Tiếng “yêu” Hoa Lan nhỏ nói vẫn còn vương vấn bên tai, nhưng cơ thể trong lòng đột nhiên mềm nhũn.
Hơi thở tắt, tim thôi đập.
Đông Phương Thanh Thương không kịp làm gì, chỉ cảm thấy tim mình như rơi xuống, tay hắn bất giác ôm chặt Hoa Lan nhỏ, giống như làm vậy là có thể vớt được tim mình lên.
Nhưng Hoa Lan nhỏ không vì hắn làm vậy mà tỉnh lại.
Nàng nhắm hai mắt, quyết tuyệt như không bao giờ muốn tỉnh lại nữa. Hai cánh tay rũ rượi thông xuống bên cạnh, tựa như vừa rồi hắn siết gãy.
“Tiểu hoa yêu.” Hắn gọi, nhưng không ai đáp, “Tiểu Lan”.
Đông Phương Thanh Thương nghiêm túc gọi tên Hoa Lan nhỏ để đánh thức nàng, mãi đến lúc này hắn mới phát hiện, người này ngay cả tên cũng đặt rất tùy tiện, bởi vậy chả trách trước đó hắn cũng đối xử tùy tiện với nàng.
Dường như để lấy lại công bằng, trước đây hắn đối xử với nàng rất tùy tiện, giờ đây nhìn dáng vẻ lúc này của nàng, thất vọng đột nhiên thả sức ùa vào lòng khiến hắn không biết phải làm sao.
Hắn lúng túng đến mức thậm chí… hoảng hốt.
Đông Phương Thanh Thương đưa tay kéo mí mắt Hoa Lan nhỏ, thử nhìn xem có phải nàng đang giả vờ không, nhưng qua một đoạn, hắn đột nhiên sực tỉnh, cảm thấy hành động của mình thật vô cùng nực cười.
Hắn đang làm gì…
Hắn muốn tiểu hoa yêu tình này tỉnh lại, muốn cố gắng hết sức để nàng mở mắt lườm hắn, sau đó chu miệng oán thán: “Đại ma đầu, sao ngươi tới trễ quá vậy!”.
Nhưng không có. Tiểu hoa yêu này không bao giờ tỉnh lại nữa. Đây là chuyện bản thân hắn đã mưu tính từ lúc ban đầu, bởi vậy hắn rõ hơn ai hết, cho dù sau này đi khắp Thiên cung hay Địa phủ cũng không bao giờ tìm được tiểu hoa yêu này nữa…
Ngực hắn bỗng thắt lại, trái tim đang đập trong lồng ngựa đau đớn như bị ái kéo ra giẫm nát.
Khó chịu này hắn không lường trước được, hơi thở nặng thêm, nhưng cho dù hắn cố gắng hít thở hơn bình thường, trong ngực vẫn có cảm giác nghẹt thở.
Bỗng rèm mi người trong lòng khẽ rung.
Đông Phương Thanh Thương bất giác nín thở, bàn tay ôm vai Hoa Lan nhỏ bất giác siết chặt.
Đôi mắt đen mở ra, vẫn sáng lấp lánh như trước đây, nhưng ánh mắt bình tĩnh này Hoa Lan nhỏ chưa bao giờ có. Nàng im lặng nhìn Đông Phương Thanh Thương, đưa tay đẩy hắn ra, lui về phía sau mấy bước rồi đứng vững lại.
Nàng nhìn tay mình, năm ngón siết lại rồi buông ra, sau đó bật cười, vẻ mặt lạnh lùng.
Xích Địa nữ tử ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương, quan sát vẻ mặt hắn một lúc lâu: “Vui không, Ma tôn?”
Không vui, Đông Phương Thanh Thương nhìn Xích Địa nữ tử im lặng không đáp, nhưng âm thanh trong lòng hắn rất rõ ràng, không chỉ không vui, thậm chí hắn còn đau lòng buồn bã.
“Mục đích của ngươi đã đạt được rồi.”
Phải, mục đích của hắn đã đạt được. Đây là mục đích duy nhất của hắn từ trước đến nay, nhưng lần này nhìn thảnh quả ở ngay trước mắt, ước nguyện bao năm của hắn cuối cùng cũng đạt thành, nhưng ngay cả mỉm cười vì mưu kế thành công, khóe môi cứng đờ của Đông Phương Thanh Thương không nhếch lên nổi.
