Trước khi quay về Thiên giới bị đẩy xuống Tru tiên đài, bất luận thế nào Hoa Lan nhỏ cũng muốn sống, vì lúc đó trong lòng nàng vẫn còn nhớ còn mong, còn có chủ nhân, có Thiên giới, vẫn còn chờ đợi những ngày tháng khổ sở qua đi, cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp.
Nhưng hiện giờ thì khác.
Chủ nhân nàng đã mất tăm mất tích, Thiên giới vứt bỏ nàng, những ngày tháng khổ sở này qua hết rồi lại có những ngày tháng khổ sở khác tới. Nàng chỉ có thể yên lòng ở bên cạnh Đông Phương Thanh Thương, nhưng hắn lừa nàng quá nhiều lần, nàng không thể nào thật sự tin tưởng hắn nữa.
Đối với Hoa Lan nhỏ, đại ma đầu đó không để nàng chết vì vẫn chưa tới thời gian để nàng chết, cho dù thỉnh thoảng hắn sinh lòng từ bi cho nàng sống tiếp, đó cũng chỉ là thi thoảng mà thôi, đến lúc nàng phải hi sinh, Đông Phương Thanh Thương nhất định không nói một lời, không hề suy nghĩ mà đá nàng đi. Nàng đã không thể nào tin tưởng bất kì ai nữa.
Bởi vậy, cuộc sống không có gì để chờ mong, hết ngày nào hay ngày ấy.
Xích Địa nữ tử nói cô ấy không muốn quay lại Tam giới, vậy nàng sẽ nghe cô ấy, cố gắng sống thêm ít ngày nữa, nhưng mà…
“Hồn phách ta sớm muộn cũng tan biến trong cơ thể Tức nhưỡng này, ta cũng không chống chọi được bao lâu trong cơ thể này nữa, hiện giờ ở chỗ Chủ nhân chợ yêu, sớm muộn gì cơ thể này cũng là của cô”. Hoa Lan nhỏ nói tiếp, “Tuy Thiên đế không phải là người tốt, nhưng nghĩ lại, quyết định đẩy cơ thể này xuống Tru tiên đài của ông ta có lẽ là quyết định chính xác nhất. Để mọi người khỏi phải tranh tới giành lui.”
“Đi Minh giới.” Xích Địa nữ tử nói, “Đưa hồn phách ta vào luân hồi, một khi bước vào Minh giới, hồn phách của cô không cần nhờ ngoại lực, tự nhiên cũng có thể rời khỏi cơ thể Tức nhưỡng này, cô cũng có thể theo ta vào luân hồi đầu thai.”
Nghe ra là một đề nghị không tồi, trước đây Tam Sinh cô cô từng nói với nàng, một chén canh Mạnh bà có thể tẩy đi tất cả ký ức, lúc đó nàng cảm thấy canh Mạnh bà rất đáng sợ, nhưng lúc này nghĩ lại, quên đi những chuyện đó cũng chẳng có gì không tốt.
“Được, chúng ta đi Địa phủ.” Hoa Lan nhỏ đáp dứt khoát, sau đó chớp mắt hỏi Xích Địa nữ tử, “Nhưng bây giờ ta bị nhốt trong huyễn cảnh của Chủ nhân chợ yêu, cô có cách giúp ta ra ngoài không?”
Xích Địa nữ tử mỉm cười: “Đương nhiên là có, pháp thuật của A Hạo đều do ta dạy”. Xích Địa nữ tử vẫy vẫy tay, “Chờ sau khi tỉnh lại, ta sẽ cho Cốt lan dẫn cô đi.”
Thân hình Xích Địa nữ tử dần dần biến mất, bóng tối xung quanh rút đi, Hoa Lan nhỏ lại ngửi thấy hương hoa, nàng mở hai mắt, ôm ngực mình, tim lại đập nhanh. Nàng vuốt mồ hôi trên trán, chống người ngồi dậy.
Hoa Lan nhỏ hiểu thời gian của nàng không còn nhiều nữa, giúp được chuyện nào hay chuyện đó.
Cốt lan nhẹ đâm vào ngực nàng một cái, Hoa Lan nhỏ lấy Cốt lan ra, nó mọc ra sợi mây, quấn trên tay nàng sau đó mọc ra một nhánh dài, Hoa Lan nhỏ bước theo hướng nhánh cây.
Cũng trong cảnh hoa bay đầy trời, trước tiểu viện đơn sơ, Chủ nhân chợ yêu lặng lẽ nhìn bướm bay phấp phới, một nữ nhân áo tím chậm rãi đi tới bên cạnh y, y không quay đầu, chỉ thờ ơ nói: “Điệp y, ngươi nói xem chờ sư phụ tỉnh lại, thấy sự tồn tại của các ngươi người có vui không?”
