Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1253: 1253




Ầm!
Những câu nói này rơi vào trong tai đám người kia hoàn toàn như một tiếng sấm vang, hung hăng mà nổ tung ra.

Khiến cho tất cả mọi người đều bị kinh hãi đến cực điểm!
Lâm Thiệu Huy, là Tướng Huy sao?
Chắc là đang giỡn đúng không?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hóa đá rồi, trái tim không ngừng điên cuồng mà đập thình thịch, giây phút này ai nấy đều không thể tin vào lỗ tai của chính mình.

Bọn họ căn bản không cách nào tưởng tượng ra cái người kia, vậy mà lại là đồ vô dụng này!
Đó vậy mà lại là Tướng Huy đấy!
Tướng Huy là một trong bốn vị đại tướng, thần bí nhất, tiếng tăm cũng hiển hách lừng lẫy nhất!
Nhưng Lâm Thiệu Huy, thế mà lại là Tướng Huy?
Đám người Lâm Tuấn Thiên đều nhìn Lâm Thiệu Huy bằng một ánh mắt khó mà có thể tin được, vị Tướng Huy thần bí kia vậy mà lại chính là cái tên đã bị nhà họ Lâm bọn họ vứt bỏ đi.

Khi bọn họ tới, bọn họ muốn tìm mọi cách để hợp tác cùng Lâm Thiệu Huy, thậm chí có khi còn không ngại nịnh bợ lấy lòng giống như một con chó vậy.


Nhưng kết quả thì sao?
Thế mà Tướng Huy lại chính là Lâm Thiệu Huy!
Bọn họ đã từng vứt bỏ Lâm Thiệu Huy, nhưng hôm nay, bọn họ lại không với tới nổi Lâm Thiệu Huy?
Đây quả thật là đang nằm mơ! Nhưng mà vẫn chưa dừng lại!
Lâm Thiệu Huy lạnh lùng cười một cái, tiếp tục nói:
“Tôi không những chỉ là Tướng Huy, mà ngay cả nhà tù máu liên tục tìm phiền phức cho mấy người trong thời gian gần đây nhất, cũng chính là của tôi!”
Phù phù!
Câu nói này lại giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cho Lâm Tuấn Thiên ngã quật ở trên mặt đất ngay tại chỗ.

Trên mặt của anh ta hiện ra vẻ ngạc nhiên vô cùng:
“Anh là, vị vua Bóng Tối?”
Tướng Huy!
Vị vua Bóng Tối!
Hai thông tin này đối với anh ta mà nói, vô cùng chấn động và tuyệt vọng, khiến anh ta sợ hãi muốn đái ngay tại chỗ.

Rốt cuộc những năm gần đây, trên người của Lâm Thiệu Huy đã có biến hóa gì mà lại có thể có được hại vị trí thủ lĩnh này cùng một lúc vậy chứ.

Điều này căn bản không thể nào!
Ngay lập tức!
Ánh mắt của anh ta khu nhìn về phía của Lâm Thiệu Huy, lại hiện ra sự kính sợ vô cùng.

Từ trước nay ba anh em bọn họ vẫn liên tục tranh giành cấu xé lẫn nhau, nhưng Lâm Thiệu Huy căn bản cũng không có tư cách lọt vào mắt xanh của bọn họ, nhưng mà nhìn lại, ba anh em bọn họ cho dù có cộng lại, cũng không so được với một phần mười của đối phương.

Mà Liễu Gia Huy ở một bên cũng sửng sốt một chút, sau đó nụ cười tự giễu liền hiện ra trên khuôn mặt.

“Thất bại không oán, thất bại không oán!”
Hóa ra người đánh bại anh ta, lại là vị vua Bóng Tối, là thống lĩnh của thế giới Hắc Ám, như vậy coi như là anh ta thất bại cũng không lạ!
Thậm chí, anh ta còn vui mừng, khi biết được cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn.


Mặc dù bản thân đã trở thành Đại Tông Sư, nhưng nếu như muốn nổi tiếng thế giới, thì vẫn còn quá sớm rồi.

Lúc này đây mặt của Lâm Tuấn Thiên xám như tro, thậm chí ngay cả dũng khí cầu xin tha thứ cũng không có, hoàn toàn bị sợ đến ngây người.

“Mấy người muốn sống không?”
Lâm Thiệu Huy nhìn về phía Liễu Gia Huy, khóe miệng hàm ẩn một ý cười lạnh như băng.

“Muốn sống!”
Liễu Gia Huy vội vàng gật đầu, có thể sống thì ai mà muốn chết chứ? Đầu óc cũng không phải có vấn đề.

Sau đó, Lâm Thiệu Huy lại tàn nhẫn cười một cái, nói:
“Vậy được, để cấp dưới của anh giết hết người của nhà họ Lâm đi!”
Hít hà!
Ngay khi anh vừa nói xong, không đợi Lâm Thiệu Huy mở miệng, từng vị tông sư của Giáo Pháp Cổ đã ra tay ngay rồi, một nhát đao đã chém đứt đầu của một người tông sư nhà họ Lâm ở trước mặt.

Sau đó, một trận chém giết điên cuồng cứ như vậy mà bắt đầu.

Mọi người của Giáo Pháp Cổ trực tiếp nhắm họng súng vào người nhà họ Lâm, nhắm chuẩn người đã bị thương nặng.


Tuyệt vọng rồi!
Vào lúc này, tất cả cường giả của nhà họ Lâm hoàn toàn tuyệt vọng rồi!
Còn Lâm Tuấn Thiên cũng vô cùng đau khổ, chỉ cảm thấy khắp người lạnh như băng, dường như anh ta đã nghe thấy thời gian đếm ngược của cái chết.

Đợi sau khi những người này chết hết, tiếp theo đó sẽ tới lượt anh ta rồi.

“Gọi video điện thoại cho Lâm Chí Đô đi!”
Lâm Thiệu Huy đứng ở trước mặt Lâm Tuấn Thiên, giống như một vị thần chết từ trên trời giáng xuống.

Cả người của Lâm Tuấn Thiên run lên bần bật, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, bản thân anh ta lại phải ngước nhìn cái tên vô dụng này.

Anh ta run run rẩy rẩy lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại video cho Lâm Chí Đô.

Máy điện thoại ngay lập tức được kết nối, đầu bên kia lại truyền đến tiếng cười sung sướng của Lâm Chí Đô:
“Cháu nội ngoan, việc ông nội bảo cháu làm đã xử lý ổn thỏa chưa? Có phải bây giờ đang tính để ông nội xem cho rõ cháu tra tấn cái tên vô dụng kia như thế nào đúng không?”.