Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 27



“…Nhân viên trong công viên nước đã cố ý can thiệp tạo ra đợt sóng này?” Đường Uyển Dương hơi cau mày, trả lời người bên kia tai nghe bluetooth “Lại được cơ hội cho fans của Lê Kiều kéo dẫm.”

Hắn phải tận mắt chứng kiến ​​​"kế hoạch" được thực hiện thì mới có thể yên tâm, may mắn trước khi bị thay thế thì trong danh sách người tham gia ghi hình vẫn có tên hắn, chỉ cần chào hỏi qua phó đạo diễn cùng tài xế xe buýt là có thể đi theo rồi.

Chỉ là trước khi kế hoạch bắt đầu, Lê Kiều này lại thu hút được sự chú ý, Đường Uyển Dương cảm thấy đây không phải điềm tốt gì, giống như mắc xương cá trong cổ họng, trong lòng khó chịu.

“Đám fan kiến thức hạn hẹp thích kéo dẫm là chuyện bình thường, chỉ là một đoạn khai màn cũng không thay đổi được gì.” Người nói chuyện với hắn rất bình tĩnh thản nhiên, “Anh đã sắp xếp mọi thứ theo kế hoạch chưa?”

Đường Uyển Dương giữ lấy tai nghe và gật đầu: "Rồi."

*

Trong trò chơi đầu tiên, tổng cộng 12 học viên được chia thành hai đội, mỗi đội phải bầu ra một vị đội trưởng.

Các thành viên trong đội được phân cho mặc một bộ quần áo to xụ. Băng qua cây cầu độc mộc từ hai bên tiếp theo đó là lao lên tấm phao được đặt giữa bể bơi. Trên tấm đệm đó người này phải xô ngã người kia, ai mà đứng không vững là rơi xuống nước ngay. Hai phút sau đội nào còn nhiều người trên bục nhất? Đội đó thắng.

Đội thắng sẽ được thêm điểm, còn đội trưởng đội thua thì sẽ nhận trừng phạt — đội trưởng phải treo trên đầu một thiết bị chứa nước, một khi thiết bị được kích hoạt, người đó sẽ bị một lượng lớn nước lạnh từ trên cao xối thẳng xuống người, buốt đến tim gan.

Thể lệ vừa công bố xong, vị trí đội trưởng này không ai muốn làm vì thế tổ chương trình lại phải tiến hành sắp xếp bốc thăm, mọi người thò tay vào hộp, giống như đối mặt với đại địch, ánh mắt âm trầm nhìn đáp án rồi thở dài thườn thượt: Tuyệt, không phải tôi!

Trong lúc bốc thăm Lê Kiều bị xếp ở cuối, mười một người đầu tiên rút thăm chỉ xuất hiện một đội trưởng, kết quả gần như đã định, bất quá cậu vẫn phải trải qua quá trình này. Nhân viên hồ bơi cầm hộp thăm đi tới trước mặt Lê Kiều, Lê Kiều nhìn hắn hơi nhướng mày.

“Mày có thấy không? Hắn ta giở trò với mặt sau của cái hộp.” Lê Kiều trong lòng hỏi hệ thống.

“Không có, tui không có nhìn thấy.” Hệ thống đang vui vẻ mặc thử bộ đồ ngủ khủng long nhỏ mà Lê Kiều mua cho nó, không để ý tới thế giới bên ngoài, nhất thời xấu hổ đến ngây người.

Nhưng nó cũng biết bù lại, nhanh chóng nhìn lướt qua chiếc hộp, nhảy dựng lên lớn tiếng nói: "Cái này gian lận, trong hộp có một không gian kép! Quả bóng kia đã bị đưa vào không gian kia rồi, chỉ cần hắn ta bật cái công tắc ở bức tường kia là nó có thể rơi ra, mọi người liền sờ đến."

Lê Kiều đưa tay đi vào, quả nhiên chạm vào quả cầu cuối cùng, lá thăm nằm lẳng lặng trong đó quả nhiên được ghi chữ đội trưởng.

"Chủ nhân, mở cái hộp này ra, nói cho khán giả biết là có người muốn chơi ngài trước phát sóng trực tiếp!" Hệ thống tức giận nói, "Chất vấn công khai ngay trước mặt mọi người là ai mua hắn?" Cái đuôi khủng long sau lưng nó cong lên, "Hắn sẽ không ngờ được mình có thể bị nhìn thấu!"

