Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 91: 91





Hiện ra trước mặt ba người Dạ Khinh Ưu là một cánh đồng hoa trải dài, khung cảnh như trong tranh.

Đủ loại linh hoa nở đủ loại màu sắc, có những cánh hồ điệp bay chập chờn giữa không trung, vừa nhìn liền thấy không có gì nguy hiểm.
" Thật đẹp… "
Hàm Sương cảm thán, càng nhìn khung cảnh này càng thích, tâm tư thiếu nữ trỗi dậy, nàng bước tới ngồi một bên ngửi mùi hương từng bông hoa.

Thượng Lan Kỷ Linh cũng ưa thích nhưng nàng lại bình tĩnh hơn nhiều, vừa nhìn khung cảnh đã biết nơi này có gì đó không đúng.

Quả đúng vậy, khi Hàm Sương chỉ vừa hái một cánh hoa thì mặt đất rung chuyển dữ dội, từ phía bên dưới một cái hố lớn mở to.
" Sương Nhi, cẩn thận! "
Thượng Lan Kỷ Linh xuất kiếm, toàn bộ cánh hoa đều tán loạn trong không trung, cánh đồng hoa trong giây lát liền thành cánh đồng băng, cái hố định nuốt chửng Hàm Sương cũng bị hóa đá.

Hàm Sương nhanh chóng nhảy lùi lại, kịp hoàn hồn tỉnh táo đứng bên cạnh sư phụ mình.
" Thiên Dương Thủy Liệt… "
Bao xung quanh Thượng Lan Kỷ Linh là từng đoạn xoáy nước cuộn tròn, theo dáng người nàng di chuyển đọng trên mũi kiếm.

Một chiêu định liệt, yêu thú dưới hố kia kêu rên một tiếng thảm thiết rồi im bặt.

Máu đỏ bắn tung toé khắp không gian, từng cánh hoa bị máu yêu thú nhuốm đỏ.

Hàm Sương vẫn còn sang chấn dư đọng trong người, vỗ ngực than.
" Con yêu thú này thật quá âm hiểm… Suýt chút bị nó nuốt chửng.

"
" Hàm Sương, chúng ta không phải đang đi chơi đâu… "
Thượng Lan Kỷ Linh tỏ ra phong phạm của sư phụ, răn đe nàng, Hàm Sương tỉnh táo lại nhiều gật đầu ngoan ngoãn.
" Sư phụ, đồ nhi biết lỗi rồi… "

" Được rồi, tiếp tục thôi… Các nàng yên tâm, có ta ở đây sẽ không có chuyện gì.

"
Dạ Khinh Ưu giang tay đón nhận một cánh hoa rơi trên tay, chỉ nhẹ nhàng kẹp trong tay phóng về trước.

Một tiếng hú điên dại vang lên, xuất hiện trước mắt là một con Kim Tê Giác Thú, hình dạng như tắc kè, bốn mắt xoay 360 độ, có thể tàng hình, thay đổi màu sắc.
Hai nữ nhẹ than, thật không ngờ nam nhân của hai người chỉ nhẹ nhàng phóng một cánh hoa mà giết được một yêu thú ngũ giai, thực lực con yêu thú này cũng phải Bán Cảnh Thánh Linh đấy.
" Tướng công thật giỏi.

"
Thượng Lan Kỷ Linh hai mắt si ngốc, nhìn biểu hiện phong thái của nam nhân mà tự hào.

Dạ Khinh Ưu mắt nhìn phương xa, thản nhiên nói.
" Vẫn còn thời gian, các nàng cứ tiếp tục lịch luyện.

Có ta ở đây tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.

"
" Ân.

"
Cả hai nữ gật đầu, theo ý hắn cả hai vừa đi vừa giết yêu thú, thu nhặt linh thảo, dù với Dạ Khinh Ưu không đáng gì nhưng đối với hai nàng thì là tài liệu quý hiếm.

Càng đi chém giết nhiều yêu thú dù tu vi hai người không thể tăng tiến gì nhiều nhưng về kinh nghiệm thực chiến và căn cơ vững vàng thì lại tăng lên một mảng lớn.
Hàm Sương đã tiếp cận Địa Huyền bát giai, còn Thượng Lan Kỷ Linh thì đã ẩn ẩn sắp đột phá Thánh Linh.