“Ngươi đánh thức ta chẳng phải vì để kết liễu chấp niệm của ngươi sao? Tới đi, đánh bại ta đi…” Lời văn còn chưa dứt, không chờ Đông Phương Thanh Thương đáp, eo Xích Địa nữ tử bỗng bị siết lại, một cánh tay ấm nóng vòng qua eo nàng, Xích Địa nữ tử cảm thấy trước mắt hoa lên, rồi tức thì biến mất.
Khoảnh khắc cuối cùng ánh mắt Xích Địa nữ tử dừng trên mặt Đông Phương Thanh Thương, chỉ thấy hắn đang giương mắt nhìn cơ thể này bị người ta đưa đi.
Hắn không cử động, hắn đang thất thần sửng sốt.
Đến khi cảnh vật xung quanh dừng lại, Xích Địa nữ tử lại nhìn thấy một đồng cỏ, nhưng bóng Đông Phương Thanh Thương đã biến mất.
Cánh tay ấm nóng trên eo vẫn còn, Xích Địa nữ tử khẽ nghiêng đầu, trông thấy Chủ nhân chợ yêu đang dùng pháp thuật chống đôi chân đứng sau lưng nàng: “Sư phụ..” Y nói, cánh tay ôm eo nàng siết chặt hơn, “Người nói vậy hắn sẽ tổn hại đến người”.
Nghe thấy thế, Xích Địa nữ tử im lặng một lúc thật lâu: “Buông ra”. Nàng nói, “ Ta còn có chuyện muốn nói với Đông Phương Thanh Thương”.
Chủ nhận chợ yêu không buông tay, gương mặt y áp sát lên má Xích Địa nữ tử, dùng hết mọi thứ của cơ thể mình cảm nhận sự tồn tại của nàng, cứ như chỉ cần y vừa buông lỏng tay thì nàng sẽ chạy mất.
Xích Địa nữ tử thoáng im lặng: “Chuyện của chúng ta sau này từ từ nói.”
Chủ nhận chợ yêu nghe vậy càng ôm chặt Xích Địa nữ tử hơn: “Con không định nghe sư phụ nói, con biết người không muốn quay về, cũng biết người không muốn gặp con. Nhưng sư phụ, chuyện gì con cũng đều có thể nghe người, chỉ mỗi việc tìm người, gặp người, hai ước nguyện này không chịu sự khống chế của con. Con biết, người muốn gặp Đông Phương Thanh Thương là muốn mượn sức hắn một lần nữa tránh con. Con không đồng ý.”
Xích Địa nữ tử im lặng nhìn hoa bay ở phía xa xa, lâu thật lâu sau, tay đặt lên mu bàn tay Chủ nhân chợ yêu vỗ vỗ: “Con để ta gặp hắn, giao phó xong ta sẽ theo con đi.”
Chủ nhân chợ yêu ngây người, ánh mặt dịu lại: “Làm sao sư phụ biết con muốn đưa người rời khỏi đây?”
“Với tác phong hành sự của con, chuẩn bị bao nhiêu năm làm sao cho phép sau khi mục đích đạt thành, vật săn bị người ta cướp mất, Thiên trùng huyễn cảnh này chẳng qua chỉ là khởi đầu mà thôi. Muốn thoát khỏi Đông Phương Thanh Thương, con nhất định còn có nơi bí mật khác.”
“Sư phụ”. Chủ nhân chợ yêu cười nhẹ, “Chỉ có người hiểu con nhất.”
“ A Hạo, thời gian.”
Hai chữ này đối với Chủ nhân chợ yêu cứ như có ma chú, y quay mặt đi, tay từ từ dịch ra khỏi eo Xích Địa nữ tử, vô cùng không nỡ, đến cuối cùng sau khi buông tay nàng ra, y che chắn phía trước Xích Địa nữ tử, sau đó vẫy tay trong không trung, bóng Đông Phương Thanh Thương xuất hiện trong cảnh.
Đông Phương Thanh Thương vẫn chưa rời đi, trường kiếm lửa cắm bên cạnh, nhìn không gian trống rỗng, lặng im thin thít.