"Thực tập sinh bình thường đều ở trong công viên điện ảnh và truyền hình, trèo tường sẽ bị bắt, liên lạc với hắn cũng không được, hỏi cũng vô ích." Lê Kiều thông cảm xoa xoa đầu hệ thống, "Mua cho ngươi một bộ quần áo khủng long, vậy mà chỉ số thông minh cũng cùng bộ đồ khủng long này trở nên đồng bộ rồi à?"

“...QAQ.” Hệ thống ôm đuôi khóc rống lên, “Chủ nhân, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

"Không có việc gì." Lê Kiều nói, "Đừng quên chủ nhân của mày đã ở Trúc cơ kỳ đại viên mãn, chỉ cần tao ra chiêu, miễn không phải tên lửa xuyên lục địa, trên đời này không có gì có thể tổn thương được tao. Vì bọn họ thích xem kịch nên tao sẽ chơi đến cùng.

*"Ồ--"

"Ồ--"

"Ồ--"

...

[Đội xanh thua ba lần liên tiếp, chuyện gì đang xảy ra vậy?!]

[Lê Kiều đã bị đập năm lần!  !]

Sau khi trận đấu bắt đầu, mấy lần đầu tiên có thắng có thua, khán giả còn cảm thấy rất thú vị, vui vẻ mà xem, mãi cho đến khi phát hiện đội xanh của Lê Kiều mấy lần đều thua thảm, Lê Kiều liên tiếp bị hạ gục, sau khi uống nước lạnh ba lần, sắc mặt cậu tái nhợt, mái tóc đen trên trán từ ướt sũng chuyển sang bết lại, sau đó gần như đọng lại thành sương, họ bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Đặc biệt là khi Lê Kiều bị dội nước lạnh lần thứ năm, khi ngẩng đầu lên, biểu hiện của cậu có vẻ như đã bị choáng, ánh mắt gần như không có tiêu cự, trước ống kính còn chớp mắt mấy cái, khán giả thông cảm không thể không dang tay giúp đỡ người yếu thế, thay cậu bất công:

[Không thể đổi người sao? Cứ để một cá nhân làm mãi vậy à?]

[Đội đỏ và đội xanh có thể hoán đổi vị trí không? Tôi cảm thấy đội xanh thấp hơn một chút và dễ bị đẩy xuống ấy. Đó là lý do tại sao họ luôn thua.]

[Đội xanh chiến đấu hăng hái một chút đi có được không? Đừng quên ở đây có người đang bị phạt thay các người, có gan thì đừng ở đó mà cười ha hả? ?]

Sự chú ý của khán giả đều đổ dồn vào Lê Kiều, hận không thể lấy kính lúp mà quan sát trạng thái của cậu một cách cẩn thận, khi nước lạnh dội xuống lần thứ sáu, họ lại có một phát hiện mới:

[Tổ chương trình làm sao vậy? Nước còn có đá, vừa mới rơi xuống kìa?]

[Không dùng nước trong bể bơi hả? Sao lại dùng nước đá? Trong trường hợp học viên bị ốm và ảnh hưởng đến tiết mục, các người có chịu trách nhiệm không?  Và cả trường hợp tảng băng không đủ mảnh, làm tổn thương ai đó, các người đền hả??]

[Lần đầu bị xối nước sắc mặt Lê Kiều đã tái nhợt rồi, bây giờ xương quai xanh, cánh tay và đùi của anh ấy đều bị xối đến đỏ bừng lên rồi kia kìa!!]

[Tôi là fan qua đường đau lòng đến run rẩy, đây là trò chơi gì vậy? Lẽ nào là giết người?]

[#Vui lòng dừng trò chơi giết chóc này lại ngay bây giờ#Vui lòng dừng trò chơi giết chóc này lại ngay bây giờ#Vui lòng dừng trò chơi giết chóc này lại ngay bây giờ]

...

Trình Hiểu Âu là tổng đạo diễn, không thể lần nào quay ngoại cảnh cũng đi theo giám sát được, hôm nay người đi là một đạo diễn điều hành trẻ tuổi.

Đạo diễn điều hành là người mới nên không có kinh nghiệm, cũng không nghĩ tới một trò chơi dưới nước thông thường như vậy có thể gây ra vấn đề gì, anh ta còn cảm thấy nếu có đội thua liên tiếp sẽ tạo được sức hấp dẫn cho chương trình hơn, lúc đang cùng vài thực tập sinh đùa giỡn qua lại, cảm giác từ phía sau có người mạnh mẽ húych mình, mất kiên nhẫn tắt mic anh ta quay phắt lại: "Tôi đang ghi âm, có chuyện gì?"

