tui chỉ đưa ra một gói kiến ​​​​thức. Còn đối với sự tập trung và ổn định trong thao tác thực tế, cậu phải bỏ điểm để mua một liên kết khác. Từng nghe nói có vị ký chủ nọ từng mua gói kỹ năng này rồi trực tiếp dùng nó so tài, nhưng hắn không có kinh nghiệm thực chiến, ngược lại bị treo cổ đánh đến thảm."

Lê Kiều liếc mắt một cái, liền phát hiện từ sau khi có được thực thể, hệ thống rõ ràng càng tận tâm, làm một chiếc áo bông nhỏ tri kỉ dính sát lấy cậu.

500 điểm này là khá xứng đáng.

“Vừa hay hợp ý tao” Lê Kiều quay người ngồi ở mép giường, ăn bánh ngọt sau bữa tối mà Thẩm phu nhân đưa đến, “Mọi chuyện đều kêu mày giúp, thế còn tao làm gì đây? Tao cũng định nói, nếu kỹ năng bị hệ thống toàn quyền nắm giữ hoặc tự ý thay thế linh tinh thì tao từ bỏ, một mình luyện tập cũng không phải là không thể."

"Chủ nhân ơi. Tui có người quen trong bộ phận kinh doanh, tui muốn tặng cậu một món quà!"

Hệ thống từ trong nôi nhảy xuống, nắm chặt tay và chạy đi. Một lúc sau, nó lại chạy về trong lồng ngực còn ôm một cái chai khá lớn.

"Anh ấy đưa cho tôi vạn năng hoãn thích tề* này! Lúc chuyển đổi cơ thể và nâng cao thiên phú rất dễ gây đau đớn, còn có thể xuất hiện phản ứng bài xích. Có nó, rủi ro có thể giảm đi rất nhiều! Tui đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì, chủ nhân cứ yên tâm sử dụng."

(*Loại thuốc vạn năng để cơ thể từ từ giải phóng)

"Được." Lý Kiều cười nhẹ, xoa xoa đỉnh đầu nó "Cám ơn." ...

Hệ thống đem thân thể của nguyên chủ cải tạo suốt một đêm.

Trong khoảng thời gian này, dưới tác dụng của vạn năng hoãn thích tề, cơn đau dữ dội kéo dài liên tục cũng được giảm bớt, suốt đêm Lê Kiều có thể nghe thấy tiếng xương răng rắc khe khẽ vỡ vụn và cả tiếng mạch máu đập khi nó di chuyển, bởi vì bất cứ lúc nào cậu cũng phải theo dõi sự biến hóa của thân thể, để đảm bảo tất cả đều đi theo hướng tốt —— cho nên cậu cũng thức gần như cả đêm, cho đến khi ngoài cửa sổ kéo lên tia nắng đầu tiên, thân thể xuất hiện biến hóa, mọi thứ dần dần dừng lại, cậu mới mơ màng ngủ thiếp đi một lúc.

Ánh nắng chiếu vào mi mắt, đến xế chiều, Lê Kiều bị Đường Uyển Dương đánh thức.

Hôm nay bọn họ sẽ tiến hành ghi hình chọn nhóm cho đợt công diễn thứ hai, mọi người đều phải mặc đồng phục do chương trình chỉ định: một bộ đồ thể thao hợp với xu hướng của đại đa số quốc gia hiện nay.

Khi Lê Kiều thay xong đồ, vội vã theo Đường Uyển Dương ra ngoài, liền nghe thấy các thành viên khác của lớp F đang thảo luận:

"Cậu ta nói có thể làm được, công nhận nói cũng thật đẹp đi, cái gì mà chỉ cần không bỏ cuộc rồi cùng nhau đồng hành chứ. Khi quay về thì sao? Liền lăn ra ngủ, mặt trời chiếu qua mông rồi. Không ai gọi liền không dậy. "

"Tôi nghe nói Diệp Du Ca và người khác sáng nào cũng đi tập từ lúc 8 giờ, sau một giờ khuya mới về phòng ngủ."

