Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 231: 231





Dạ Khinh Ưu nhếch mép cười, một bên mắt huyết nhãn hiện ra, uy áp tâm linh đè nén lên người Lương Hạc, khiến cho gã không cách nào cử động, cái cảm giác này giống như lần trước, nhưng lại mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.

Lương Hạc lúc này không có nghi ngờ chút nào, tâm niệm duy nhất hiện giờ chỉ muốn chạy.
" Hóa ra là công tử.

Không ngờ hai ta lại gặp nhau ở chỗ này.

Lần trước là ta đắc tội, sẽ bồi thường đầy đủ… Đừng trách, đừng trách...!"
Lương Hạc khó khăn cười nói, không dám chần chừ, xuất ra toàn bộ không gian trữ vật, đem dâng lên trước mặt Dạ Khinh Ưu.

Dạ Khinh Ưu không có khách sáo, đem không gian giới chỉ của đối phương tùy tiện ném vào trong.

Lương Hạc nhìn thấy vậy, trong lòng như muốn rỉ máu, toàn bộ tài sản của hắn đều ở bên trong, khó khăn mới thu gom được vậy mà bị một thoáng mất hết.
Nhưng gã không dám đòi lại, cam chịu ấm ức, hắn làm người khôn khéo, biết thứ gì nên giữ, thứ gì nên từ bỏ.

Dạ Khinh Ưu thấy đối phương ngoan ngoãn, liền ngự kiếm hướng nó đâm thẳng về Lương Hạc, thản nhiên nói.
" Ngươi phối hợp như vậy, ta cho ngươi ra đi thanh thản… "
" Khoan… khoan đã, ta… ta còn có một tin tức, tin rằng nó có giá trị.

"

Thấy Dạ Khinh Ưu vậy mà còn chưa có buông tha, Lương Hạc mặc dù hoảng sợ nhưng vẫn đưa ra quyết định nhanh chóng.

Dạ Khinh Ưu thấy vậy, tạm thời ngừng tay, ánh mắt chán ghét nhìn cái cục thịt bên dưới của Lương Hạc, đem mũi kiếm chĩa xuống dưới, tùy thời đều có thể cắt bỏ, đồng thời cũng che đi tầm mắt.
" Nói, cho ngươi ba giây.

"
Lương Hạc tự dưng cảm giác được chỗ quan trọng của hắn đang bị đe dọa, không dám có vọng động, mặc dù bộ pháp hắn lợi hại, nhưng Yêu Tiên Vương Tử nghe nói tại Vạn Giới Kinh Lâu thảm sát tứ phương, thực lực chắc hẳn hơn xa hắn, thậm chí đối phương còn có thành thục pháp tắc không gian, hắn không có cơ may chạy thoát.

Đành ôm hi vọng tin tức mang đến có chút giá trị, ngẩng đầu ráng nặn ra nụ cười nói.
" Thật ra ta nghe được tin tức sư phụ của ngươi gặp nguy hiểm, Thất Ma Cửu Mãn Thiên bị một thế lực thần bí giam cầm, ta lén nghe được bọn chúng muốn dùng họ đối phó với ngươi.

"
Nghe được cái tin tức này, sắc mặt Dạ Khinh Ưu trầm xuống, hắn trước kia không môn không phái, từ đầu khi được Đóa Thiên Di mang về, được Thất Ma truyền dạy bản lĩnh, tuy nói rằng không giúp ích hắn quá nhiều, đơn giản hắn toàn tự thân tu luyện, nhưng cũng vì nhờ bọn họ mà nhiều thế lực mới không dám cử cường giả đối phó hắn.
Mối quan hệ của hắn và Thất Ma rất tốt, có thể coi như đó là những bậc trưởng bối duy nhất hắn nhận định, nhất là từ sau khi thoát khỏi đạo lộ vô tình, càng trân trọng hơn bọn họ.
Thấy sát khí bao quanh người Dạ Khinh Ưu dâng cao mãnh liệt, Lương Hạc chợt rùng mình, nghĩ cũng không dám chạy, im lặng chờ đợi thiếu niên kia thật sự buông tha cho gã.