Ai ngờ, người vừa kéo anh ta sắc mặt tái nhợt, đem điện thoại đặt ở trước mắt, lúc này mới thấy trên màn hình hiện lên những làn đạn đỏ tươi như tia máu vụt qua "Mời dừng ngay cái trò chơi chết chóc này lại!!"

Đạo diễn điều hành sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, hỏi han tình hình rồi khẩn trương dừng trò chơi.

Những người tham gia trò chơi ở trên mặt nước, còn những người phải chịu phạt thì ở trên bờ, nhóm người trên mặt nước đang tập trung cao độ cho chơi trò chơi, khi trò chơi dừng lại ai nấy đều choáng váng, họ quay trở lại bờ lau mồ hôi, nhìn nhân viên vây quanh Lê Kiều như gặp đại địch, đem khăn lông quàng quanh cổ giữ ấm thân thể, không khỏi hoang mang mặt đối mặt nhìn nhau: "Hắn sao vậy?"

Những khán giả đau lòng cho Lê Kiều đã hoàn toàn nổi giận, nhìn thấy sự phản ứng của đám người kia, nhịn không được giận chó đánh mèo:

[Mấy người chơi vui quá nhỉ, Lê Kiều là người chịu tội thay các người đó, thật là mẹ nó.]

[Các người còn có lương tâm sao? Anti đám người này.]

Bọn họ đem 5/6 thực tập sinh có mặt ở đây mắng một lượt, tất nhiên những người hâm mộ đang xem buổi phát sóng trực tiếp đều không đành lòng, phản bác lại:

[Làm thế nào họ có thể nhìn thấy ở khoảng cách xa vậy chứ? Lê Kiều là công chúa sao? Một bên chơi game còn một bên phải trông hắn nữa à?]

[Như mong muốn của các người, trò chơi đã dừng rồi đấy, Lê Kiều có sao đâu?  Cùng lắm là về nhà bị cảm mạo, phát sốt mấy ngày, có đến nỗi đi công kích người ta vậy không?]

[Mấy ngày là ý gì? Đừng quên cuối tuần này vòng biểu diễn thứ hai diễn ra rồi. Còn chưa đến ba ngày, nếu Lê Kiều bị sốt hay bị cảm, làm sao anh ấy có thể lên sân khấu?]

[Ca ca của chúng tôi không phải cũng rơi xuống nước mấy lần sao, có mỗi Lê Kiều là bảo vật à?] ...

Cứ ngươi tới ta cãi, cách đó không xa, người ở bên kia tai nghe của Đường Uyển Dương cười ha hả: "Đây là kế hoạch của anh sao?"

Đường Uyển Dương nói: "Lê Kiều có kể với tôi rằng sức khỏe của cậu ta từ nhỏ đã kém rồi, vì vậy đã được gia đình gửi đến sống trong Đạo quán, chỉ cần bị sốt, trong một tuần này cậu ta sẽ liệt giường đi lại không được. Tôi...tôi nghĩ, nước đá lạnh như vậy mà đổ xuống thì sẽ khiến cậu ta bị cảm."

"Có thể sao?" Đầu bên kia nói, "Tôi đang xem truyền hình trực tiếp ở căng tin. Trong camera, ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt ra, trông anh ta không có vẻ gì là sắp ốm cả. Khán giả còn đang thương hắn chịu khổ, đau lòng thay hắn kia kìa."

"Tôi, tôi còn có một chiêu!" Đường Uyển Dương nói, "Trò tiếp theo phải chạy tới chạy lui trên mặt nước, tôi đã cùng người khác bàn bạc tìm chỗ nào camera không chiếu được tới đẩy cậu ta xuống nước. Lê Kiều không biết bơi, sẽ bị sặc nước, nắm chắc tám phần sinh bệnh!”

Vốn tưởng rằng lần này đối phương nhất định hài lòng, không nghĩ tới người này trầm mặc trong chốc lát, sau đó đột nhiên cười lớn.

"Anh thực sự khiến tôi thấy buồn cười đó."

"Nếu anh muốn làm, thì nhất định phải nắm chắc 10 phần, 7 đến 8 phần cái gì? Chỉ cần hắn chạy thoát, 100% sẽ quay đầu lại đối phó anh. Không cần làm kế hoạch tiếp theo, hiện tại đi ra ngoài xe buýt, dưới ghế lái có một lọ dán nhãn thuốc nhỏ mắt, lấy nó ra."