Không có sát khí không có chấp niệm, hắn chỉ đứng đó, tựa như vẫn trầm tư từ đó đến giờ, rốt cuộc hắn đang làm gì, rốt cuộc.. hắn đã mất đi cái gì…
“Sư phụ, sức mạnh của Ma Tôn khó lường, sau ba câu, tránh để hắn đuổi theo, con phải đưa người rời khỏi nơi đây.”
“Ma Tôn hiện giờ có lẽ không còn tâm tư đuổi theo chúng ta đâu.”
Chủ nhân chợ yêu nhìn Xích Địa nữ tử: “Sư phụ nói Ma tôn đã động chân tình?” Y cảm thấy vô cùng buồn cười, “Hắn, Đông Phương Thanh Thương?”
“Ai biết chứ?” Xích Địa nữ tử ra lệnh cho y, “Cho hắn nhìn thấy ta”.
Chủ nhân chợ yêu thoáng im lặng, cuối cùng vẫn nghe lời nàng, điểm lên trên cảnh, cảnh tượng xao động, Xích Địa nữ tử cất tiếng: “Đông Phương Thanh Thương, ngươi có hối hận chút nào không?”
Đông Phương Thanh Thương trong cảnh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ tươi nhìn Xích Địa nữ tử, trong mắt có chút quạnh hiu chán nản, mặc dù đã cố gắng giấu đi nhưng vẫn hiển hiện rõ ràng: “Bổn tọa phiền nhất là bộ mặt dạy đời vời vợi trên cao của Thiên giới các ngươi.” Nói xong ấn ký trên mi tâm hắn cháy đỏ, đôi mắt tựa như sắp nhỏ máu, “ Hối hận là thứ gì, bổn tọa hành sự chưa bao giờ hối hận. Trước đây không, bây giờ không, sau này cũng không.”
Nói xong, sát khi quanh người hắn ngày càng nặng: “Bổn tọa chỉ cần giết cho dù là ngươi hay truy binh của Thiên giới hay đám nhãi nhép Ma giới, bất kể là Thiên trùng huyễn cảnh hay Thiên đình Địa ngục, xương của các ngươi đều trở thành đá mài dao cho bổn tọa.”
Trường kiếm lửa cắm dưới đất bên cạnh hắn lập tức bốc cháy ngút trời, dần dần đốt thành một ngọn lửa màu đen, khiến cả huyễn cảnh bỗng chốc nát vụn.
Chủ nhân chợ yêu nhíu chặt mày, nhìn băng trên ngực Đông Phương Thanh Thương kết lại như một tấm khiên, nhanh chóng phủ khắp ngực và bụng hắn. Y ôm Xích Địa nữ tử định đi: “Đông Phương Thanh Thương điên rồi.”
Xích Địa nữ tử chặn Chủ nhân chợ yêu lại, tháo Cốt lan trên tay xuống: “Nếu ngươi không hối hận, vậy dải tàn hồn cuối cùng của Hoa Lan nhỏ ta cũng không cần phải giữ cho ai nữa.” Nàng nói, “Cô ấy rời khỏi thế gian cũng là chuyện tốt, ít ra sẽ không còn nhìn thấy lọc lừa dối gạt lẫn nhau, cũng không yêu người mà mỗi giờ mỗi khắc đều toan tính phản bội cô ấy.”
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương thoáng nhìn Cốt lan, mái tóc bạc tung bay vì sát khí dần dần rũ xuống, vẻ mặt hắn có chút không dám tin: “Tàn hồn?”
“ Trước khi Hoa Lan nhỏ ra đi, ta đã dùng sức mạnh hồn phách cố giữ tàn hồn của cô ấy lại.” Xích Địa nữ tử nâng Cốt lan lên, Cốt lan khẽ sáng lấp lánh: “Có khi cũng không phải là tàn hồn, chỉ là một khí tức yếu ớt cuối cùng mà thôi.”
Chủ nhân chợ yêu cũng giật mình, căng thẳng nói: “Sao sư phụ có thể làm bừa như vậy? Nếu có sơ suất gì, người…”
Xích Địa nữ tử ngăn y lại: “Không sao, là ta nợ cô ấy”. Ánh mắt nàng nhìn Đông Phương Thanh Thương, “Có điều, nếu Ma Tôn ngươi không hề hối hận, vậy ta cố giữ dải tàn hồn này cũng vô ích, chi bằng thả đi vậy, dù sao đến cuối cùng Hoa Lan nhỏ cũng thoái chí nản lòng rồi.”
