Ma Tồn (Thương Lan Quyết)

Chương 58




Hoa Lan nhỏ không thể nào ngủ được nữa, nàng ngồi trên giường co vào trong góc, ôm gối vùi đầu trong gối.
Cách cuộn mình như vậy khiến nàng cảm thấy an toàn. Đặc biệt là ở nơi xung quanh toàn là khí tức của Đông Phương Thanh Thương.
Nàng cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, nàng phải liên hệ chuyện nghe được đêm nay với chuyện xảy ra ở thời gian trước rồi sắp xếp lại. Dù rằng chuyện Đông Phương Thanh Thương muốn hại mình khiến Hoa Lan nhỏ đau lòng, nhưng nàng cố gắng không để tâm trí mình bị chuyện này quấy nhiễu.
Nàng nói với bản thân, hắn làm vậy mới là Đông Phương Thanh Thương thật sự. Nham hiểm, gian trá, lừa gạt và dụ dỗ đều là trò quen thuộc của hắn. Lúc bắt đầu, Đông Phương Thanh Thương đã không hề kiêng dè thể hiện trò này trước mặt nàng, hắn chính là ma đầu như vậy.
Là nàng sai, trong thời gian tiếp xúc hết ngày này qua ngày khác, nàng đã nghĩ về hắn quá tốt...
Hoa Lan nhỏ đập đầu lên gối để vứt chuyện này đi, không muốn phí thời gian nghĩ tới Đông Phương Thanh Thương nữa, mà suy nghĩ một chuyện khác khiến nàng bị đã kích bội phần...
Nàng phát hiện ra có thể mình không phải là mình như nàng nghĩ...
Trước đó Thiên Ẩn lang quân từng nói, thật ra hồn phách của nàng rất mạnh mẽ, nàng có thể hòa vào cơ thể Tức nhưỡng này, sau khi Thiên Ẩn lang quân nói chuyện đó với nàng, mọi thứ lập tức thoát khỏi tầm khống chế, nhưng nàng không có thời gian nghĩ kĩ lại. Tuy nhiên vừa nãy Xích Địa nữ tử lại nói, nàng có thể khiến cơ thể này trở nên linh hoạt...
Nghĩ kĩ lại, có lẽ rất lâu về trước nàng đã thể hiện sự bất thường.
Ví như nàng có thể bám lấy cơ thể Đông Phương Thanh Thương, không sợ uy hiếp của Ma tôn Thượng cổ, ngang ngược chiếm lấy nửa cơ thể hắn, còn thật sự khiến hắn không thể đẩy nàng ra.
Rồi lại ví như lần trước, nàng và Đông Phương Thanh Thương tới núi Côn Luân, hồn phách họ rời khỏi xác trong núi, hắn muốn giết nàng, nàng lấy hạt băng trên tường đánh lên mặt hắn.
Lúc đó nàng là hồn phách nhưng có thể cầm nắm đồ của Nhân gian, cho dù lúc đó tay nàng bị băng đông lạnh đến sắp hỏng, nhưng cuối cùng vẫn khỏi lại.
Nàng là cái gì?
Hoa Lan nhỏ không nghĩ ra, trong kí ức, nàng chẳng qua chỉ là một đóa hoa lan nhỏ được Ty Mệnh tinh quân của Thiên giới nuôi trong vườn hoa.
Lúc chủ nhân vô tâm của nàng khi quá bận rộn còn quên cả tưới nước cho nàng. Có lúc nói chuyện không hợp, còn uy hiếp muốn nhổ nàng cho heo ăn. Chỉ là một loài hoa bé nhỏ tầm thường, lớn dần trong sự đối đãi qua loa như vậy, nàng nào dám cho rằng mình là bảo vật động trời gì...
Nhưng Xích Địa nữ tử lại nói, lúc trước họ đã từng gặp nhau.

Phải biết lúc Thiên Địa chiến thần này chưa biến mất khỏi Tam giới thì thế gian vẫn còn là thời Thượng cổ!
Hoa Lan nhỏ luôn cảm thấy mình là một thiếu nữ, không ngờ nàng đã... già nua đến vậy rồi sao...
Hôm sau, Hoa Lan nhỏ muốn ra ngoài phơi nắng, lúc đẩy cửa ra, vừa khéo chạm mặt Đông Phương Thanh Thương. Suốt đêm nàng ngủ không ngon, tinh thần vốn uể oải, nhưng khoảng khắc nhìn thấy hắn lại như bị đâm một cái, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực.
Hoa Lan nhỏ không muốn hắn nhìn thấy ẩn tình, nhưng mệt mỏi trên gương mặt lại không tài nào che giấu được.