"Vòng thứ ba của trò chơi là nhảy bungee lặn đôi, phần thưởng sẽ chia đều cho mọi người. Cộng sự của Lê Kiều là Trần Vu, người này có thói quen ở sạch, khăn lông cũng tự mình mang, anh ta đặt túi đồ của mình ở vị trí cạnh tường phía sau camera, camera không quay được, cũng là điểm mù theo dõi. Anh đi rắc 'thuốc nhỏ mắt' lên khăn của anh ấy là xong. Nếu có chuyện gì xảy ra, cũng không tính đến trên đầu anh."

Giọng nói từ điện thoại nhẹ nhàng du dương, giống như cơn gió chiều làm say lòng người, nhưng khi kết hợp với nhiệt độ của công viên nước này Đường Uyển Dương không rét mà run.

Hắn dừng một lúc lâu, mới khàn giọng hỏi: "Bên trong thuốc nhỏ mắt có cái gì?"

“Mọc mụn nhọt thôi, yên tâm, đi bệnh viện mấy ngày là có thể chữa khỏi.” Đầu bên kia nói.

Đường Uyển Dương siết chặt tai nghe, cố gắng kìm nén tiếng va chạm run rẩy của hàm răng hỏi: "Du Ca, tôi có thể chạm  vào thứ này không?"

"Anh đừng, chỉ cần da thịt chạm vào..." Diệp Du Ca hơi dừng một chút, tựa hồ ý thức được cái gì, "Dù sao, anh nhớ cho kỹ đừng chạm vào, tôi cũng không nói lại nhiều đâu, anh xem, anh muốn làm, nhưng lòng quá mềm, không giúp anh sao mà được chứ?"

Đường Uyển Dương không nói lời nào, nhưng lại cảm thấy lời nói của đối phương như gáo nước lạnh dội vào lòng mình, hắn bàng hoàng nhớ lại. Diệp Du Ca vẫn nói muốn kết bạn với mình, Diệp Du Ca luôn lắng nghe mọi suy nghĩ của hắn, Diệp Du Ca cùng hắn tâm sự và thảo luận các kế hoạch sau đó đưa ra đủ loại lời khuyên.

Mọi thứ diễn ra như thể hắn đã phát điên, dẫn dắt mọi kế hoạch, hắn ghen tị với Lê Kiều, người có mối quan hệ thân thiết với Thẩm Phong, Diệp Du Ca chỉ giúp hắn vì tình bạn hữu nghị... Tuy nhiên, trong giây phút này hắn rõ ràng cảm nhận được, mỗi lần hắn hạ quyết tâm, sau lưng đều có bóng dáng của Diệp Du Ca.

*

"Xin lỗi." Ở màn hình phát sóng trực tiếp, sau khi hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, Phương Trình Băng bước ra khỏi đám đông, quỳ gối xin lỗi Lê Kiều. "Thật xin lỗi, khoảng cách quá xa, tôi không biết nước lại như vậy.... Bất quá vì trò chơi phải nỗ lực, tiếp theo còn phải nhận trừng phạt nữa, tôi với cậu đổi chỗ nhé?"

Lê Kiều đã sớm nhìn ra thiết bị trò chơi bị phá, nghe vậy cũng không để ý, cười nói: “Không sao, tôi sợ nước, nếu phải lựa chọn, tôi vẫn sẽ chọn bị trừng phạt trên bờ."

Phương Trình Băng ánh mắt không khỏi dừng lại trên mặt cậu, Lê Kiều môi trắng bệch gần như trong suốt, nhưng hai gò má bởi vì lạnh thấu xương dưới làn da trắng như tuyết vẫn ửng hồng; sân vận động ánh đèn lập lòe, chớp mắt đã rơi vào xương quai xanh.

Hắn nhìn đến xuất thần, Lê Kiều ngoài ý muốn ôm ngực đẩy hắn ra: "Xin lỗi, tôi không quen người ta như vậy thân cận mình."

Phương Trình Băng đưa tay che miệng ho khan hai tiếng, xấu hổ, không khỏi xin lỗi lần nữa: "... Xin lỗi, là tôi mất tập trung."

Bình luận trên sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra sôi nổi:

[Thấy chưa, Lê Kiều nói chính mình sợ nước, là kết quả mà bản thân lựa chọn, fans Lê Kiều đừng than trời than đất nữa.]

[Tôi thực sự không phải là fan của Lê Kiều, nhưng EQ của các người thấp đến mức nào vậy? Lê Kiều rõ ràng là mềm lòng, không nhìn ra cậu ấy đang thay tổ tiết mục hòa giải sao? Khi nói rằng mình chọn ở trên bờ, điều đó có nghĩa là cậu ấy chọn xô nước đá đổ vào mình đấy!!]