Điệp Y ngây người không đáp, Chủ nhân chợ yêu bỗng lạnh mắt, phẩy tay áo trong không trung, gió nhẹ ôn hòa nổi lên, nhưng đến khi gió thổi vào không trung tức thì hóa thành những lưỡi dao gió, xé nát tất cả những cánh bướm đang bay phấp phới kia như bẻ cành khô, để lại một tràng tiếng kêu thảm thiết vang vọng.
Chẳng mấy chốc, tiếng gào thét thảm thiết này biến mất.
Cánh bướm còn sót lại từ trên cao lả tả rụng xuống đất, hệt như những cánh hoa bay màu sắc kì dị.
Rõ ràng là hoa cỏ khắp nơi, nhưng trong không khí lại đầy sát khí và đậm mùi chết chóc.
Điệp Y đứng sau lưng Chủ nhân chợ yêu, nhìn những cánh bướm rơi rụng đưới đất, đôi mắt trống rỗng không hề có cảm xúc dao động. Chủ nhân chợ yêu quay đầu nhìn người sau lưng mình, sau đó chia tay với nàng ta, Điệp Y cúi người, để y sờ lên má mình.
“Điệp y, ngươi khiến ta có chút không nỡ.”
Nàng theo hắn đã mấy ngàn năm, nhưng chỉ đổi lại một câu không nỡ…
Điệp Y cụp mắt, không có bất kỳ cảm xúc nào: “ Điệp Y may mắn.”
Chủ nhân chợ yêu buông nàng ta ra: “Nói đi, có chuyện gì?”
Điệp Y đứng lên: “Đông Phương Thanh Thương vì tìm Lan hoa tiên linh đã lật tung cả Ma giới, hiện giờ đang giết đến Thiên giới rồi.”
Chủ nhân chợ yêu bật cười: “Cơ thể hắn chịu đựng giỏi thật. Mấy ngày mấy đêm đánh đánh giết giết không hề ngừng nghỉ”. Ánh mắt y lạnh đi, “Vết thương của Sóc Phong kiếm vẫn chưa lành đâu nhỉ.”
Nàng ta gật đầu: “Tin tức của thám tử Chợ yêu truyền về nói, nhìn dáng vẻ của Ma tôn ở Ma giới, chắc chắn vết thương chưa lành hẳn, ảnh hưởng tới sức khỏe hắn rất nhiều.”
“Ồ”. Chủ nhân chợ yêu suy nghĩ, “Lê cơ thể đó lên Thiên giới chỉ có hai khả năng, một là vô cùng muốn chết, hai là…” Ngón tay y nhẹ gõ lên xe lăn mấy cái, “Hắn muốn đi tìm Thiên nhãn.” Chủ nhân chợ yêu cười nhẹ, “ Muốn mở Thiên nhãn xem rốt cuộc hôm đó ai đưa Lan hoa tiên linh đi à…”
Điệp Y khẽ nhíu mày: “Chủ nhân, nếu để Đông Phương Thanh Thương tìm được Thiên nhãn…”
“Không sao”. Chủ nhân chợ yêu xua tay, “Ta chuẩn bị nhiều năm, kết giới của chợ yêu không vô dụng đến mức đó đâu. Cứ để Đông Phương Thanh Thương tới”. Hắn cụp mắt, giọng nói cực kì gian xảo, “Chờ khi hắn đến, sư phụ đã quay về rồi, hắn còn làm được gì nữa.”
Y vừa nói vừa xoay bàn tay, một bông hoa màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay y, trong bông hoa ấy như ẩn giấu một thế giới, khi nhìn vào sẽ thấy hoa bay khắp núi, mênh mông bạt ngàn vô tận.
Trong cánh đồng mênh mông bạt ngàn đó, Hoa Lan nhỏ đang chạy về phía trước.
Chủ nhân chợ yêu im lặng nhìn nàng, cứ nhìn, nhìn mãi, ánh mắt trở nên thâm trầm: “Cô ta…gặp được sư phụ rồi..”
Điệp Y sau lưng y nghe thấy tiếng lầm bầm này không khỏi ngây người, trong lúc ấy, bóng Chủ nhân chợ yêu bỗng nhiên biến mất, trên xe lăn chỉ còn lại đóa hoa màu trắng kia.
Nàng ta đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, mãi một lúc sau mới bước lên nâng đóa hoa ôm trước ngực. Nàng ta ngồi trên xe lăn của Chủ nhân chợ yêu, nhắm mắt thở dài.
Trong thế giới hiển hiện bên trong nụ hoa màu trắng…
Chủ nhân chợ yêu đột nhiên xuất hiện khiến Hoa Lan nhỏ giật mình, trước khi nàng phản ứng, y đã đứng lên, dùng pháp thuật quấn lấy hai chân, nhào tới tóm lấy tay nàng: “Cô đã gặp người phải không?”
Ánh mắt y gần như cuồng loạn.