Ánh mắt rét như băng xẹt qua người gã, đọng lại một cỗ hàn băng sát ý lẫm liệt, giọng nói thiếu niên gia tăng sát tính.
" Nói tiếp, ngươi còn biết gì… "
Cảm nhận nỗi sợ lan tỏa trong lòng, Lương Hạc sớm đã ướt đẫm mồ hôi, toàn thân trần truồng cũng không quan tâm, chỉ ráng nhớ lại, cố đem ra càng nhiều thông tin hữu ích càng tốt.
" Ta lúc đó nghe được ở Ma Xương Huyết Vực, lần đó vì trốn tránh truy đuổi chạy đến nơi đó, chạy vào một ngọn hắc sơn mới vô tình biết được.


Đám người kia tuy không biết thân phận nhưng ta có thể nhận ra bọn họ không phải là người của tam giới, có lẽ là cường nhân ngoại vực, sư phụ ta từng nói.

Ta còn có thể vẽ lại bản đồ… "
" Không cần thiết.

"
Dạ Khinh Ưu buông lỏng tay, Lương Hạc cảm thấy lãnh ý trên người thiếu niên thu hẹp liền mới thở ra, nhưng chưa được bao lâu thì chợt ánh hắc quang lóe lên, đến khi gã nhận thức được thì phía bên dưới nhục căn của hắn đã bị Dạ Khinh Ưu chém đứt, trực tiếp cắt đứt mệnh hành, dù cho về sau có bảo vật nghịch thiên trợ giúp cũng không cách nào khôi phục.
" A… Đau quá… bảo bối của ta… Không… "
Lương Hạc mặt trắng quỳ trên đất, hai tay ôm chặt hạ bộ, nghĩ đến cũng không dám tin rằng chỗ đáng kiêu ngạo nhất của hắn đã bị Dạ Khinh Ưu chặt đứt.

Ngẩng đầu nhìn lấy thiếu niên, chợt cảm giác đối phương không chút cảm xúc, thản nhiên nói.
" Sao, không phục? Vậy ta lấy luôn cái mạng của ngươi.

"
" Không, như vậy cũng được… Về sau ta cũng không có ý định làm hái hoa tặc… "
Lương Hạc vội vã xòa tay, dù ấm ức tức giận mãnh liệt nhưng vẫn ráng nở ra nụ cười, nịnh nọt không ngớt, hắn vội vã nén đau đớn bên dưới, đem y phục mặc lại chỉnh tề.

Khép nép vội vã nói vài câu liền rời đi, Dạ Khinh Ưu cũng không có ý định ngăn lại, dù sao hắn cũng thu lợi được đủ từ đối phương, giữ cho gã một mạng cũng chả có gì.
" Ma Xương Huyết Vực là vực tại Ma giới.


Lại ngay địa bàn của ta giở trò, quả thật muốn chết rồi.

"
Dạ Khinh Ưu siết chặt nắm tay, nếu như hắn không bị Hân Phong Tiểu Nguyệt niêm bế chắc chắn sẽ lập tức dùng pháp tắc không gian quay trở lại trực tiếp xử lý, nhưng hiện tại không đủ lực.

Hắn chỉ còn cách dùng truyền tống trận quay trở lại Ma Vực, mượn nhờ Ma Khí của Ma giới mà khôi phục đến Đế Tôn.
Hắn hiện cũng chưa vội, không biết tin tức Lương Hạc đem đến có chính xác hay không, nhưng nghe lời của tên kia, có lẽ mấy vị sư phụ của hắn còn chưa có bị bắt, bản lĩnh của bọn họ cũng không thể nào kém, đều là bảy vị Thiên Tôn, dù là ngoại giới xâm nhập cũng khó nhanh chóng mà bắt được.
Nhắm đến sư phụ hắn, có lẽ chính là muốn dụ hắn ra, Dạ Khinh Ưu dù tức giận nhưng không quá nóng vội, nếu mấy vị sư phụ gặp nguy hiểm chắc hẳn sẽ gửi truyền tin cho hắn, còn chưa có đến chắc hẳn còn chưa đến mức nghiêm trọng.
Dạ Khinh Ưu giữ vững tâm thái, lúc này mới chú ý bên trong nhà nhỏ, một thiếu nữ đang tự dày vò thân thể, y xiêm bị tự tay nàng xé rách lộ ra bạch ngọc nhu cốt da thịt.

Hắn nhíu mày, suy nghĩ vẫn là đáp xuống, đến gần bên cạnh thiếu nữ.
Vừa cảm nhận được hương vị nam tử, Đàm Tuyết Hạ như mùa đông gặp lửa lớn, vươn cánh tay ngọc ôm lấy cổ hắn.