[Thật sự không phải fan của Lê Kiều +1, chỉ là xem không nổi nữa, nước đá kia đổ xuống đau lắm đó. Đội trưởng team kia tổng cộng bị đập có hai lần, hiện tại toàn thân run rẩy, vừa nhìn đã thấy khó chịu kinh khủng, tổ tiết mục sai lè vậy mà không cho nói hả?]

[Ha ha ha, trước đây quả thật không phải là fan Lê Kiều, nhưng sau ngày hôm nay thì phải rồi nhá!] ......

Ở ván thứ hai, Lê Kiều nhàn nhạt nói: "Tôi sợ nước."

Đạo diễn điều hành và tất cả các nhân viên vẫn còn lo lắng về cuộc tranh luận vừa rồi, vì vậy họ cũng không ép buộc cậu, chỉ để mười một người còn lại chơi vòng thứ hai.

Trò chơi thuộc dạng đối đầu giữa các nhóm, chơi kiểu này thì sẽ có một người bị tách lẻ, người đi một mình này nhìn qua rất khó xử, dần dần có người trong cuộc bắt đầu chỉ trỏ ngón tay chỉ vào Lê Kiều:

[Lê Kiều sợ nước thì đừng có tới ghi hình, tới rồi thì tham gia đi chứ?]

[Cái ao cạn như vậy, anh ta cao 1m8 lận, nhảy vào cũng không bị chìm, cũng không thể chết chìm, vậy tại sao anh ta không xuống nước?]

[Lê Kiều có thể có tinh thần đoàn đội chút không? Tích cực tham gia trò chơi, lần quay ngoại cảnh tốt đẹp vậy bị cậu ta phá hỏng luôn rồi.]...

Làn đạn của cuộc công kích bùng nổ ở vòng ba khi quy tắc được công bố. Trong vòng này, hai người bị trói mặt đối mặt và nhảy xuống từ bục cao mười mét, độ dài của dây an toàn khiến họ không thể chạm vào mặt nước, tương đương với trò nhảy bungee nhưng ở đây là thay thế bằng nhảy trong nhà, tương đối bảo thủ và an toàn.

Lúc này, hàng loạt người điên cuồng gọi Lê Kiều xuống nước, bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập thù địch:

[Đã đến lúc Lê Kiều tham gia vòng này rồi phải không? Chẳng lẽ hắn chỉ ngồi bên cạnh làm công chúa?]

[Nhảy thì có thể nhắm mắt mà? Lấy sợ nước làm cái cớ thì không hay đâu.]

[Đây là làm công ích, nhảy song song mới được tính, bớt một Lê Kiều tương đương với bớt một phần công ích, Lê Kiều thật sự rất ích kỷ!]

Người xem có kinh nghiệm cảm thấy bầu không khí không ổn, khi họ nhấp vào tài khoản của những người trong cuộc trò chuyện này, liền phát hiện ra, rất nhiều tài khoản mới được đăng ký cách đây chưa lâu, liền bình luận nhắc nhở "có hải quân điều chỉnh tiết tấu, mọi người chú ý để phân biệt", nhưng nhanh chóng bị gạt đi. Bình luận trôi rất nhanh, hầu hết đều biến mất trước khi họ có thể nhìn rõ.

Rút kinh nghiệm, lần này đạo diễn cùng nhân viên đều chuẩn bị đối mặt với đả kích từ làn đạn, vừa thấy tư thế này vội vàng chạy tới xin ý kiến Lê Kiều, Lê Kiều cũng rất dễ nói chuyện, tuy rằng run run liếc mắt nhìn làn nước, Trông rất sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu: "Được, tôi sẽ tham gia nếu mọi người cần tôi."

Thủy quân chướng không ngờ cậu dễ nói chuyện như vậy, còn đang không biết mệt mỏi soát làn đạn ngập màn hình, lúc này càng nhiều người xem phát hiện có điểm kỳ quái, thủy quân phía sau màn hình đình chỉ phanh gấp, làm người xem phát hiện chỗ không đúng, trên màn hình trống rỗng vài giây không một bình luận nào chạy qua.

[? Sự kiện làn đạn kỳ quái]

[Vừa rồi đã thấy kỳ lạ rồi, tôi đã chụp màn hình, lát nữa sẽ phân tích trên diễn đàn!]

[Vậy chờ trên diễn đàn rồi nói tiếp, giờ xem bốc thăm kìa.]

Đường Uyển Dương nhìn các thực tập sinh đang rút thăm cách đó không xa, tất cả các máy quay đều nhắm vào họ, không rảnh chú ý đến nơi của hắn.

