Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1129: 1129




Giọng nói này giống như hổ gầm núi cao, đinh tai nhức óc!
Khiến tất cả mọi người run lên bần bật!
Chiến tướng Bạch Hổ tức giận!
Ánh mắt có chút hả hê của bọn họ nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.

Trong mắt bọn họ, chính những lời nói vô nghĩa của Lâm Thiệu Huy mới hoàn toàn khiến Bạch Hổ tức giận.

Như vậy thì tiếp sau đó, Lâm Thiệu Huy cách cái chết đã không còn xa rồi.

Chu Minh Trạch đột nhiên cười hả hê, nhìn Lâm Thiệu Huy như nhìn một thằng hề biết múa.

Không bản lĩnh lại còn muốn so đo, quả thực là muốn tìm cái chết.

Lý Phi Vân sợ hãi quỳ sụp xuống, run rẩy khóc lóc cầu xin:
"Chiến tướng Bạch Hổ, con tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện.

Nên mới to gan như vậy! Cậu là người rộng lượng, vậy hãy tha cho nó lần này đi!"

"Nếu cậu có chuyện gì không hài lòng, cứ trực tiếp nhắm đến tôi, cầu xin cậu đừng làm khó con trai tôi! "
Xem đến đoạn này!
Trong lòng Lâm Thiệu Huy đột nhiên chùng xuống, anh thật sự cảm thấy sống mũi có chút chua xót.

Lý Phi Vân vì anh mà không ngại quỳ xuống trước ánh mắt của mọi người, thậm chí còn vì nể mặt ông mà bỏ qua?
Chỉ là!
Khi mọi người đang căng thẳng không nói nên lời, anh nhìn thấy Bạch Hổ trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy, rất kính nể nói:
“Lâm… Chiến Thần, những việc mà anh giao cho tôi làm, tôi đã sắp xếp rất ổn thoả!”
Bạch Hổ vốn dĩ muốn nói về Tướng Huy, nhưng lại sợ làm mọi người kinh hãi, nên lập tức đổi thành gọi là Chiến Thần.

Chỉ là!
Cho dù như vậy, vẫn là chói tai nhức óc!
Tất cả mọi người trong toàn bộ đại sảnh bắt đầu điên cuồng náo nhiệt lên!
Mà câu nói đơn giản này khiến cho tất cả mọi người có mặt nếu như bị điện giật, toàn thân đồng thời run lên kịch liệt.

Cái gì!
Chiến thần?
Ầm!
Trong nháy mắt, đám người Lý Thu Nhàn, Chu Minh Trạch xém bị doạ đến tè ra quần.

Lâm Thiệu Huy, là Chiến thần sao?
Mà vào lúc này, bọn họ cuối cùng cũng biết người mà Bạch Hổ đích thân tới cửa tìm lần này là ai rồi! "Anh ta...!hóa ra anh ta là một trong Tám vị chiến thần của Việt Nam? Không thể nào, không thể nào! "
Tròng tử của Lý Thu Nhàn trừng trừng như muốn rơi ra ngoài, bản thân từ nhỏ đã coi thường kẻ nghèo mặt rồi, bây giờ tự nhiên là Chiến thần danh giá ở Việt Nam?
Ngay lúc này, cô ta cảm thấy thế giới quan của cô ta dường như bị lật đổ!
Ngay cả sau khi biết được thân phận thực sự của Lâm Thiệu Huy, thế nhưng trong lòng lại bắt đầu có chút hối hận.

Người đàn ông mà bản thân cô ta coi thường giờ là thứ mà cô ta không thể với tới được.

Chu Minh Trạch tuy rằng tuyệt, thế nhưng so với Chiến Thần thì chẳng khác nào con kiến nhỏ nhoi, không đáng nói tới!
Cô ta ngay lúc này không biết mình nên đối mặt với Lâm Thiệu Huy như thế nào, trong lòng hoàn toàn bối rối.


Ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy giống như nhìn thấy một bóng ma vậy!
Cả khuôn mặt vốn đã tái nhợt, nhìn người đàn ông đơn giản trước mặt, cô ta cảm thấy thật xa lạ.

Không phải chỉ có cô ta!
Sau khi nghe Bạch Hổ nói xong, những người có mặt ở đây đều che miệng, trợn tròn mắt.

Cậu bé tội nghiệp mất tích hơn mười năm này, khi trở về đã ở trên đỉnh cao quyền lực rồi sao?
Mà bọn họ lại dám xúc phạm Lâm Thiệu Huy?
Ngay lập tức!
Tất cả mọi người đều tê cả da đầu!
Bởi vì bọn họ nhớ rõ luật pháp của Việt Nam có một điều như thế này, nhưng bất cứ ai xúc phạm đến chiến thần trở lên sẽ bị trừng phạt bằng hình phạt tử hình.

Hơn nữa, Lâm Thiệu Huy không phải là chiến thần, mà là chỉ huy của chiến thần!
Đặc biệt là Chu Minh Trạch!
Lúc này, anh ta sắp sợ hãi sắp tè ra quần rồi!
Suy cho cùng trong số những người này, anh ta là người sỉ nhục Lâm Thiệu Huy nhiều nhất.!
Huống hồ Lâm Thiệu Huy tức giận, muốn bắn chết anh ta tại chỗ không phải là không có khả năng?
Nghĩ đến đây, chân anh ta đột nhiên trở nên mềm nhũn, mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán chảy xuống, khuôn mặt liền trở nên vặn vẹo khó coi.

Nhưng vào lúc này
Đối với sự kinh ngạc của mọi người, Lâm Thiệu Huy lờ đi như không thấy.


Anh trực tiếp đứng dậy và đi về phía Lý Phi Vân!
Ầm!
Khi anh đứng dậy, tất cả mọi người đều kinh hãi lùi lại, nhìn Lâm Thiệu Huy với ánh mắt hoảng sợ.

Mà Lâm Thiệu Huy đã trực tiếp đỡ Lý Phi Vân đứng dậy, nở một nụ cười rồi nói:
"Chú Lý, chú là người duy nhất ở đây không cần phải quỳ xuống!"
Ầm!
Một câu nói đều khiến tất cả mọi người có mặt sợ hãi muốn tè ra quần!
Phù phù!
Mọi người đột nhiên hoảng sợ quỳ xuống, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy một cách lo lắng.

Lâm Thiệu Huy có ý gì, không phải là muốn bọn họ quỳ xuống sao?
Lúc này, bọn họ đều cảm thấy bản thân ở trước mặt Lâm Thiệu Huy chỉ là con kiến hèn mọn, đến thở cũng không dám.

Sợ hãi cực độ!
Lý Phi Vân chỉ cảm thấy chính mình đang nằm mơ, kinh ngạc nhìn Lâm Thiệu Huy hỏi: "Thiệu Huy...!Con, con là chiến thần sao?".