Mùi hương thiếu nữ cô đọng, mềm mại da thịt cọ sát, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, sợ rằng nam nhân bình thường nhìn được đã sớm không giữ được bình tĩnh.
Nhưng Dạ Khinh Ưu thì không quá bị mê hoặc, hắn còn vừa mới cùng sáu tuyệt sắc giai nhân xuân lạc một hồi, dục hỏa không mấy mạnh mẽ.

Hắn hiện cũng không có tâm trạng tận hưởng giai nhân, liền gỡ cánh tay mỹ nữ xuống, đem nàng chế trụ trên giường, sau đó lấy ra dược liệu.
Hắn nói thế nào cũng là Thần Y, tuy rằng loại độc xuân của Lương Hạc lợi hại, cũng không đủ độ làm khó hắn.

Dạ Khinh Ưu chỉ mất chút thời gian, đã giải gần hết xuân độc trong người Đàm Tuyết Hạ, ánh mắt nữ tử dần trong suốt trở lại, ý thức thanh tỉnh, cũng kịp nhận ra chuyện gì.
" A… đừng nhìn… "
Cảm nhận da thịt mát lạnh, Đàm Tuyết Hạ mới biết toàn thân trên dưới đều lộ ra trước mặt nam nhân, mà điều đáng giận là y phục là tự thân nàng cởi ra.

Dạ Khinh Ưu cất đi dược liệu còn xót, thản nhiên nhìn mỹ nữ che ngực, vẻ mặt tỉnh bơ như không có gì.

" Như vậy cũng xong, ngươi cũng đừng có ý kiến nữa.

Giúp ngươi lần này, coi như đã hết… "
Lời nam tử tuyệt tình, ý lẽ cắt đứt mọi liên hệ, Đàm Tuyết Hạ run lên, hai mắt long lanh đọng lệ, một tay ôm chặt ngực che xuân quang, tay nhỏ còn lại vươn ra, mấy đầu ngón tay nhỏ túm chặt y phục hắn, bộ dáng thương tâm, giọng vang lên nức nở.
" Ngươi… ngươi nhìn thân thể của ta, cứ như vậy mà đi sao...!"
" Ta là y sư, nhìn cũng có là gì đâu? "
Dạ Khinh Ưu chợt nhíu mày, thấy cánh tay nhỏ của thiếu nữ giữ chặt y bào, cũng không nhẫn tâm gỡ ra, tận giọng hạ thấp nói.

Đàm Tuyết Hạ môi nhỏ ngậm chặt, chợt ôm lấy một bên cánh tay hắn, mặc kệ cánh tay hắn chạm vào da thịt, nàng nhắm mắt nghẹn từng chữ nói.
" Ta không biết, dù ngươi là y sư cũng không thể nhìn vậy mà đi… Như vậy, coi ta thành loại nữ tử nào.

"
" Thế ngươi muốn gì? "
Dạ Khinh Ưu một trận buồn bực, hạ thấp đầu nhìn dáng vẻ yếu đuối, non nớt của thiếu nữ, một trương lê hoa đái vũ, khiến bất kỳ nam nhân nào cũng không nỡ tổn thương thiếu nữ như vậy.
Đàm Tuyết Hạ nghe hắn hỏi, chợt ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt hắn, nhớ đến lúc trước khi bản thân bị Lương Hạc bắt đi có bao nhiêu sợ hãi, rõ ràng còn tuyệt vọng muốn chết, nhưng nam tử này vừa đến giải cứu nàng, dù là nguyên do gì cũng nhờ hắn mà nàng không có rơi vào tay nanh sói ghê tởm.

Thậm chí hắn còn rất đường hoàng chữa trị cho nàng, không có chiếm tiện nghi, ngoài ra hắn còn rất là soái a~
Càng nghĩ, da mặt Đàm Tuyết Hạ càng đỏ lên, nghĩ đến bản thân chỗ nào cũng bị nam nhân nhìn qua, có lẽ liền sinh ra tâm thái ủy thân, mà trong lòng tình ý cũng dần sinh sôi.

Hàng mi dài của nàng chớp chớp, nhìn nam tử trước mắt không hiểu sao càng thấy thích, giọng điệu trở nên ngượng ngùng, đáp.
" Ngươi… hay là… để ta gả cho ngươi.

"