Đông Phương Thanh Thương đảo mắt qua cổ tay nàng, không thấy bóng dáng Cốt Lan, lúc này ánh mắt mới dừng trên mặt Hoa Lan nhỏ: “Tối qua ngươi gặp mà à?”
Nàng đâu chỉ tối qua mới gặp ma, mấy hôm nay hầu như đêm nào cũng gặp ma...
Nhưng lời này nàng không thể cho hắn biết.
Nàng cảm thấy hiện giờ tâm trạng mình không ổn lắm, trong lòng nàng nói với bản thân một vạn lần là phải bình tĩnh, nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương phải vờ như không có chuyện gì, phải như bình thường, nhưng vừa nghĩ tới câu “Đông Phương Thanh Thương thật sự muốn giết cô,” lòng nàng lại không nén nổi lạnh lẽo đau đớn, không nén nổi uất ức không cam.
Kìm nén một hồi lâu, Hoa Lan nhỏ dời mắt đi không nhìn Đông Phương Thanh Thương nữa, cúi đầu mới miễn cưỡng mới giữ được bình tĩnh nói: “Đại ma đầu, lúc trước ngươi kêu ta ở lại bên cạnh người...” Nàng khựng lại, nhớ đến tâm trạng mình khi nghe Đông Phương Thanh Thương nói câu đó, chỉ cảm thấy vừa mỉa mai vừa đau đớn. Ngoài việc muốn tát mình lúc đó mấy cái, nàng cũng muốn tát hắn mấy cái.
Tên lừa đảo này...
Hoa Lan nhỏ hít một hơi: “Nếu ta nói ta không muốn ở bên cạnh ngươi, ta muốn về Thiên giới, muốn ngươi giúp ta tìm một cơ thể... Vậy ngươi có tìm cho ta không?”
Đông Phương Thanh Thương không đáp, Hoa Lan nhỏ chờ một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn, thấy hắn chớp mắt, tựa như thu lại cảm xúc gì đó, lạnh mặt trở lại như thường ngày, sau đó lạnh lùng nói: “Không tìm.”
Lòng Hoa Lan nhỏ cuống lên, có hơi không nén được cảm xúc: “Tại sao không tìm, chẳng phải ngươi đã nói với ta vậy sao. Tại sao bây giờ không làm nữa?”
Đông Phương Thanh Thương không đáp, chỉ hỏi ngược lại “Tại sao ngươi nhất định phải về Thiên giới?”
Hoa Lan nhỏ nghẹn lời, lại quay đầu đi: “Là muốn về tìm chủ nhân ta.”
Lại là chủ nhân!
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương sầm xuống, nhìn Hoa Lan nhỏ một lúc, tiếp đó khoanh tay, vẻ mặt cao ngạo: “Ty Mệnh tinh quân chứ gì, bổn tọa bắt hắn về là xong.”

Hoa Lan nhỏ lập tức nhảy lên như một con mèo bị giậm phải đuôi: “Ngươi dám.”
Nàng cau mày quắc mắt, tựa như muốn nhảy lên cắn hắn.
Nhìn dáng vẻ bảo vệ người khác của Hoa Lan nhỏ, Đông Phương Thanh Thương chỉ cảm thấy trong lòng bừng cháy lên một ngọn lửa, hắn nheo mắt nguy hiểm, giọng điệu khó phân mừng giận: “Ô? Ngươi cảm thấy bổn tạo không dám à?”
Đi chung với hắn bao lâu nay, đương nhiên Hoa Lan nhỏ biết không có chuyện gì Đại ma đầu này không dám làm.
Nàng nghiến răng, cuối cùng cũng nén cơn giận xuống. Nàng biết, không thể để Ma Tôn đánh lên Thiên giới vào lúc này...
Hoa Lan nhỏ cúi đầu nói: “Tóm lại, ngươi muốn ta ở lại... bên cạnh ngươi chứ gì?” Ở trong cơ thể này, giống như Xích Địa nữ tử nói, biến thành một dải sinh cơ trong cơ thể, sau đó tan biến khỏi thế gian.
Đông Phương Thanh Thương gật đầu: “Không sai.”
Uất ức và lửa giận trong lòng cuồn cuộn dâng trào, nhưng lập tức bị Hoa Lan nhỏ đè xuống, trong khoảnh khắc này nàng cảm thấy mặt mình nóng ran.
Hoa Lan nhỏ siết chặt quyền một lúc, sau đó quay đầu đi, giọng nói để lại sau khi vứt đi cơn giận hiển nhiên trở nên trầm thấp lạnh nhạt: “Ta ra ngoài phơi nắng.”