"Chỉ cần nhìn thôi cũng biết đâu là người thực sự làm việc chăm chỉ và người chỉ biết nói suông..."

Cũng tương tự như vậy, chà, nếu ai đó thông báo trên TV rằng anh ta đã trúng xổ số, hầu hết mọi người sẽ hâm mộ mà nói một hai câu rồi thôi, nhưng nếu Lão Vương nhà bên sau một đêm liền trở nên giàu có, hiển nhiên nhiều người sẽ cảm thấy khó chịu với "mùi hương" này. 

Khi Lê Kiều đẩy cửa ra, cậu quay đầu liếc nhìn họ.

Những người nghị luận về Lê Kiều đều đè nén âm thanh đến mức nhỏ nhất, tự tin Lê Kiều sẽ không nghe thấy, nhưng bọn họ lại không biết, hiện tại tố chất thân thể của Lê Kiều đã tiến bộ hơn rất nhiều, tai thính mắt tinh, cậu có thể dễ dàng nghe được lời xì xào bàn đó.

Thấy Lê Kiều nhìn sang, bọn họ theo bản năng sợ hãi, sau đó đưa mắt nhìn nhau, vội ưỡn ngực nói:

"Này, hắn còn nhìn chúng ta kìa, chẳng lẽ muốn chung nhóm sao?"

"Tao không muốn chung nhóm với nó."

"Mày ngu à, lần này là đấu vị trí, phải chọn người yếu nhất thì mới thể hiện được năng lực của mình chứ!"

"Nhưng mà, thực lực hắn kém như vậy, gần đây còn đang nổi lại, phải chọn hắn thì cậu mới bật lên được chứ. Sau đó quay về liên hệ với công ty, lên bài PR, phịp điệu phiếu bầu kiểu gì cũng tăng, account maketing cũng được kích hoạt, người lội ngược dòng chả phải cậu sao?". .....

"Kiều Kiều, cậu không đi sao?" Đường Uyển Dương thấy Lê Kiều dừng ở cửa. Nhịn không được quay đầu lại hỏi.

“Không sao.” Lê Kiều buông tay nắm cửa, nở nụ cười đầy hứng thú “Tôi vừa nghe được một câu chuyện thú vị, đi thôi.”

Đường Uyển Dương ánh mắt lấp lóe, hỏi: "Có gì vui thế?" Lê Kiều chỉ cười, lừa hắn vài câu, liền kéo Đường Uyển Dương rời đi.

Sự thật đã chứng minh không chỉ có một số người trong lớp F có ý tưởng "kéo dẫm Lê Kiều để thượng vị".

Thời gian đào tạo của nguyên chủ rất ngắn, đánh giá ban đầu cho thấy ca hát và vũ đạo đều là dân nghiệp dư, tiết mục rap ở công diễn một càng xứng đáng với câu "chiếc váy lòng đỏ trứng", trong thời gian ngắn, trình độ có thể nhanh chóng tăng lên nhưng không đến mức có thể khiến người ta nghi ngờ thì chỉ có mảng vũ đạo, vì thế loại kỹ năng mà Lê Kiều quyết định mua chính là "Dance".

Vocal là kỹ năng vững chắc nhất, ai không có căn bản không dám chọn, Rap và Dance là mục nhiều người muốn đục nước béo cò nhất, khi nghe tin Lê Kiều chọn nhảy, nhiều người ngay lập tức bày tỏ họ cũng muốn chọn nhảy, hầm hè xòe tay háo hức chờ đợi đến lượt Lê Kiều chọn bài hát.

Lê Kiều không vội.

Các bài hát được lựa chọn theo thứ tự của bảng xếp hạng, Lê Kiều xếp thứ 35. Dù đã tiến bộ rất nhiều nhưng cậu vẫn thuộc nhóm trung bình trở xuống, không còn nhiều chỗ để lựa chọn.

