Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1177: 1177




Nghe nói như thế, vẻ mặt của Bạch Tố Y lập tức cứng đờ.

Chu Như đứng ở một bên cũng có tâm trạng không tốt, cô ta rất muốn nhìn thấy Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy xui xẻo khi ở bên nhau, nhưng lại không ngờ Lâm Thần Hải còn định cho Bạch Tố Y một cơ hội.

Chuyện này chỉ sợ là anh ta coi trọng con đĩ này?
Quả thực chính là như vậy!
Mặt mày của Bạch Tố Y làm cho Lâm Thần Hải rung động, mặc dù anh ta sẽ không lấy người phụ nữ đã gả cho người khác, nhưng lấy làm đồ chơi cũng là một lựa chọn tốt.

Đường Minh Phong cũng khịt mũi nói: "Bạch Tố Y, khó có khi cậu chủ Hải đối xử khoan hồng, cô còn không nhanh cảm ơn cậu chủ Hải đi?”
Chỉ là Bạch Tố Y lại lạnh lùng đi tới bên cạnh Lâm Thiệu Huy: "Không cần, Lâm Thiệu Huy là chồng của tôi, cho dù chết tôi cũng phải đi cùng với anh ấy!”
Tình cảm của họ không phải chỉ dăm ba câu của Lâm Thần Hải là có thể châm ngòi ly gián.

Hử?
Lâm Thần Hải nghe xong những lời này thì sắc mặt trong nháy mắt trở nên u ám.


Trong mắt lập tức hiện ra ý định giết chóc: "Tôi không thích bị người ta từ chối, nếu đã như vậy thì cô chết chung với anh ta đi!”
Nếu Bạch Tố Y đã không biết điều như thế, vậy thì cũng đừng trách anh ta có thủ đoạn ác độc.

Nghe xong những lời này cả nhà Chu Chí Đức cũng lắc đầu.

Lâm Thần Hải cho Bạch Tố Y cơ hội để sống sót, kết quả người phụ nữ này vậy mà không biết nắm chắc!
Quá ngu xuẩn!
Tiếp theo họ muốn nhìn xem ai có thể cứu được đôi nam nữ này!
Nhưng mà ngay khi tất cả mọi người tưởng rằng hai người Lâm Thiệu Huy chết chắc rồi.

Vẻ mặt Lâm Thiệu Huy lại bình tĩnh cười thản nhiên nói: "Chỉ dựa vào anh mà muốn giết chúng tôi sao?”
Cái gì!
Tất cả mọi người hoàn toàn trợn tròn mắt!
Mỗi một người đều sợ xanh mặt nghi ngờ có phải bản thân nghe nhầm rồi hay không.

Lâm Thiệu Huy lại còn dám kiêu ngạo như vậy?
Thậm chí còn chất vấn thủ đoạn của Lâm Thần Hải?
Trong nháy mắt tất cả mọi người ở đây đều sững sờ!
Người ta là cậu chủ con nhà giàu chơi chết đồ ăn hại như anh còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Họ thật sự không biết Lâm Thiệu Huy lấy tự tin ở đâu ra.

Tất cả mọi người lập tức nở nụ cười châm chọc, ngu dốt đến mức không biết sợ sao? Họ đều đồng cảm với sự ngu xuẩn của Lâm Thiệu Huy.

Lâm Thần Hải cũng không nhịn được ngây ngẩn cả người, chờ sau khi phản ứng lại thì cười vang: "Lâm Thiệu Huy, mấy năm không gặp cậu còn ngớ ngẩn hơn cả lúc trước! Trái lại bây giờ tôi muốn xem thử ở đây còn ai có thể bảo vệ được cậu!”
Anh ta hoàn toàn không để Lâm Thiệu Huy ở trong lòng mà chỉ coi như là một chuyện cười.


Mà đám người nghe đến đó cũng đều nhao nhao lắc đầu không biết phải nói gì.

Chỉ là Lâm Thiệu Huy lại không để ý tới sự khinh thường của mọi người mà vừa cười vừa nói: "Anh sẽ không cười được nữa sớm thôi!”
Hử?
Lâm Thần Hải đã hoàn toàn mất kiên nhẫn với việc Lâm Thiệu Huy nhiều lần khiêu khích.

Anh ta lập tức sa sầm mặt sau đó ra lệnh: "Đường Minh Phong rút đầu lưỡi của anh ta cho tôi, tôi muốn anh ta phải ngậm miệng vĩnh viễn!”
“Được!”
Khuôn mặt của Đường Minh Phong tràn đầy vả tàn ác sau đó định sai bảo cấp dưới.

Nhưng đúng lúc này!
Cộc cộc cộc...!
Từng tiếng bước chân đều đặn từ ngoài cửa truyền đến.

Hử?
Tất cả mọi người đều sững sờ, dường như họ không ngờ lúc này vẫn còn có người đến nhà.

Tất cả mọi người lập tức nghi ngờ nhìn về phía cổng, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì hoàn toàn trở nên cứng đờ.


Bởi vì họ nhìn thấy một đám quân sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ, chỉnh tề cất bước đi vào giữa sân sau đó đứng nghiêm, tiếp theo hai đầu đội ngũ phân biệt quay sang phía bên trái và bên phải rồi tách ra một con đường.

“Long Nha?”
Nhìn thấy đội ngũ này Lâm Thần Hải đã hoàn toàn trợn tròn mắt.

Dường như anh ta không ngờ Long Nha vậy mà cũng sẽ tham gia vào buổi họp báo ngày hôm nay.

Nhưng mà điêu làm cho anh ta càng thêm rung động vẫn còn ở phía sau!
Ở ngưỡng cửa một cụ già chậm rãi bước vào dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người..

Trong nháy mắt tất cả mọi người dường như muốn dựng tóc gáy, đôi con ngươi như muốn nứt ra!
Từ Long Khiếu, thủ lĩnh của quân đoàn Long Nha!.