Đông Phương Thanh Thương không cản nàng, nhìn Hoa Lan nhỏ đi xa, hắn sa sầm mặt, dường như cũng có cơn giận gì đó không thể nói ra, chỉ hừ lạnh rồi đi về phía đại điện. Hắn còn rất nhiều chuyện phải xử lý, sóng ngầm cuồn cuộn dưới vẻ ngoài bình lặng của Ma giới, Thừ tướng Thương Khuyết đóng cửa không ra ngoài, còn có Khổng Tước bị treo lên bia đá bên ngoài, lão đang mưu tính điều gì, không phải hắn không biết.
Ty Mệnh tinh quân gì đó...
Bước chân Đông Phương Thanh Thương khựng lại, trong đôi mắt đỏ tươi âm ỉ hiện lên sát khí.
Hoa Lan nhỏ ra khỏi cung điện đá đen, hậm hực giậm lên đầu Đại Dữu, ngồi lên đầu nó nói: “Ta muốn tới quán rượu!”
Ma xà thè lưỡi, dĩ nhiên nó cảm thấy nghi hoặc, Hoa Lan nhỏ đánh lên đầu nó: “Ngay cả ngươi cũng muốn chống đối với ta phải không!” Hống hách đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ sợ hãi của nàng khi lần đầu nhìn thấy nó.
Đại Dữu bị đánh nhưng không có đau, có điều bị mắng nên uất ức, nó chở Hoa Lan nhỏ tới phường rượu trong phố chợ.

Đến phường rượu, Hoa Lan nhỏ vừa xuống khỏi lưng Đại Dữu, người trong quán rượu đều nối đuôi chạy mất, ngay cả ông chủ và tiểu nhị cũng trốn không dám nhìn nàng.
Hoa Lan nhỏ thấy vậy, lòng càng giận dữ. Nhớ lại lúc xưa ở Thiên giới dù sao nàng cũng là một chậu hoa lan ai thấy cũng yêu, bây giờ đến đây lại bị Đông Phương Thanh Thương biến thành kẻ ma thấy cũng sợ.
Đông Phương Thanh Thương không chỉ muốn lấy mạng nàng mà còn hủy hết thanh danh của nàng!
Hoa Lan nhỏ càng nghĩ càng thấy nghĩ không thông, đập bàn kêu người đem hai bình rượu, ban đầu đều cầm ly rót, sau đó cảm thấy ly nhỏ bèn cầm bình uống, sau đó nữa cảm thấy bình nhỏ bèn ôm vò uống, ôm vò rượu còn to hơn cả đầu nàng ừng ực nốc vào bụng.
Đầu của Đại Dữu quá lớn nên ở bên ngoài không vào trong cửa được, nó áp mặt lên cửa nhìn, sau đó thò đuôi vào trong len lén chọc lên lưng Hoa Lan nhỏ.
Hoa Lan nhỏ hất đuôi nó ra: “Đi đi! Mi cũng cùng một giuộc với Đại ma đầu, mi tránh xa ta ra!”
Đại Dữu rụt đuôi, cuộn mình ở cửa, gác đầu lên bục cửa lo lắng nhìn nàng.
Hoa Lan nhỏ uống đợt rượu đầu tiên đến no, nấc một cái đặt vò rượu xuống, đầu bắt đầu hơi choáng váng. Nàng hậm hực mắng: “Đại ma đầu khốn kiếp! Đại ma đầu khiến người ta bực bội! Đồ đáng ghét! Đồ vô lại!”
Nàng kích động mắng không ngừng, ném vò rượu xuống đất, lại kêu tiểu nhị đang sợ hãi run cầm cập ôm lên một vò nữa. Nàng mở nắp, nhưng lần này tay mềm nhũn không ôm nổi vò rượu, bèn cắm mặt vào vò rượu, uống đến khi nàng không uống được nữa.
Sau đó chùi mép, lại chỉ lên xà nhà mắng: “Ngươi là đồ khốn kiếp! Lòng lang dạ sói! Không tim không phổi!”
Nhìn thấy nàng như vậy, Ma xà ở cửa cũng sợ hãi rụt về phía sau.
Hoa Lan nhỏ vừa tức Đông Phương Thanh Thương bạc tình bạc nghĩa với mình, vừa giận mình không nghĩ ra cách phản kháng hắn, nàng rót rượu vào chén, rót một nửa đổ một nửa, y phục trên người đã ướt đẫm, sau đó bưng ly rượu mặt kệ vò rượu có rơi xuống đất không. Cuối cùng phát hiện rượu trên bàn hết sạch, Hoa Lan nhỏ cũng không gọi tiểu nhị nữa, tự mình xiêu vẹo đi vào hầm rượu, vừa đi vừa lẩm bẩm, nhưng đã không ai nghe rõ nàng lẩm bẩm gì...
