Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1188: 1188




Hử?
Nghe xong lời này khuôn mặt của tất cả mọi người lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó cùng nhau nhìn về phía người nói chuyện.

Họ nhìn thấy người nói chuyện lại là Lâm Thiệu Huy, lúc này vẻ mặt họ lại khinh miệt lắc đầu.

“Nói lung tung! Độ sâu của tông sư Khôn có thể ước lượng bằng đồ ăn hại như mày sao?”
“Ngậm miệng lại đi cái đồ ăn hại, mày là cái thá gì mà cũng dám đánh giá trận chiến của hai tông sư chứ?”
“Trịnh Hồng Liên mấy người có ý gì mà lại dung túng thằng nhãi này nhiều lần sỉ nhục tông sư Khôn như vậy, không sợ tông sư Khôn ghi hận sao?”
Trần Lập Hàn và những nhân vật lớn khác phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy.

Họ đều cảm thấy thằng nhãi này đang nói lung tung.

Theo như họ nghĩ Lý Càn Khôn tuyệt đối sẽ không thua, sự tồn tại như vậy là quá đủ để đối phó với Ninh Trường Khôn chứ huống chi là đệ tử của Ninh Trường Khôn!
Nhưng vào lúc này! Cảnh tượng làm cho họ tuyệt vọng đột nhiên xảy ra!

Chỉ thấy trong nháy mắt khi Lý Càn Khôn nện cái búa nặng xuống, Lưu Bạch Lâm giống như cá trạch trơn trượt tránh thoát khỏi cái búa nặng kia.

Cái gì!
Vẻ mặt của Lý Càn Khôn thay đổi, ý thức được việc lớn không ổn thế nhưng đã muộn rồi.

Khuôn mặt Lưu Bạch Lâm lộ ra nụ cười dữ tợn, cơ thể nhỏ gầy như khỉ đột nhiên lao thẳng về phía mặt Lý Càn Khôn.

Hai lưỡi đao vô cùng sắc bén kia chém thẳng vào cổ của Lý Càn Khôn!
Phốc!
Máu tươi văng ra một cách bừa bãi!
Bùm!
Chiến chùy phá giáp cũng không có sức nện ở trên mặt đất.

Thình thịch...!
Hai tay Lý Càn Khôn che cái cổ họng bị cắt của mình, bước chân lùi lại mấy bước một cách lộn xộn, sau đó phù cơ thể cao lớn ngã xuống đất.

Chỉ chốc lát sau đã tắt thở!
Trong mắt còn lộ ra vẻ hối hận và khó có thể tin!
Giống như có nằm mơ cũng không dám tin tưởng bản thân vậy mà lại bị đối phương giết chết trong một chiêu!
Bùm!
Cảnh tượng trước mắt lập tức giống như là một chậu nước lạnh dập tắt ngọn lửa trong lòng đám người Trần Lập Hàn.

Làm cho họ tê cả da đầu, từng đôi mắt giống như muốn nứt ra.

Lý Càn Khôn người được mệnh danh là vô dịch dưới tông sư lại bị đệ tử của Ninh Trường Khôn giết chết trong một chiêu?
Đây chính là tông sư nổi tiếng khắp An Nam đấy!
Quả không ngoa khi được ca ngợi là tông sư của thủ đô, một tay có thể nhấc chiếc búa nặng tám trăm ký, kết quả vậy mà không qua nổi một chiêu?

Nằm mơ! Chắc chắn là họ đang nằm mơ!
Lúc này đám người Trần Lập Hàn cũng không dám tin vào mắt mình, cả người giống như là bị cảm lạnh run rẩy điên cuồng.

“Dựa vào chút năng lực ấy mà cũng xứng khiêu chiến với sư phụ của tôi sao?”
Mà lúc này Lưu Bạch Lâm cười cực kỳ khinh bỉ, ánh mắt giống như hổ rình mồi nhìn lướt qua đám người Trần Lập Hàn.

Tất cả đám người Trần Lập Hàn đều mặt xám như tro tàn, không nói được lời nào.

Cái thằng ăn hại kia lại nói đúng?
Lý Càn Khôn thua, hơn nữa còn thua dứt khoát đến mức thậm chí không có cơ hội chống lại!
Tại sao lại như vậy!
Chỉ là! Chuyện làm cho họ càng thêm tuyệt vọng vẫn còn ở phía sau!
Chỉ thấy Lưu Bạch Lâm tùy ý cầm lưỡi đao dính máu lau ở trên người mình rồi nhe răng cười nói: “Đúng rồi, tình báo của các người sai rồi, sư phụ tôi không phải tông sư mà là….

Đại tông sư danh xứng với thực!”
Bùm!
Trần Lập Hàn bị dọa đến nỗi ngồi phịch xuống mặt đất, đồng tử co rút lại một cách điên cuồng, cảm giác da đầu cũng muốn nổ tung.


Đại...!Đại tông sư?
Ninh Trường Khôn không phải tông sư mà là đại tông sư đáng sợ gấp trăm lần tông sư?
Đối với họ mà nói tin tức này quả thực chính là tin dữ!
Đại tông sư, phóng mắt nhìn khắp thế giới cũng là sự tồn tại hiếm thấy!
Hơn nữa mỗi người giết chết tông sư đơn giản giống như bóp chết một con kiến!
Làm sao họ có thể chống lại sự tồn tại như thế?
Đừng nói là tìm mười tông sư, cho dù con số có tăng lên gấp đôi cũng chưa chắc có thể thắng được Ninh Trường Khôn!
Trong nháy mắt tất cả mọi người trở nên hoàn toàn tuyệt vọng.

Buổi gặp gỡ này lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, rơi vào cảnh im lặng như chết.

Trong mắt mỗi một nhân vật lớn đều hiện ra vẻ ngạc nhiên và khó có thể tin, họ không thể tin được đây là sự thật!
Thấy thế! Lưu Bạch Lâm cười càng thêm châm chọc: “Còn người nào muốn khiêu chiến sư phụ của tôi không? Đệ tử là tôi đây có thể nhận thay!”
Chỉ là không ai dám lên tiếng!.