Hắn ta cầm "thuốc nhỏ mắt" vừa lấy được, đầu ngón tay không tự chủ mà run lên. Mặc dù Diệp Du Ca không nói rõ cho hắn biết, nhưng bản thân hắn ít nhiều cũng đoán được đó là vết phồng rộp của một loại bệnh truyền nhiễm nào đó. Rất có thể chính mình tự thuốc bệnh vào người.

--Không ngừng lại ở đó, khi "thuốc nhỏ mắt" đã đổ ra khăn tắm, nó lan đi, sẽ không nằm trong quyền khống chế của hắn ta nữa. Có thể là Trần Vu, Lê Kiều hoặc bất kỳ ai có mặt mà chiếc khăn này chạm vào.

Diệp Du Ca căn bản không quan tâm đến thương tích ngoài ý muốn, ở đây đều là đối thủ cạnh tranh, loại bỏ một người thì sẽ bớt đi một đối thủ, dù sao thì y cũng không có ở hiện trường!

Đường Uyển Dương hiện tại rõ ràng biết mình bị lợi dụng, nhưng hắn đành phải cắn răng tiếp tục làm. Như Diệp Du Ca nói, đã làm thì nhất định phải làm đến cùng, không có đường quay đầu lại.

Nhìn thấy thời cơ thích hợp, hắn nhanh chóng đổ cả lọ "thuốc nhỏ mắt" vào khăn, hai phút sau nó sẽ khô, cho dù chưa khô hoàn toàn nhưng khi Trần Vu cầm lên, anh ta cũng chỉ nghĩ là chiếc khăn này đã bị nhiễm độ ẩm của hồ bơi thôi.

Hắn dốc cạn lọ thuốc, thậm chí không dám cho lại vào túi, dùng khăn lau sạch dấu tay trên lọ rồi ném lọ thuốc vào thùng rác bên cạnh.

Sau khi vứt bỏ đồ đạc, hắn thở ra một hơi dài, tai nghe đã im lặng hồi lâu lại vang lên: "Xong chưa?"

“Rồi” Đường Uyển Dương vừa đáp, liền bắt gặp ánh mắt không đề phòng của Lê Kiều. Lê Kiều không biết gì về điều này, vẫn mỉm cười với hắn như thường lệ.

Đường Uyển Dương toàn thân thả lỏng, làm động tác cổ vũ với cậu, trong lòng nói: Ha, rốt cuộc cậu ta vẫn là một kẻ ngốc.

*

Trần Vu rút thăm trúng tên Lê Kiều, cảm thấy hơi chán nản.

Không phải anh ta ghét hay ghen tị với Lê Kiều, chỉ là anh bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, còn thử thách đặt ra thành công chỉ được tính khi hai người dính sát vào nhau, ôm chặt cùng nhảy xuống từ bậc thềm. Đổi cho hắn người khác cũng không cao hứng nổi.

Dù sao Lê Kiều cũng đã nghỉ ngơi một hiệp, toàn thân sạch sẽ thoải mái, tốt hơn nhiều so với những học viên mồ hôi đầm đìa khác, Trần Vu trong lòng tự an ủi mình.

Không ngờ Lê Kiều đi tới, ngay câu đầu tiên đã hỏi: "Có thể cho tôi mượn cái khăn tắm này được không?"

"..." Trần Vu cảm thấy mặt có chút đau. Lê Kiều thoạt nhìn sạch sẽ như vậy, sao có thể bất cẩn thế chứ?  !

Trước máy quay, anh miễn cưỡng đưa chiếc khăn tắm, hạ quyết tâm hôm nay thà không dùng cái này!

Lê Kiều cầm khăn chậm rãi lau từ tay đến cổ, rồi từ cổ xuống dưới xương quai xanh. Nhận thấy ánh mắt háo hức của Đường Uyển Dương phía sau máy quay, cậu nhếch môi và dán chiếc khăn lên mặt.

Trần Vu: Lau tay trước rồi lau mặt, thằng này bị sao vậy?

Đường Uyển Dương không để ý đến những chi tiết này, vừa nhìn thấy Lê Kiều đắp khăn lên mặt, hắn hưng phấn sắp nhảy dựng lên đến nơi, vừa muốn cười thành tiếng, vừa ép bản thân phải kìm nén thật lâu. Sau đó bấm tai nghe và nói: "Xong rồi!"

Đầu bên kia dường như cũng kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"

"Đúng vậy, cậu ta tự mình mò đến và xin Trần Vu chiếc khăn để lau." Đường Uyển Dương kích động nói, "Cậu ta lau mọi thứ từ cơ thể đến khuôn mặt của mình, ha ha ha!" Cuối cùng, hắn vẫn kiềm lòng không được mà phát ra vài tiếng cười.

