Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 18: 18





Bắt đầu cuộc đấu giá, một nữ nhân có mái tóc hồng bồng bềnh xinh đẹp bước ra giữa khán đài, nàng có khuôn mặt thiên sứ thân hình ma quỷ, nóng bỏng như muốn đem hấp khô tất cả đàn ông ở đây.

Chỉ có Dạ Khinh Ưu là vô cùng bình tĩnh, hắn biết nữ nhân này đẹp đấy nhưng chủ yếu là tu luyện mị công mà thôi, loại mị công này cũng chỉ cùng lắm là Địa giai thượng cấp đối với Địa Huyền còn có tác dụng chứ cảnh giới cao hơn là vô ích.
Nữ nhân này là Cẩn Giai rất nổi tiếng tại Thiên Thanh Thành, nàng mặc một bộ áo sườn xám để lộ hai đùi trắng, ánh mắt vũ mị nhìn toàn trường, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng đều tinh xảo.
"Chào mừng các vị đến với buổi đấu giá hôm nay.

Nếu các vị có nhu cầu gì có thể nói, Vạn Giới Kinh Lâu xin đáp ứng hết sức."
Toàn trường bắt đầu ồn ào nhưng hầu hết ai cũng tỏ ra bản thân rất hài lòng, cũng không phải bọn họ tự thấy vậy mà là không muốn đắc tội với Vạn Giới Kinh Lâu mà thôi.

Cẩn Giai rất hài lòng tiếp tục đi đến giữa khán đường, giọng thanh thúy mà thánh thót.
"Nếu vậy bây giờ không để các vị đợi lâu, buổi đấu giá ngày hôm nay xin bắt đầu."
Lời nói Cẩn Giai vừa dứt, một thiếu nữ bưng trên tay một cái khay nhỏ được che đựng bằng khăn đỏ, bước đi ra.

Cẩn Giai nhẹ nhàng giở tấm khăn đỏ lên, lập tức xuất hiện trong tầm mắt mọi người là một thanh kiếm màu đỏ nhung được chạm khắc rất đẹp hình hỏa phượng thanh loan, nó tỏa ra khí thế không tầm thường.

Cẩn Giai mỉm cười đem linh lực dung nạp vào thanh kiếm làm nó càng thêm sáng chói rồi nói.
"Vật phẩm đầu tiên, Long Phượng Hỏa Kiếm cấp bậc Địa cấp hạ phẩm, rất thích hợp cho tu sĩ nào hỏa linh căn, được một bậc thầy luyện khí cấp bậc đại sư ký gửi hội phường đấu giá."
"Giá khởi điểm của thanh kiếm này là 1 vạn linh thạch trung phẩm mỗi lần đấu giá không ít hơn một ngàn linh thạch trung phẩm, nếu sử dụng linh thạch thượng phẩm quy đổi một linh thạch thượng phẩm bằng 100 viên linh thạch trung phẩm.

Như vậy cuộc đấu giá bắt đầu."
Lời nói nàng oanh tạc không ít người, ai cũng biết binh khí Địa cấp hiếm thế nào, chỉ có đại gia tộc mới có, mà thanh kiếm này lại do một đại sư luyện khí rèn ra càng không tầm thường, ngay lập tức trong khán đài có người bắt đầu ra giá, liên miên không dừng.
"Ta trả 1 vạn 5 linh thạch trung phẩm."

"Ta trả 2 vạn linh thạch trung phẩm."
"Ta trả 5 vạn linh thạch trung phẩm."
...
"Ta trả 1 vạn linh thạch thượng phẩm".
Lời vừa ra liền làm im lặng toàn trường, tất cả đều ghé mắt nhìn về vị trí phòng riêng trên cao kia, được ngồi phòng thượng phẩm chữ "Thiên" không phải là loại bọn họ có thể chọc, huống chi đối phương còn trả nhiều như vậy, xét theo khía cạnh nào tất cả đều bỏ cuộc.

Cẩn Giai liếc mắt nhìn phòng số 1 chữ "Thiên" cảm thấy vô cùng bình tĩnh vì nàng biết chỗ đó là của ai, nàng nhìn toàn trường thấy không ai tiếp tục trả giá liền gõ bàn.
"Một vạn linh thạch thượng phẩm lần 1.

Có ai trả giá cao hơn không."
"Một vạn linh thạch thượng phẩm lần 2..."
"Một vạn linh thạch thượng phẩm lần 3...!Chúc mừng Tần Mạc công tử đấu giá thành công Long Phượng Hỏa Kiếm."
Dù sao đối phương không che giấu thân phận Cẩn Giai không ngại nói ra, lời vừa dứt cả đám người cuối cùng đã hiểu đó là bát hoàng tử, vẫn luôn luôn ngồi phòng số 1.

Mà phía bên trong phòng số 1, Tần Mạc đang ung dung ngồi trên ghế, mắt nhắm lim dim, phía bên dưới có một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp đang bú mút côn thịt hắn, hai bên cạnh cũng có hai thiếu nữ xinh đẹp khác liếm núm vú hắn, cảnh tượng này thật khiến vô vàn nam nhân khát khao.