Đại Dữu chặn ở cửa, không nhìn thấy Hoa Lan nhỏ, nó thầm sốt ruột, đang định quay về tìm Đông Phương Thanh Thương, nhưng vừa quay đầu, phát hiện Ma Tôn đã sa sầm mặt đứng ngoài quán rượu.
Sự xuất hiện của Ma Tôn lập tức đem tới cho quán rượu áp lực cực lớn.
Nhưng hắn không nhìn ai hết, chỉ theo bước Hoa Lan nhỏ đi vào hầm rượu.
Hầm rượu tối om như ban đêm, lúc Đông Phương Thanh Thương nhìn thấy Hoa Lan nhỏ, nàng đang cắm mặt vào lu rượu, nửa người bò vào trong, trong lu rượu còn có bọt khí ùng ục nổi lên, hắn thấy vậy khẽ ngây người, chân thoáng bước nhanh về phía trước, kéo người nàng ra ngoài.
Mặt Hoa Lan nhỏ đỏ bừng, toàn thân ướt đẫm, tóc vắt lên mặt.
Rượu khiến Hoa Lan nhỏ không mở mắt nổi, Đông Phương Thanh Thương thổi lên mặt nàng, mặt nàng lập tức sạch sẽ, có điều mùi rượu toàn thân vẫn không tan hết.
Hắn khinh bỉ nói: “Ngươi muốn biến thành viên cơm rượu à?”

Hoa Lan nhỏ hất đầu không chịu đáp, thân hình ngã về phía trước, nhào vào lòng Đông Phương Thanh Thương.
Cơ thể trong lòng mềm mại, đã không còn cảm giác cứng đờ của đất sét, không ai ngờ rằng nàng được nặn từ mấy viên đất sét... Cơ thể này được nàng nặn rất khéo, lồi đúng chổ lõm đúng nơi vô cùng thú vị, vô cùng mê hoặc, ngay cả hắn...
Người trong lòng bỗng nhiên cọ cọ vào ngực hắn, sau đó thình lình nhảy lên, đầu va vào cằm hắn.
Hắn không kêu đau, nhưng Hoa Lan nhỏ hai tay ôm đầu khóc òa lên: “Đau chết được... Hu hu...”
Đông Phương Thanh Thương: “...”
Hoa Lan nhỏ ôm đầu ngồi xổm xuống, khóc rất đau lòng.
Đông Phương Thanh Thương hít một hơi nói: “Đứng lên.”
“Móp rồi...”
Đông Phương Thanh Thương thoáng im lặng rồi bất chợt khom xuống, không khách sáo kéo bàn tay đang ôm đầu của nàng ra, nhưng lực trên tay không mạnh vì không thấy Hoa Lan nhỏ kêu đau, hắn nhìn lên đỉnh đầu nàng, hỏi: “Ở đâu?”
Hoa Lan nhỏ khóc một lúc, mãi đến khi hắn mất kiên nhẫn hỏi lần thứ hai, nàng mới chỉ vào ngực mình: “Tim móp rồi. Đau chết được...”
Đông Phương Thanh Thương liền nhướng mày: “Ngươi đang mượn rượu phát điên đó à?”
Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt treo những hạt lệ lấp lánh nhìn hắn. Đông Phương Thanh Thương ngây người trước ánh mắt này, đột nhiên nhớ lại ánh trăng tuyệt đẹp tối qua in trong mắt nàng, tối qua nàng cũng nhìn hắn như vậy, giống như trong mắt nàng chỉ có hình bóng hắn, nàng nói nàng tin hắn.
Trên thế gian này chưa có kẻ ngốc nào nói với hắn rằng tin hắn.
Nhưng kẻ ngốc này đã nói như vậy, mà dường như trong khoảnh khắc đó hắn cũng biến thành kẻ ngốc, bỗng nhiên mềm lòng một cách chưa từng có.
Còn hiện giờ, kẻ ngốc này không nói với hắn lời nào, chỉ dùng ánh mắt này nhìn hắn, mà hắn phát hiện ra mình lại mềm lòng như một kẻ ngốc. Đông Phương Thanh Thương thu lại giọng điệu lạnh lùng, dịu dàng nói: “Ngươi uống say rồi, theo ta về nhà.”
Hoa Lan nhỏ bĩu môi, cứng đầu nhìn hắn như một đứa trẻ: “Ta không theo ngươi về đâu.”
“Tại sao?”
Nàng nức nở, nước mắt rơi xuống như những hạt châu: “Vì ngươi gạt ta, ngươi không phải là người tốt, ngươi muốn hại ta.”
Đông Phương Thanh Thương nheo mắt: “Ai nói với ngươi?”