Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 205: 205





Đột ngột ánh mắt Thủy Linh hướng về vị trí đám người áo đen bị Dạ Khinh Ưu đốt vụn, khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng cười sau đó quay mặt đi.

Ánh mắt lại chuyển dời vào Hỏa Linh Nhi, đột nhiên hỏi.
" Linh Lung, nữ hài kia có liên quan gì đến con sao? "
" Ân, mẫu thân… Đó là Hỏa Linh Nhi, muội ấy cũng là nữ tử của Dạ lang.

"
Linh Lung ánh mắt lại chú ý tập trung lên người Hỏa Linh Nhi để Thủy Linh thắc mắc, nghe nữ nhi giải thích nàng cười cợt nhã.
" Cũng thật lợi hại, bản lĩnh của tiểu tử kia xem ra ta còn phải học hỏi.

"
" Hỏa Linh Nhi chả phải đang ở cùng tướng công sao… Nàng lại độ kiếp ở đây, chứng tỏ Dạ lang cũng ở gần.

"
Linh Lung nhẩm miệng nói, Thủy Linh nghe vậy hai mắt sáng lên, trong tay chợt lấy ra một cái phi phù truyền tin hóa thành một chú chim nhỏ bay vút đi.

Cùng lúc đó, lôi kiếp của Hỏa Linh Nhi trở nên dữ dằn, bước vào giai đoạn quan trọng, nhiều thế lực chỉ đứng vây xem, cũng không có hành động gì.
Linh Lung nhìn xung quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Dạ Khinh Ưu, cảm thấy quái dị, sau đó lo lắng cho Hỏa Linh Nhi xảy ra chuyện, liền tiến gần thủ hộ.

Đám người Kiếm Si cũng theo sau, có một nhóm người trong đó có Địa Tôn bảo vệ, cũng chả ai dại dột đi chọc vào.

Dần dần cũng không có ai còn hứng thú, tập trung chuyển sang mau chóng tiến nhập Địa Đàng.
Độ kiếp sau đó mau chóng kết thúc, Hỏa Linh Nhi mở mắt, nhìn thấy không ngờ lại là Linh Lung, cảm thấy ngạc nhiên.

Tính cách của Hỏa Linh Nhi đơn giản, Linh Lung chỉ cần hỏi là hiểu được một số chuyện, cuối cùng hiểu hóa ra nam tử vừa mới đứng đây tức thì chính là Dạ Khinh Ưu, cũng không ngờ tới mẫu thân nàng vậy mà đoán đúng.


Trong lòng cũng dần hiểu được hành động của hắn.
Dù là truyền âm nói chuyện nhưng vẫn bị Thủy Linh nghe thấy, khóe môi của mỹ phụ diễm lệ giương cao, che đậy sắc thái khó nhìn thấy.
Dạ Khinh Ưu thấy Hỏa Linh Nhi đã ở bên Linh Lung, yên tâm hơn đôi chút, sau đó mục tiêu hướng tới Địa Đàng.

Lần này vào bên trong, có thể xảy ra một số biến cố, hắn có cảm giác cái tên Nhạc Phong thế nào cũng chui vào đó, tiện thể cũng có thể trả nợ.
" Các ngươi quay về tông môn đi, kêu người của các ngươi mau chóng dọn đi… Ta đoán Phượng Cửu Cửu sẽ tính toán nợ nần, thế lực của các ngươi tham gia cũng tránh không được dính dáng.

"
" A… Chẳng lẽ nữ nhân kia định diệt tông chúng ta sao? "
Cổ Tiểu Yêu nhảy dựng lên, bàng hoàng lo lắng, Cổ Phù Dung sắc mặt cũng không được tốt, cắn răng nói.
" Yêu Cổ Môn truyền thừa hai vạn năm đều chỉ tại Cổ Sơn Tiên Trì, không có khả năng chuyển dời đi.

"
" Sư tỷ, vậy phải làm sao.

"
Cổ Tiểu Yêu sợ hãi nói, nàng không ngờ sự việc liên quan đến môn phái, sợ rằng với thực lực của Phượng Cửu Cửu thì muốn tiêu diệt Yêu Cổ Môn cũng không phải là khó.

Cổ Tiểu Yêu ánh mắt len lén nhìn hắn, cúi gầm mặt đi đến nói.
" Công tử, có cách nào không.

Ta không muốn… "
" Nếu muốn công tử giúp, thì nên trả giá một chút.

"
Cơ Ngọc Nữ đột nhiên lên tiếng, làm cho Cổ Tiểu Yêu khó hiểu, kỳ quái hỏi.
" Là ý gì? "
" Ngươi phải biết chứ, nhìn thái độ của ngươi.

Rõ ràng chẳng có bao nhiêu thành ý, nếu muốn công tử giúp, phải trả đại giá.

Ngươi nếu ngu ngốc, thì tỷ tỷ ngươi sẽ hiểu.

"
Cơ Ngọc Nữ vừa nói, lại chuyển ánh mắt sang Cổ Phù Dung.

Nữ tử kia cắn chặt môi, sau một vài giây chần chừ đi đến trước mặt Dạ Khinh Ưu, hai má chuyển hồng, nói.
" Công tử, để Phù Dung phục thị người… "
" Không cần, cầm cái này đem đến cho nàng ấy xem.

Nhìn vật này, nàng ấy sẽ tự hiểu, các ngươi cũng sẽ an toàn.

"
Dạ Khinh Ưu ném ra một cái ngọc bội xích bảo được khắc hình hỏa phượng tinh tế, đưa cho Cổ Phù Dung, nữ tử nhanh tay tiếp nhận, không có lời dám nghi ngờ, vội vàng nhìn hắn nói.
" Đa tạ công tử… "
Cảm nhận nam tử quả thật không có ý đồ, khiến cho sư tỷ muội Yêu Cổ Môn ngạc nhiên, cách nhìn về hắn thay đổi một chút.