Nói tới Tần Mạc đây cùng xem như là một nam tử tuấn tú, tóc cắt gọn đến ngang cổ vai, khuôn mặt kiên nghị góc cạnh mà cả người lúc nào cũng toát ra vẻ tà độc.

Tần Quân đứng ở bên cạnh hai mắt khát khao nhìn vào mấy thân thể tròn trịa trắng trẻo mà thèm thuồng, nuốt nước bọt, giọng nịnh nọt nói.
"Bát ca quả nhiên anh tư vượt trội, phú khả địch quốc, tiểu đệ đi theo bát ca quả nhiên không sai."
"Tùy tiện thôi, tiền này cũng không phải của ta, Quan gia thiếu gì tiền, ta cũng không tiếc....!À, mà nói tới chuyện của ngươi với tiểu thư Hạ gia thế nào rồi, có làm theo sắp xếp của ta."
Tần Mạc mắt mở ra tay bóp một bên ngực tròn của thiếu nữ vặn vẹo khiến nàng đau đớn ráng nhịn, mà Tần Quân nghe Tần Mạc nhắc tới chuyện Hạ Nhu Nhi, mặt liền tái đi, sợ hãi run.
"Tiểu đệ bất tài.


Chưa kịp gặp được Hạ Nhu Nhi...!là do..."
"Phế vật, có chút chuyện cũng làm không xong."
Không để Tần Quân nói hết Tần Mạc tức giận hung hăng bạt tai nữ nhân xinh đẹp bên cạnh khiến nàng nằm ngã ra đất, miệng chảy máu, run sợ không chút phản kháng, mà hai thiếu nữ bên cạnh càng sợ càng ra sức phục vụ sợ hắn tức giận thêm.

Tần Mạc nhìn nữ nhân đang bú côn thịt cho hắn giữ chặt đầu mỹ nhân càng ra sức giập vào cửa họng nàng khiến nàng sặc sụa đau đớn, hai mắt trắng dã, hai tay không ngừng đẩy hông hắn ra nhưng vô ích.

Sau gần chục phút hắn vừa bạo hành vừa nhìn Cẩn Giai dâm đãng hung quang, hắn mới xuất tinh, mắt nhìn xuống thiếu nữ ném nàng ra đằng sau, bình thản nói.
"Cút đi."
Ba nữ nhân như được đại xá, mà hai nữ nhân kia không kịp mặc y phục đem nữ nhân bất tỉnh đi nhưng chỉ sợ nếu đem đi đại phu thì cho có Dược Thánh cũng chữa không được, vì nàng đã chết.

Tần Quân sợ hãi, không dám nói một lời, liền quỳ xuống dập đầu.
"Bát ca, là do có tiểu tử kia phá đám...!Hắn..."
Tần Quân không giấu một lời đều kể ra hết, Tần Mạc để hắn kể hết mới cười, một nụ cười điên dại như chó dại chưa chích ngừa.
"Hay, không ngờ còn có một kẻ như vậy...!Ta xem như được mở rộng tầm mắt..."
Tần Mạc cười xong mới mặc lại y phục, nhìn vị hoàng đệ đang run rẩy cảm thấy vô cùng sảng khoái, vỗ vai gã làm gã đệ đệ sợ gần chết.

Tần Mạc vô cùng khinh thường vị hoàng đệ này, hắn là thân sinh của hoàng hậu mà Tần Quân chỉ là con của một quý phi gia tộc trung phẩm.

Nghĩ tới cái ngày chơi mẫu phi của Tần Quân khiến ả không ngừng khóc lóc cầu xin, lại ngay trước mắt Tần Quân mà gã không dám nói nửa lời khiến Tần Mạc càng cứng rắn, hắn ngồi lại ghế mắt lại nhìn xuống Cẩn Giai, dục vọng càng mạnh mẽ.
Dạ Khinh Ưu rất nhàm chán mà nhìn xem cuộc đấu giá xảy ra, toàn những thứ là hắn không chút để vào mắt, thần thức vẫn cố định trong 3 căn phòng.


Mà đối với hành động thú vật của Tần Mạc hắn không thèm để ý nhưng nghe tới việc tên này muốn đối phó mình, mặt liền lạnh hơn rồi đột nhiên nở nụ cười không quan tâm.

Hai bên phòng kia hắn nhìn thấy nha hoàn Cổ Xuân Vân đã bước ra ngoài, nghe ra ý định là muốn điều đình cùng Tần gia và Quan gia kêu họ nhường vật đấu giá cho Cổ Nguyệt Hi.

Hắn không biết Cổ Nguyệt Hi muốn đấu giá vật gì nhưng dù sao sớm muộn cũng biết nên cũng đành thôi.
Cổ Xuân Vân theo dò hỏi biết được phòng của Tần Mạc, hồi hộp gõ cửa phòng, lập tức cửa liền mở, ở bên trong phòng Tần Quân hé mở cánh cửa nhìn mỹ nhân mà hai mắt liền đơ một hồi, có thể nói Xuân Vân dù là nha hoàn nhưng lại xinh đẹp hơn hẳn những nữ nhân hắn từng chơi a.