Hoa Lan nhỏ vô cùng sợ hãi trước dáng vẻ này của y, nàng muốn lui về phía sau, nhưng lại bị tóm chặt, ngón tay y dùng sức cơ hồ muốn bẻ gãy cổ tay nàng.
“Cô gặp người rồi, người xuất hiện rồi sao, hiện giờ người có nhìn thấy ta không?”
“Ngươi buông.. .buông ta ra trước đã!”
Hoa Lan nhỏ hất tay y ra nhưng không được, Chủ nhân chợ yêu không những không buông tay mà còn kéo nàng vào lòng ôm chặt: “ Con không cho người đi nữa đâu.” Giọng y gần như điên cuồng, “Sư phụ, sư phụ…”
“Ta không phải sư phụ ngươi!” Hoa Lan nhỏ hét lớn, hai tay chống lên ngực Chủ nhân chợ yêu đẩy mạnh, vào lúc này, Cốt lan trên tay Hoa Lan nhỏ bỗng mọc ra một cành nhọn, đâm xuyên qua ngực Chủ nhân chợ yêu.
Y hự một tiếng rồi buông tay ra.
Hoa Lan nhỏ thừa cơ vùng thoát, giọng Xích Địa nữ tử vang lên trong đầu nàng: “Chạy! Hoa Lan nhỏ chạy mau!” Nàng ấy nói, nhưng trong giọng lại phập phồng cảm xúc.
Hoa Lan nhỏ điên cuồng theo hướng Cốt lan chỉ.
Tim đã đập kịch liệt tới mức dương như không còn là của nàng nữa. Hoa Lan nhỏ không dám quay đầu nhìn xem Chủ nhân chợ yêu có đuổi theo nàng phía sau không.
Bỗng nhiên nàng như va phải vào một bứ c tường, bất ngờ dừng lại, Cốt lan vạch một đường trong không trung, không gian xung quanh lập tức sụp đổ. Sau cảm giác chông chênh, Hoa Lan nhỏ bỗng ngã dưới đất.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là tiểu viện đơn sơ của Chủ nhân chợ yêu, còn bên cạnh là xe lăn của y và một…nữ nhân áo tím.
Là người của Chủ nhân chợ yêu!
Nàng cong chân muốn chạy, nhưng Điệp Y lại sực tỉnh, sao có thể để Hoa Lan nhỏ chạy thoát trước mặt mình.
Chỉ thấy nàng ta vung tay, lập tức hoa dưới đất hóa thành sợi mây quấn lấy chân Hoa Lan nhỏ, nàng ngã xuống đất, mặc cho giãy giụa thế nào cũng không bò dậy được.
Một cơn gió thổi tới, Chủ nhân chợ yêu lại xuất hiện trên xe lăn, trên ngực y chỗ bị Cốt lan đâm có mấy vết máu.
Điệp Y thấy vậy ánh mắt chấn động: “Chủ nhân…”
Chủ nhân chợ yêu xua tay: “ Không sao.” Y quay đầu nhìn Hoa Lan nhỏ dưới đất rồi khẽ đảo ánh mắt, nhìn Cốt lan trên tay nàng.
“Đông Phương Thanh Thương để hồn phách của người trong này sao?” Chủ nhân chợ yêu nói, “Nó dẫn cô đi, bởi vậy sư phụ cũng muốn…bỏ ta?” Chủ nhân chợ yêu ôm vết thương trên ngực, sắc mặt hơi tái, “Cũng là sư phụ làm ta bị thương sao?”
Hoa Lan nhỏ nhìn y, không biết y còn muốn làm gì nữa.
Chủ nhân chợ yêu này điên rồi, chờ đợi bao nhiêu năm nay, cố chấp đến phát điên rồi.
“Nhưng con sẽ không để người đi đâu”. Y nói, “Điệp Y, nhốt cô ta lại.”
Nhìn nữ nhân áo tím tiến lại gần, có làm thế nào Hoa Lan nhỏ cũng không giãy giụa được nữa, nàng bị những bông hoa dưới đất trói lại kéo lên, thở dốc nói với Chủ nhân chợ yêu: “Ta đã gặp Xích Địa nữ tử, ta đã gặp cô ấy rất nhiều lần, cô ấy không muốn gặp ngươi, cô ấy không muốn quay lại Tam giới. Ngươi bắt cô ấy sống lại, sao ngươi không hỏi cô ấy có bằng lòng không, vậy mà ngươi nói yêu sư phụ ngươi sao, ngươi làm vậy là…” Hoa Lan nhỏ không nói được nữa, vì sợi mây mọc lên cổ nàng, trói miệng nàng lại.
Chủ nhân chợ yêu nhìn Hoa Lan nhỏ: “ Bởi vậy không phải là yêu, mà là chấp niệm.” Hắn phất tay, “Nhốt cô ta lại.”