"Thật sao?" Mặc dù Diệp Du Ca cảm thấy có chút không bình thường, nhưng thông qua quan hệ của bác sĩ Nhã Minh mà lấy được dịch mọc mụn nước, các y sĩ chuyên gia đều nói, chỉ cần da tiếp xúc trực tiếp với lọ thuốc kia, khả năng lây nhiễm là 100%!

Có lẽ Lê Kiều muốn thử bọn họ, hoặc là biểu tình chống lại bọn họ, nhưng vô luận là như thế nào, hắn thông minh nhưng lại bị hắn thông minh gạt, vĩnh viễn không có cơ hội xoay chuyển!

Diệp Du Ca không thể nhịn được cười, cùng với Đường Uyển Dương, họ bắt đầu mong chờ điều gì sẽ xảy ra.

Sau khi Lê Kiều lau xong, cậu ném lại chiếc khăn cho Trần Vu. Trần Vu căng mặt, đặt khăn tắm lên băng ghế bên cạnh, lão đại không tình nguyện mà cùng Lê Kiều đi tới bục nhảy.

Nhóm phía trước vừa hoàn thành thử thách, trang phát sóng trực tiếp cắt đến đám người Lê Kiều, người quay phim vác máy đi theo sát Lê Kiều, thấy cậu giật dây cáp nói: "Cái này không an toàn nữa rồi."

Trần Vu chỉ muốn kết thúc trò chơi càng sớm càng tốt, nói: "Đừng lo lắng, tổ chương trình chắc chắn đã xác nhận với địa điểm rồi, vả lại nhảy ở phía trước nhiều người như vậy cũng không sao!"

Nhân viên phụ trách hướng dẫn họ tại địa điểm cũng có vẻ không hài lòng sau khi nghe Lê Kiều nói: "Mặc dù chúng tôi không phải là một nền tảng chuyên nghiệp về bơi lội, nhưng chúng tôi có thể vận hành những dự án này vì nó đã được phê duyệt! Dự án này mỗi ngày có hàng trăm người chơi, chưa từng xảy ra tai nạn!"

Lê Kiều nhướng mi, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái: "Chưa từng xảy ra chuyện, nhưng không có nghĩa là khả năng xảy ra chuyện không bằng không. Chẳng lẽ hôm nay không thể không sảy ra chuyện?"

Mở quán khai trương kiêng kị nhất là bị chỉ vào mũi nói: "Tôi thấy các người sắp gặp tai nạn rồi đó." Chủ sở hữu của công viên nước đích thân đi cùng cậu. Mặt âm dương quái khí tuy nhiên ở trước màn ảnh nên không tiện phản bác, chỉ có thể âm trầm như nước nói: "...Các bạn khởi động trước, tôi sẽ đổi dây mới nhất cho các bạn, sử dụng vô cùng chắc chắn."

Một số người trong khu bình luận đã bắt đầu tỏ ra căm phẫn:

[Ông chủ tức giận rồi, Lê Kiều sợ xuống nước mà bày ra đủ trò vậy sao?]

[Cậu ta là một kẻ hèn nhát, một phú nhị đại ngu dốt không nghề nghiệp không học hành tử tế, sờ vào liền có thể biết được dây nhà người ta có hỏng hay không? Vô lý! Nhất định là bởi vì phải nhảy xuống trước mặt mọi người, cậu ta xấu hổ không muốn làm, cho nên mới bịa ra một cái cớ.]

[Người ở nhạc viên vô cớ bị nói chết oan uổng, cung cấp địa điểm cho rồi còn bị nghi ngờ, nếu ảnh hưởng đến việc kinh doanh, Lê Kiều có chịu trách nhiệm không?]

[Lê Kiều không muốn thì đừng nhảy, tại sao phải làm chuyện tổn hại thanh danh của người khác? Thật ích kỷ!]

[Trần Vu cũng bị hắn liên lụy, bực muốn chết, liền hỏi Lê Kiều như vậy ai chịu nổi?]

[Lý Kiều thật hài hước, vòng đầu tiên đáng lẽ không nên đồng tình với hắn, ông chủ thảm, Trần Vu cũng thảm.]

...

Thấy người xung quanh đều không có động tĩnh gì, một lúc lâu sau Lê Kiều mới khẽ thở dài, không biết là bất đắc dĩ hay cảm động, vỗ vỗ tro bụi trên tay, cuối cùng nói: "Ông chủ, thiết bị còn cần sửa chữa, thay thế thường xuyên, chúng ta không thể tiết kiệm số tiền đó."