Nhìn thấy thiếu nữ từ rụt rè lập tức chuyển sang tự tin, mạnh dạn bước vào phòng mắt nhìn Tần Mạc dè chừng, nàng vẫn còn nghe lời đồn đây là một tên vô cùng tàn nhẫn, rất cẩn thận đứng xa một góc, mở giọng.
"Tần Mạc công tử, ta chuyển lời tiểu thư mong công tử nhường "Thất Sắc Liên Hoa", không tham gia đấu giá.

Tiểu thư sẽ hậu báo sau."
"Cổ tiểu thư quả nhiên là khách khí rồi.

Nếu muốn thì cứ đến nói với tại hạ một câu là được rồi."
Tần Mạc khách khí cười rất thân thiện nhưng càng làm Xuân Vân càng dè chừng, thấy hắn liếc nhìn Tần Quân liền Tần Quân đóng cửa rời đi.

Ngay tức thì Cổ Xuân Vân liền cảm thấy không ổn, thân thể trực chuyển muốn đi tới phía cửa.

Nhưng Tần Mạc nhanh hơn một bước, chỉ thấy một dáng người lóe lên xuất hiện ngay trước mắt Cổ Xuân Vân bàn tay thô ráp túm lấy hai cổ tay nàng kéo lên trên tường để thiếu nữ bị hai tay đau đớn bị túm một góc phía trên, mắt trừng nhìn Tần Mạc tức giận.
"Đây là ý của Tần công tử."
"Tiểu mỹ nhân, ta dĩ nhiên là có ý rồi.

Ta tất nhiên sẽ nhường "Thất Sắc Liên Hoa" cho tiểu thư nhà ngươi, tuy nhiên..."
Nói tới Tần Mạc liền liếm môi, mắt dâm đãng nhìn lên bộ ngực cao ngạo nghễ của nàng, tay kia liền chuyển hướng rạch một đường từ cổ áo xuống dưới bụng để lộ ra chiếc áo yếm màu vàng hoàng oanh, giọng nữ nhân kinh hãi hét lên.
"A, súc sinh.


Thả ta ra, tiểu thư sẽ không tha cho ngươi."
"Ngoan ngoãn đi.

Xong ngươi tiếp đến sẽ là tiểu thư ngươi."
Tần Mạc kéo hai tay Cổ Xuân Vân kéo nàng ngã ra đất, cả người tự thoát y phục lộ ra cơ thể ngâm đen cùng nhục côn dữ dằn, mắt nhìn thiếu nữ giãy giụa che thân liền lấy ra một bình trắng đổ ra một viên đan màu đỏ bỏ vào miệng của Cổ Xuân Vân.

Mà Cổ Xuân Vân giãy giụa dữ dội, miệng tránh không khỏi nuốt hỏa đan cả người nóng lên, mắt nhìn Tần Mạc hung dữ.

Tần Mạc không thèm quan tâm, nhìn nàng giở giọng dâm đãng.
"Ta nói cho ngươi biết ta có thể khiến ngươi không chỉ dâm đãng rên rỉ tự nguyện phục vụ ta.

Thậm chí còn khiến ngươi tự nguyện giúp ta hạ dược Cổ Nguyệt Hi để ta chơi nàng nữa kìa."
"Phi phi...!Nằm mơ..."
Xuân Vân phun nước bọt vào mặt Tần Mạc, mà hắn không hề né tránh tay còn lấy ngón tay lau lấy nước bọt nàng liếm hết làm Xuân Vân từng trận ác hàn.

Tần Mạc cười càng điên cuồng, để nàng càng thêm tuyệt vọng lấy ra một cái nhẫn đen có in dấu hiệu một con rết và bọ cạp cắn nhau.

Xuân Vân đầu óc mơ hồ nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn liền kinh hãi.
"Ngươi...!ngươi là đệ tử của Xà Tử Cốc."
"Nha đầu kiến thức không tồi."
Xuân Vân hoàn toàn tuyệt vọng rồi, nàng không nghĩ tới bản thân tự đưa đầu vào hang rắn, thậm chí còn có nguy cơ hại tiểu thư.

Nàng từng nghe Xà Tử Cốc là một nơi vô cùng thần bí, đệ tử trong cốc việc ác gì cũng làm, tu luyện vô số loại tà công mà giỏi nhất là hạ độc, năng lực điều khiển tâm trí người khác là đệ nhất thiên hạ, nàng rơi vào tay đệ tử Xà Tử Cốc xem như không còn đường sống rồi.
Tần Mạc thấy Cổ Xuân Vân đã ngừng giãy giụa liền như dã thú đè tới, nghĩ tới việc bản thân sắp chơi hai chủ tớ Cổ Nguyệt Hi mà liền phấn khích, nhưng hắn chắc chắn sẽ không ngờ được từ giây phút đòi giết ai đấy bản thân đã hoàn toàn bước vào tử môn quan.


— QUẢNG CÁO —