Khi rời đi, ánh mắt Cổ Tiểu Yêu quay lại đằng sau nhìn hắn, hai má chợt đỏ, nhanh nhẹn quay qua hôn lên má hắn một cái rồi bỏ chạy.


Dạ Khinh Ưu xoa xoa má, thiếu nữ kia cử chỉ thẹn thùng như thiếu nữ mới yêu, xem ra cái thiếu nữ này bề ngoài thì như vậy nhưng cũng chỉ nội tâm đơn thuần mà thôi.

Sau khi thấy Dạ Khinh Ưu để cho hai nữ tử kia đi như vậy, Cơ Ngọc Nữ kỳ lạ hỏi.
" Công tử, ngươi không thích bọn họ sao? Cả hai đều là tuyệt sắc mỹ nữ đấy.

"
" Cũng không cần vội, ta hiện cũng không có hứng thú với mấy nàng.

"
Dạ Khinh Ưu đáp, làm cho Cơ Ngọc Nữ cảm thấy kỳ lạ, Lâm Di Ảnh ngoan ngoãn đứng đằng sau, đột nhiên nhớ tới nam tử tuấn mỹ chỉ từng gặp một lần làm cho nàng rung động, cắn chặt môi, xua tan ý nghĩ.
Nam tử không chú ý biểu hiện hai nữ tử, chỉ hỏi.
" Hai ngươi không đi sao? "
" Tử Thiên Lâu cơ sở rải rác khắp nơi, muốn hủy cũng không dễ… Chỉ cần truyền một đạo truyền tin là đủ.

Ta đã nói, cũng sẽ không rời đi khỏi công tử.

"
Cơ Ngọc Nữ lời vừa nói ra, đã thấy nàng đem một con hắc xà thả ra, hắc xà trườn dài, tốc độ nhanh chóng thoắng cái biến mất.

Dạ Khinh Ưu thấy Cơ Ngọc Nữ khoát chặt tay mình, một mặt lạnh nhạt nói.
" Công tử, chúng ta đi thôi… "
Cánh tay Dạ Khinh Ưu bị ngực lớn của nàng kẹp chặt, mà mùi hương mê hoặc tỏa từ cơ thể nàng càng làm cho lòng người trầm luân.

Dạ Khinh Ưu lắc lắc đầu, cũng cảm thấy giật mình, không ngờ hắn tu vi cao hơn nàng một khoảng lớn như vậy mà vẫn không thể chống lại mê hương này.

Lâm Di Ảnh không có can đảm như Cơ Ngọc Nữ, chỉ bẽn lẽn theo sau.
Theo phương hướng đám người tấp nập, Dạ Khinh Ưu nhìn thấy một cái đại môn mọc ra từ dưới đất, cánh cửa hoàn toàn mở toang, làm hàng dài người ra vào tới tấp.

Dạ Khinh Ưu dừng lại, chợt nhíu mày, có cảm giác không đúng.

Bên này, đám người Linh Lung cũng không có ham mê tranh đoạt bên trong Địa Đàng, dù cho vào cũng không tranh gì tốt, mà chắc hẳn Dạ Khinh Ưu cũng đã ở bên trong.


Linh Lung không có nhiều quan tâm nhưng đám người Nam Lãng thì rất để ý, đều đã rời đi, đám người Thiên Sinh Kiếm Vực cũng đã không ở, xem ra sức hấp dẫn của Địa Đàng thật đủ mê người.
Linh Lung chú ý mẫu thân bên cạnh không có hành động, tưởng chừng như là không có hứng thú.
" Mẫu thân, người không đi sao? "
" Không cần, để đồ đệ ta đến.

"
Thủy Linh chợt mỉm cười nói, Linh Lung cảm thấy quái dị, trong lòng bất an.

Bất chợt, từ phương xa truyền đến luồng gió mạnh, Linh Lung che mặt, sau một lúc mới nhìn thấy từ bao giờ xuất hiện một nữ tử anh khí bất phàm ở trước mặt.
Nữ tử kia mặc trang giáp bạch y, tóc dài cột gọn phía sau, đường nét hoàn mỹ, môi hồng răng trắng, tỏa ra phong vận anh tư hào khí, dù bề ngoài anh khí bức nhân nhưng nét hấp dẫn vẫn không thua kém chút nào.
" Lăng Tử bái kiến sư phụ… "
Lăng Tử vừa xuất hiện đã kính lễ với Thủy Linh, nhìn nàng, Thủy Linh mỉm cười nâng Lăng Tử dậy, chợt nói.
" Tiểu Lăng Tử, đối tượng của ngươi xuất hiện rồi.

Hắn ở bên trong, làm thế nào ngươi biết rồi phải không, đừng làm cho sư phụ thất vọng.

"
" Sư phụ yên tâm, lần này hắn sẽ không thoát khỏi tay đồ nhi.

"
Lăng Tử gật đầu, hoàn toàn nghiêm túc, Thủy Linh gật đầu, khóe môi giương cao, nụ cười làm cho Linh Lung không yên lòng.

Lăng Tử sau khi nói một câu với Thủy Linh, nàng cũng nháy mắt đã biến mất, hóa thành một trận cuồng phong rời đi.
" Mẫu thân, hai người đang nói chuyện gì vậy? "
Ling Lung nghe hai người đối thoại mơ hồ, lập tức hỏi, Thủy Linh quay đầu, thản nhiên bước đi, cười nhạt đáp.
" Trừng trị tra nam… "