Làn đạn thấy cậu không có ý hối cải lại càng tức giận, mắng mỏ đủ kiểu, thậm chí có người còn công kích thân nhân.

Lúc này, Đường Uyển Dương nhìn bục nhảy trên cao, nhưng không cảm thấy phấn khích trước hàng loạt đòn tấn công của làn đạn như ý muốn.

"... Anh đang ở hiện trường, nhìn kỹ một chút, trên mặt hắn có biến hóa gì không?" Đầu bên kia tai nghe hỏi.

Đường Uyển Dương liều mạng vươn cổ, nhìn chằm chằm đến nhức cả mắt cũng không căng ra nổi nữa, Lê Kiều sắc mặt vẫn trắng nõn như cũ: "Không phải, 'thuốc nhỏ mắt' của cậu có thời gian ủ bệnh sao? Không phải sao? Chưa đến lúc?"

"...Không thể không đến." Diệp Du Ca khó khăn nói, thứ hắn lấy là dịch chiết ra từ phòng thí nghiệm, dựa theo số liệu thực nghiệm, người nhiễm bệnh sẽ xuất hiện triệu chứng trong vòng mười phút đến nửa giờ! Nhưng mà, y ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm màn hình phát sóng trực tiếp, khuôn mặt của Lê Kiều vẫn sáng sủa sạch sẽ, sâu trong con ngươi sâu thẳm ánh sáng lờ mờ lại bắt đầu lập lòe, "Có phải hay không anh.. không có rắc?"

"Tôi... làm sao tôi có thể?!"

"Loại trừ tất cả những khả năng, anh nghĩ sao?"

"Tôi nói cái gì, đệt!"

Đường Uyển Dương không ngờ rằng mình tránh lôi lại tránh không khỏi nghi ngờ, nóng nảy mắng "Diệp Du Ca, tôi nhìn thấu cậu rồi, cậu là đồ hai mặt, đê tiện, vô ơn, chuyện này nếu bị lập hồ sơ tiến hành điều tra, tưởng tôi không biết người bị nghi ngờ là mình sao? Con mẹ nó còn nghi ngờ tôi, nói cho tôi biết, trên đời này có ai mà cậu không đề phòng không?!”

"...Được rồi, tôi không hoài nghi anh" Diệp Du Ca bình tĩnh lại, biết có chuyện không ổn, dỗ dành người đang nóng nảy này, "Tôi chỉ là. . . "

Y còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng kinh hô.

Đó là tiếng hét trong cơn hoảng loạn hoàn toàn không thể kiểm soát được trào ra từ cổ họng theo bản năng.

Phát sóng trực tiếp so với hiện trường chậm hơn một phút, Diệp Du Ca ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trong nhà ăn.

Lê Kiều và Trần Vu thực hiện các bài tập khởi động, sau đó theo sự hướng dẫn của nhân viên, lần lượt chậm rãi bước lên bàn đạp.

Bàn đạp không khỏi run lên dưới sức nặng của hai người, Lê Kiều chớp chớp mi, do dự quay đầu nhìn lại, Trần Vu giục cậu đi tiếp.

Hai người đi đến cuối cầu thang, thân thể dính chặt, ôm lấy nhau, dưới chân treo dây cáp.

Trần Vu chủ động tiến lên một bước, hai người thẳng tắp ngã xuống.

Khoảnh khắc dây cáp trở nên căng cứng, nó đột ngột đứt lìa trong không trung.

Khi nó bị tách ra, các bộ phận xung quanh cách xa đến mức không nghe thấy âm thanh nào, nhưng hầu như tất cả khán giả đều nghe thấy tiếng tim mình thắt lại vào lúc đó.

Bởi vì lực căng của sợi dây vừa rồi đã tạo cho hai người một lực hướng lên trên, dưới lực khổng lồ này hai người lập tức bị tách ra, giống như hai con diều đứt dây.

Ngay khi mọi người cho rằng giây tiếp theo sẽ xảy ra thảm họa kinh hoàng, không đành lòng nhắm mắt lại, Lê Kiều khó khăn xoay người trên không trung, vươn hai tay ra và ôm lấy Trần Vu vào lòng.

Với Trần Vu ở trên người, Lê Kiều quay lưng hướng về phía mặt nước.

Giây tiếp theo, Lê Kiều ôm người trong ngực lao vào bể bơi, sóng trắng bắn tung tóe tràn ngập toàn bộ màn hình...