Sau một hồi quyết định hắn định cho nàng độ kiếp, sau khi tìm một chỗ an tĩnh, hắn bày ra một tụ linh trận, sau đó lấy từ trong giới chỉ ra Bạch Cốt Thủy đưa cho nàng.
" Nàng cứ luyện hóa nó đi… vừa hay nàng chuyên thủy hệ cũng hợp với nó.


"
" Dạ lang… Cảm ơn chàng.

"
Thượng Lan Kỷ Linh cảm động, nàng thật không ngờ hắn đấu giá món hàng để dành cho nàng đột phá Thánh Linh.

Phải biết đột phát Thánh Linh thì tỉ lệ thất bại lên đến hơn 9 phần, có một vật như Dị Nguyên Bảng trong tay, nàng càng nắm chắc tới năm thành.

Lại có hắn hộ pháp bên cạnh, tỉ lệ thành công chắc chắn rất cao.

Nhìn lên trời, Dạ Khinh Ưu bình thản nói.
" Chuẩn bị đi… Thiên Kiếp sắp tới.

"
Thượng Lan Kỷ Linh gật đầu, nàng nuốt vào trong miệng Liệm Kiếp Đan, chuẩn bị độ kiếp lên Thánh Linh.

Bạch Thi Thủy cũng phá hòm ngọc bay ra, giùng giằng muốn thoát khỏi sự khống chế của nàng.
Âm thanh lôi kiếp kéo đến thu hút vô số tu sĩ, tất cả đều hướng về phía này nhìn xem, chỉ thấy Thượng Lan Kỷ Linh đang độ kiếp, lôi kiếp so với tu sĩ bình thường phải lớn gấp mấy lần, đã thế còn thấy càng ngày nó càng mạnh hơn, có nguy cơ tiếp cận cả uy lực một phần trăm Thiên Kiếp độ Thần Tôn.
" Tại sao lại lợi hại như vậy… !? Lôi kiếp quy mô lớn thế này, đây là vị lão quái nào? "
" Nàng là trưởng lão của Thanh Dương Tông… Chậc, bên cạnh là tên tiểu bạch kiểm, thật không ngờ… "
" Lại tới… Lần này còn mạnh hơn cả lần trước… Thiên phú của nàng còn cao đến mức nào kia chứ… !! "
Tiếng nghị luận dĩ nhiên không lọt khỏi tai của Dạ Khinh Ưu, chỉ là hắn không quan tâm.

Ánh mắt chăm chú nhìn Thượng Lan Kỷ Linh, tạm thời hắn không giúp, muốn nàng tự vượt qua.


Có như vậy về sau đối với nàng tu luyện mới có lợi, vốn dĩ lôi kiếp nàng cũng không lớn như vậy, là do nàng luyện hóa Bạch Thi Thủy nên mới ngoài ý muốn như vậy.
Cũng may Dạ Khinh Ưu đã chuẩn bị kỹ càng, hắn cũng tin nàng làm được.

Quả vậy, hơn hai ngày sau lôi kiếp kết thúc, trông bộ dạng Thượng Lan Kỷ Linh có chút tàn tạ, cũng may xung quanh nam nhân bị Dạ Khinh Ưu dọa chạy đi hết nên không có ai nhìn thấy da thịt trắng ngần của nàng.
Thượng Lan Kỷ Linh luyện hóa được Bạch Thi Thủy, còn tiến cấp Thánh Linh.

Cảm thấy vô cùng vui sướng nhìn Dạ Khinh Ưu cười vui vẻ.
" Dạ lang… Thiếp thành công rồi.

"
" Ừm, nàng thật giỏi… "
Cả hai ôm lấy nhau hôn môi, đôi lưỡi giao hoà, nước miếng lại chảy ra ngoài rơi trên một cây dược thảo, lập tức cây dược thảo đó liền héo úa, tàn dại, rồi hóa thành cát bụi.

