Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1231: 1231




Cái gì!
Nghe thấy con số ngất ngưởng này, Bạch Tố Y nháy mắt liền thấy lờ mờ!
“Vừa nãy anh nói bao nhiêu tiền?”
Cô còn tưởng bản thân nghe nhầm, khó mà tin mà hỏi lại lần nữa.

Người phục vụ kia chậc lưỡi một tiếng không kiên nhẫn, lạnh lùng nói:
“Hai trăm mười hai ngàn đô, gia đình các cô có chuyện gì sao, người già thì bị mù, trẻ nhỏ thì bị điếc, ông cha làm điều ác rồi sinh ra các cô sao?”
Một hồi nhục mạ cay nghiệt của đối phương làm cả nhà Bạch Tố Y giận đến đỏ mặt tía tai.

Ngay sau đó, sắc mặt Bạch Tố Y liền u ám, chẳng muốn so bì với đối phương, đi thẳng đến chỗ rượu đã bị đập nát.

Sau đó!
Cô bèn cầm một mảnh vỡ lên, lạnh lùng nói:
“Những chai rượu này, rõ ràng là rượu dỏm trong siêu thị, cộng toàn bộ lại cũng không quá một ngàn năm trăm đô, nhưng anh lại thu tôi hơn hai trăm ngàn đô, anh đang tống tiền tôi sao?”
Cái gì!

Nét mặt của người phục vụ kia và Lý Dịch Quân đều thay đổi, tựa như không ngờ Bạch Tố Y lại biết phân biệt hàng tốt xấu như vậy, liếc mắt cũng nhìn ra những thứ này là rượu vang giá rẻ.

“Tôi nói hai trăm ngàn đô thì là hai trăm ngàn đô, mau mau đưa tiền, nếu không thì tôi khiến các cô sống không bằng chết!”
Người phục vụ kia vừa nhìn đã bị nhận ra, dứt khoát không nể mặt ai mà trực tiếp ăn vạ.

“Các người đây là lừa gạt tống tiền, chúng tôi phải báo cảnh sát!”
Sắc mặt Bạch Tố Y tái nhợt, cô không ngờ đối phương ngông cuồng như vậy, bọn họ đã bị phát hiện rồi vậy mà vẫn dám tìm họ đòi tiền.

“Báo cảnh sát?”
Người phục vụ kia nhất thời cười lạnh lên, nói với vẻ mặt khinh thường:
“Anh giám đốc của chúng tôi là trưởng cục của khu này, các người báo cảnh sát cũng vô dụng thôi! Nếu các người làm lớn chuyện này lên, người gặp xui xẻo vẫn là các người mà thôi!”
Lý lẽ này Bạch Tố Y hiển nhiên cũng biết, dẫu sao thì làm sao có thể mở một khách sạn đẳng cấp sao mà đằng sau không có chống lưng được chứ?
Nhưng cô lại không ưa thái độ coi thường người này.

“Vậy gọi giám đốc của các anh ra đây đi!”
Bạch Tố Y tức giận nói, cô đã chẳng muốn nói lời thừa thãi với đối phương rồi, định đi tìm thẳng người giám đốc kia để tranh luận.

Xem bọn họ mở cửa kinh doanh, có dám bất lương như vậy không!
Chỉ là, Lâm Thiệu Huy nghe thấy lời này lại lắc đầu, Bạch Tố Y vẫn là quá ngây thơ rồi, nếu như không có cái gật đầu của giám đốc gì đó, một người phục vụ nhỏ bé làm sao dám phách lối như vậy?
Chỉ sợ!
Giám đốc kia sớm đã thông qua giám sát mà biết được tất cả chuyện xảy ra ở đây rồi, hơn nữa còn vui vẻ xem nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

“Được, muốn gặp giám đốc của chúng tôi phải không? Cô đừng hối hận!”
Người phục vụ kia hung hãn trợn nhìn Bạch Tố Y một cái, sau đó trực tiếp quay người tìm giám đốc của họ.

Thấy vậy!
Khóe miệng Lâm Thiệu Huy tức khắc giương lên độ cong lạnh như băng.


Kiếm chuyện phải không?
Vậy thì xem xem, ai có thể kiếm chuyện ai!
Lý Dịch Quân ở bên cạnh cũng cười khẩy không dứt, trong lòng nói bóng gió Bạch Tố Y thật là ngớ ngẩn.

Cho rằng gọi giám đốc ra là có ích à?
Không ngờ rằng giám đốc kia chính là bạn học kiêm bạn tình thời cô ta ở Harvard, bản thân cô ta đồng ý với anh ta, chỉ cần anh ta giúp cô ta trừng trị Bạch Tố Y, thì sẽ cùng anh ta chơi miễn phí một tháng.

Dưới tình hình này, anh ta làm sao có thể nói giúp Bạch Tố Y?
Không bao lâu!
Một người đàn ông tuổi tác khoảng ba mươi bước nhanh tới, sắc mặt xám xịt, hốc mắt lõm sâu, vừa nhìn là biết cơ thể bị rượu và gái đẹp khoét rỗng.

Anh ta là tổng giám đốc của khách sạn năm sao này, Đỗ Việt, lúc này vừa đến nơi, anh ta liền làm ra bộ dạng không biết gì, hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì? Ai quấy rối trong khách sạn của chúng ta?”
“Giám đốc, chính là mấy quỷ nghèo này!”
Phục vụ kia chỉ vào cả nhà Bạch Tố Y hung dữ nói.

Mà Bạch Tố Y cũng vội vàng giải thích, nói:
“Nhân viên làm việc của các anh đã dùng rượu dỏm trong siêu thị, lấy hàng nhái để lừa gạt chúng tôi, những chai rượu này cộng lại còn chưa đến một ngàn năm trăm đô, nhưng anh ta lại đòi chúng tôi hai trăm ngàn đô!”
Hả?
Đỗ Việt giả bộ nhìn về phía người phục vụ kia:

“Có chuyện này sao?”
“Giám đốc, những chai rượu này là rượu lấy trong kho rượu, giá niêm yết, không thể nào là giả được.”
Người phục vụ kia trả lời yếu ớt, có chút không hiểu ý Đỗ Việt là gì.

Bốp!
Lúc này, Đỗ Việt trực tiếp cho cậu ta một bạt tai, sau đó tức giận mắng:
“Cậu còn dám ngụy biện, những chai rượu này đâu có giá hai trăm ngàn đô? Cậu nói bậy bạ như vậy mang tổn thất cho khách sạn chúng ta thì sao?”
Thấy vậy!
Cả nhà Bạch Tố Y nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may ra giám đốc này là người biết lý lẽ, nếu không bọn họ coi như thật sự nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

Ngay cả Lâm Thiệu Huy cũng không khỏi sững sờ, lẽ nào là bản thân anh đoán sai rồi?
Chỉ là!
Tiếp theo, Đỗ Việt lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía cả nhà Bạch Tố Y:
“Thật xin lỗi các vị, là cấp dưới của tôi có lỗi, giá của những chai rượu này không phải là hai trăm ngàn đô!”
“Mà là...!hai triệu đô!”.