Diệp Du Ca là người đầu tiên xuất phát, lựa chọn của y cũng được phát trực tiếp trên màn hình lớn trong phòng họp: Không do dự, y liền lựa chọn một bài hát mang phong cách dân tộc có tên "chợt mộng thiếu niên sự".

“Oa, anh ấy thật dũng cảm!” Lê Kiều nghe loáng thoáng thấy thực tập sinh phía trước thở dài.

Như mọi người đã biết, khán giả đặt nhiều kỳ vọng vào những ca khúc mang phong cách dân tộc, nhưng hầu hết nó rất khó biểu diễn, thần tượng trang điểm quá đậm cũng dễ bị người qua đường đánh giá là “không có khí chất” hay “phong cách dân tộc phù phiếm”, ôm về đủ các loại bình luận xấu.

Tuy nhiên, một khi biểu diễn xuất sắc được nó, thì rất dễ dàng thu hút người hâm mộ và trở thành tiết mục kinh điển, dù sao thì văn hóa Hoa Quốc cũng ngấm sâu vào máu xương của mỗi người Hoa Quốc, chỉ cần “khẩu vị” phù hợp, thì có thể khơi dậy sự cộng hưởng sâu sắc và rộng rãi.

"Kỳ thực ca khúc của cậu ấy không tệ, tiết tấu nhanh, vẫn là giọng đứng, ngoại trừ lời bài hát có chút khó thuộc, còn lại rất dễ nghe." Người ngồi cùng thực tập sinh phía trước nói, "Nhưng đừng chọn bài hát mang phong cách dân tộc khác, bài hát tên "Thanh Phong Vị Lão*", cậu xem chưa?"

(Có bài này, cổ phong. Của Winky, mọi người có thể đi nghe thử. Theo cá nhân tui thì nó khá hay, nhẹ nhàng đúng tên bài luôn ấy.)

"Bài hát đó có tiết tấu chậm, nhưng vẫn thuộc về bên dance - cậu nghĩ xem, trong buổi biểu diễn, có rất nhiều người hâm mộ chen chen chúc chúc đứng cùng nhau, ồn ào, mệt mỏi và cả buồn ngủ, họ chỉ muốn xem cái gì đó thật bùng nổ, khiến toàn trường quay phải oanh tạc. Một bài hát cứ chậm rì rì như vậy, không có mạch, không có điểm nhấn, lên nhảy chả bằng nói là lên ru bọn họ ngủ ?"

"Tôi dám khẳng định người chọn bài hát này sẽ không nhận được phiếu bầu nào luôn! "

"Bài hát phải được chọn ngay tại hiện trường" đã là lẽ thường mà các thực tập sinh mặc định bấy lâu nay. Sau khi người này nói nhiều như vậy, cũng thu lại được vẻ mặt tán thành của mọi người xung quanh. Do đó, bài hát "Thanh Phong Vị Lão" đã bị hầu hết các thực tập sinh ngầm cho vào danh sách đen. Cho đến khi Lê Kiều ở vị trí thứ ba mươi lăm, cuối cùng được Thẩm Phong chậm rãi gọi tên thì phòng tập của "Thanh Phong Vị Lão" vẫn trống không.

Lê Kiều đút một tay vào túi quần thể thao, bước ra khỏi phòng họp nhỏ, không chút do dự cầm lấy tay nắm cửa của "Thanh Phong Vị Lão" đẩy vào.

Căn phòng trống rỗng và yên tĩnh, bụi mịn tung bay trong không khí, Lê Kiều quay đầu lại, nở một nụ cười có chút khiêu khích trước ống kính.

Trong phòng hội nghị, những thực tập sinh đang chờ đợi được xếp nhóm giống Lê Kiều, muốn dùng cậu để kéo dẫm maketing ngơ ra: "Chết tiệt..."...