Hàm Sương nhìn mà rùng mình, có cảm giác ngoài Dạ Khinh Ưu ra sẽ không còn ai có thể tiếp xúc được Thượng Lan Kỷ Linh nữa, nếu như không muốn bị hoá thành thi thủy.
Cả hai tách ra, sau một hồi Thượng Lan Kỷ Linh mặc lại y phục, tắm rửa sạch sẽ, da thịt nàng lại trắng mịn hơn cả trước, khuôn mặt xinh đẹp trông như thiếu nữ mười tám, nhìn trẻ không khác gì Hàm Sương.
Hàm Sương hâm mộ nhìn nàng, nữ nhân luôn thích mình mãi trẻ và đẹp, nhìn sư phụ nàng như vậy, nàng cũng muốn sớm đột phá.
Mang theo quyết tâm, Hàm Sương dọc đường vừa rèn luyện tu vi, lại học thêm vũ kỹ kiếm pháp Hồng Nhan Song Tinh Kiếm mà Dạ Khinh Ưu trao cho nàng, kiếm này không chỉ đẹp mắt mà còn rất hợp với nữ tử, đặc biệt là người như Hàm Sương.
Ba ngày nữa trôi qua, tu vi của Hàm Sương cũng đột phá Địa Huyền bát giai.

Dạ Khinh Ưu nhàn nhã đi bộ, dù sao Thượng Lan Kỷ Linh cũng đã là Thánh Linh, đã có thể chiếu cố cho đồ đệ rồi.
Bất chợt từ phương xa vang lên tiếng nổ lớn, âm thanh đánh nhau vang vọng vào tai hắn, cả ba người mau chóng đi về phía kia xem thử có chuyện gì xảy ra.
Trước mắt ba người, một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc đang lâm vào thế công của một đám người áo đen hơn năm chục tên.

Tuy chỉ có một mình nhưng thiếu nữ tuyệt đối không chịu thua kém, bạch lạc trong tay vung ra đánh bay cả đám người, giao đấu liên miên chống đỡ sự hội đồng của đám nam nhân.
Tuy vậy nhưng nàng vẫn chịu thiệt, y phục trên thân rách nát không chịu nổi, đã lộ ra ngoài cánh tay như ngó sen chảy ra từng tia tiên huyết.
" Là Bạch Lạc Tiên Tử - Nguyệt Vô Song.

"
Hàm Sương với đối phương có quen biết, nên mau chóng nhận ra.

Dạ Khinh Ưu quay qua nàng tò mò hỏi.
" Nàng biết nữ nhân kia… ? "

" Vâng, nàng vốn từng là đệ tử chân truyền của Hoa Vạn Cốc, nhưng nghe nói Hoa Vạn Cốc bị Tây Huyết Phái diệt môn, nữ tử đều bị bắt làm lô đỉnh.

"
Hàm Sương giọng nói mang theo chút tức giận, dĩ nhiên là vì hành động của Tây Huyết Phái mà tức giận, đối với Hoa Vạn Cốc thì mang theo nhiều tiếc nuối, đây cũng là một môn phái từng ngang hàng cùng Thanh Dương Tông của nàng nhưng lại dễ dàng bị diệt như vậy.

Mặc dù bây giờ nàng không còn là người của Thanh Dương Tông nữa mà là người của Dạ Khinh Ưu hắn.
" Đám người kia chính là người của Tây Huyết Phái.

Xem ra bọn chúng không định ra sát chiêu với nàng, nhất định là muốn bắt sống.

"
Thượng Lan Kỷ Linh cũng lên tiếng, nàng lạnh lùng nhìn bọn chúng, nàng cũng từng nghe nhiều việc ác mà đám người từng làm.

Hiếp người diệt tông như cơm bữa, nữ nhân xinh đẹp tất cả đều bị bọn chúng bắt về làm lô đỉnh, hút cạn tu vi rồi bán vào thanh lâu.
" Nguyệt Vô Song xinh đẹp như vậy khó tránh khỏi ma trảo của chúng rồi.

"
" Hừm...!nàng ta đúng là rất xinh đẹp.

"
Dạ Khinh Ưu hai mắt to tròn nhìn vào thân hình đẫy đà của Nguyệt Vô Song, cảm thấy so với Hàm Sương còn đẹp hơn mấy phần.

Hàm Sương không chút nào khó chịu, thản nhiên nói.
" Nàng cũng là người trên Bách Hoa Bảng, xếp hạng thứ nhị thập nhị (22).

Mỹ mạo đương nhiên xuất chúng.

"
" Hừm… "
Dạ Khinh Ưu hai mắt híp lại, khoé miệng cười tà.