Nói xong Xích Địa nữ tử lui lại một bước, tựa vào lòng Chủ nhân chợ yêu, y ngây người, lập tức hiểu ý ôm lấy nàng.
Xích Địa nữ tử vung tay ném Cốt lan vào trong bụi cỏ, mắt Đông Phương Thanh Thương trong cảnh trợn to, câu “Ngươi dám…” còn chưa nói hết, quanh người chủ nhân chợ yêu bỗng nổi cuồng phong cỏ hoa lập tức bị cuốn bay đầy trời, ngay cả Cốt lan bị Xích Địa nữ tử ném đi ban nãy không biết bị cuồng phong kéo tới nơi nào trong huyễn cảnh.
Đến khi cuồng phong ngừng lại, Xích Địa nữ tử và Chủ nhân chợ yêu đã biến mất từ lâu.
Đông Phương Thanh Thương không nén nổi phẫn nộ trong lòng, tiếp theo sau cuồng phong là một ngọn lửa dữ dội cuốn lên, ngọn lửa đỏ rựa xông thẳng lên trời, đốt Thiên trùng huyễn cảnh của Chủ nhân chợ yêu thủng một lỗ, lộ ra bầu trời bên ngoài Huyễn cảnh.
Lúc này bên ngoài huyễn cảnh vừa khéo lướt qua một tia sáng trắng tựa sao băng giữa ban ngày, Chủ nhân chợ yêu nhìn xuống, cách xa như vậy nhưng không hề ngăn cản tầm mắt hai người, bốn mắt giao nhau, Chủ nhân chợ yêu bỏ đi không ngoảnh đầu, Đông Phương Thanh Thương cũng không đuổi theo.
“ Hắn thật sự không đuổi theo. Con tưởng trên thế gian này ai cũng có tim, chỉ mỗi Đông Phương thanh Thương không có, xem ra con nghĩ sai rồi.” Chủ nhân chợ yêu nói, “Sư phụ muốn giúp Hoa Lan nhỏ, tại sao không đưa Cốt lan cho hắn mà phải hành động như vậy, là vì… giúp con rời đi sao?”
Xích Địa nữ tử thoáng im lặng: “Ta chỉ muốn cho hắn biết, vật đã mất đi rồi, muốn có lại sẽ không dễ dàng nữa”.
Chủ nhân chợ yêu nghe vậy thoáng im lặng: “Đạo lý này chắc con.. hiểu hơn ai hết”.
Huyễn cảnh rung chuyển gần như sụp đổ, nhưng trước khi Thiên trùng huyễn cảnh hoàn toàn sụp đổ, Đông Phương Thanh Thương bỗng thu tay. Hắn sa sầm mặt, nhìn đồng cỏ vô biên vô tận ở phía đằng xa, đè nén cảm xúc, khẽ nhắm mắt lại.
Tiếp đó lại có mấy ngọn lửa bùng lên, cuộn thành hình rồng rít gào xông về phía chân trời, có điều lần này, ngọn lửa như những cột trụ khổng lồ trong bầu trời Thiên trùng huyễn cảnh, chống đỡ cả huyễn cảnh này.
Chống đỡ huyễn cảnh lung lay sắp đổ.
Trên ngực Đông Phương Thanh Thương, vết thương bị Sóc Phong kiếm đâm rách trước đó vẫn còn. Thời gian vừa qua hắn tìm người không hề ngừng nghỉ, sử dụng pháp lực không hề tiết chế, khiến băng trước ngực hắn cơ hồ kết thành một tầm giáp, nhưng Đông Phương Thanh Thương cũng chẳng bận tâm, hắn bước tới một bước, dưới chân lóe kim quang, một ngọn lửa như sóng hồ, từng lớp từng lớp cháy ra dưới chân hắn như gột rửa, khi sắp thiêu rụi một vùng, Đông Phương Thanh Thương bỗng khựng lại, “chút khí tức cuối cùng còn sót lại” mà Xích Địa nữ tử nói bỗng vụt qua đầu hắn.
Ngọn lửa trên mặt đất đột nhiên tắt ngóm, Đông Phương Thanh Thương nhíu mày, đè nén tất cả nôn nóng trong lòng, tiếp tục bước về phía trước, lần này hắn cố hết sức khống chế cơn giận, dùng cách sở trường nhất của mình, chậm rãi tìm kiếm từng chút một.