Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1022: 1022




Sau đó mọi người nhìn thấy có vô số ánh sáng trắng chói mắt quét qua một cách điên cuồng trên sân và tiếng gầm rú của máy bay trực thăng không ngừng vang lên quanh khách sạn!
Khoảnh khắc tiếp theo, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người!
Rầm rầm rầm!
Một nhóm bóng người xuyên qua cửa sổ trong khoảnh khắc và đột nhiên xuất hiện ở hiện trường!
Mời người!
Năm mươi người!
Một trăm người!
Mặc một bộ quần áo màu máu, đầy mắt hung tợn!
Hơn trăm người này đều giống như sư tử giận dữ và hổ dữ, sát khí của bọn họ mạnh đến cực điểm!
Hoàn toàn kích nổ khán giả!
“Huyết...!người trong Huyết Ngục!”
Sau khi mọi người nhìn thấy những người này thì da đầu tê dại!
Bởi vì họ đều biết rằng những người này đều là những kẻ điên cuồng không có lý trí!
Một nhóm người liều mạng điên cuồng!

Bởi vì chủ nhân mà họ phục vụ là một kẻ điên rồ và đáng sợ nhất trên thế giới.

Họ có thể cảm nhận rõ ràng sát khí cực kỳ điên cuồng từ những cường giả Huyết Ngục này!
Đây chỉ đơn giản là nhóm người như rồng như hổ!
Chỉ đứng đó thôi cũng khiến mọi người có mặt phải rùng mình.

Nhiệt độ xung quanh dường như cũng giảm xuống mức đóng băng vào lúc này!
“Huyết chủ đến rồi!”
Khán giả hoàn toàn bị chấn động!
Có một sự kinh hoàng sâu sắc trong mắt mọi người, họ rõ ràng đã nhận ra điều gì đó.

Huyết chủ đã đến, thậm chí cò n mang theo một trăm người đàn ông mạnh mẽ trong Huyết Ngục!
Không cần phải suy nghĩ thì cũng biết là anh ta đến để truy binh vấn tội!
Ha ha ha!
Nhìn thấy cảnh này thì Phương Lạc Nam mừng đến phát điên lên, thứ mà anh ta chờ đợi bấy lâu nay rốt cuộc đã đến!
Lâm Thiệu Huy phải chết!
“Lâm Thiệu Huy, Huyết chủ tới tìm mày tính sổ, mày có có thể quỳ xuống chờ chết!”
Phương Lạc Nam vui vẻ nói, trong khi nhìn Phương Y Thần với vẻ khinh thường:
“Phương Y Thần, đây có phải là người chống lưng mà mày đã vất vả tìm kiếm không? Nghĩ rằng với đống rác rưởi này thì có thể khiến nhà họ Phương của chúng ta nhường nhịn?”
“Ha ha ha, mưu đồ tính toán của mày đã thất bại!”
Mà nghe điều này thì người nhà họ Phương cũng khinh thường nhìn Phương Y Thần, họ đang chế nhạo Phương Y Thần là không có mắt, vậy mà đi coi trọng con rể rác rưởi?
Bây giờ thì đáng bị liên lụy!
Mọi người có mặt cũng cảm thấy rằng sẽ không có gì bất ngờ sau lần này nữa.

Lâm Thiệu Huy đã kết thúc!
Từng đôi mắt đầy giễu cợt, lúc này lại hả hê nhìn Lâm Thiệu Huy.


Giống như nhìn một người đã chết!
Cộc cộc cộc…
Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đều đặn.

Toàn bộ nơi này rơi vào sự im lặng chết chóc!
Mọi người đều nhận ra ai là người xuất hiện trên hiện trường nên vào lúc này tất cả đều nín thở chờ đợi.

Có một sự kinh hãi sâu sắc trên khuôn mặt từng người!
Ngay cả người nhà họ Phương cũng phải bỏ đi sự kiêu ngạo trước đây sau khi nhìn thấy Huyết chủ đến, lúc này mới tỏ ra kính nể và xu nịnh.

Bởi vì họ biết rất rõ rằng ngay cả nhà họ Phương của họ cũng không thể xúc phạm sự tồn tại này.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc và thiêu đốt của mọi người, một bóng người từ từ bước vào.

Áo vest phẳng phiu, quý khí bức người!
Hốc mắt sâu ẩn hiện đôi mắt sắc lạnh, đầy vẻ chết chóc như một con kền kền.

Anh ta đang ngậm một điếu xì gà trong miệng, ánh mắt kinh khủng của anh ta từ từ quét qua sảnh tiệc như thể đang nhìn một đàn kiến.


Và bị anh ta nhìn chằm chằm như thế này nên tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy da đầu tê dại, giống như một con thú dữ đang đứng trước mặt.

Thậm chí còn khiến họ khó thở!
“Huyết chủ, xin thứ lỗi vì không tiếp đón từ xa!”
Lúc này, khuôn mặt bà cụ nhà họ Chương đột nhiên giống như đuôi chó, vô cùng nịnh nọt mà chào hỏi anh ta.

Phía sau bà ta, Phương Lạc Nam, Phương Thành Nghị và những người khác cũng theo sát.

Khuôn mặt ai nấy đều tràn đầy phấn khích và sợ hãi!
Tất cả họ đều biết rằng đây là cơ hội tốt nhất để có được sự ưu ái với Huyết chủ!
Lúc này, Phương Lạc Nam không kìm chế được sát khí trong lòng, chỉ vào Lâm Thiệu Huy vẻ mặt nham hiểm, nói với Huyết chủ: “Huyết chủ, ông muốn tìm tên rác rưởi kia sao, hắn ở đó!
Chỉ là!
Sau khi nhìn Lâm Thiệu Huy, anh ta lãnh đạm thu hồi ánh mắt: “Tôi không tới tìm anh ta!”.