"Ha ha ha! Đúng là táo bạo! Nhà họ Lâm đúng là có mắt, đã sớm biết tâm địa của cậu nên mới đuổi tên súc vật như cậu ra khỏi nhà!"
"Đáng tiếc, nếu như cậu là cậu chủ nhà họ Lâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ cậu lên nắm quyền, so với những người nhà họ Lâm kia thì cậu quả thật là một thiên tài, tài trí của ba người nhà họ Lâm gộp lại mới bằng cậu!"
"Giết chết một thiên tài, quả thật rất đáng tiếc, với tài trí hơn người của cậu có khả năng sẽ là một người lãnh đạo tài giỏi!"
Một loạt người xuất hiện, bọn họ nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, không khỏi cảm thán một câu, đều cảm thấy tiếc thay cho Lâm Thiệu Huy.
Bọn họ luôn cảm thấy Lâm Thiệu Huy là một người có thân phận cùng năng lực quá tốt!
Nếu anh không đối đầu với nhà họ Lâm, vậy thì có phải là sẽ rất tốt không?
Nhưng mà!
Lâm Thiệu Huy cười lạnh một tiếng, nói chế nhạo:
"Nghe khẩu khí của các người, các người giống như đang muốn hạ gục tôi?"
"Tên súc vật này, hiện giờ mà cậu còn nghĩ bản thân mình còn đường sống sao?"
Lâm Thanh Hành lớn tiếng quát tháo, ánh mắt đầy căm ghét nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy:
"Lúc này, nhà họ Lâm mời đến tám vị trưởng bối, cùng với vô số tiểu bối khác, nhà họ Lâm chính là muốn dốc hết sức để đối phó với cậu!"
"Tôi cũng không tin, cậu có đủ sức để chiến đấu!"
Lâm Thanh Hành cùng những người nhà họ Lâm ở phía sau đều cười một cách đắc ý.
Lâm Thiệu Huy trong mắt họ giống như một kẻ sắp chết!
Lực lượng này đủ để phong tỏa cả Việt Nam, cũng đủ để quét sạch mọi thứ!
Cho dù Lâm Thiệu Huy có năng lực cao siêu đến đâu cũng khó mà thoát khỏi kiếp nạn này.
Hôm nay, anh nhất định phải chết!
Ánh mắt Lâm Chiêu cùng những người khác lộ ra tia hung ác nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, nhe răng cười nói:
"Lâm Thiệu Huy, trước khi chết anh có gì muốn nói thì nói đi!"
Ha ha ha!
Nhưng mà!
Đứng đối diện Lâm Thiệu Huy cũng cất tiếng cười to, vừa cười to anh vừa lắc đầu, nét mặt hiện lên sự khinh thường giống như vừa nghe được chuyện buồn cười.
Hả?
Nhất thời ai lấy đều ngây người, anh sắp chết nhưng sao vẫn còn cười?
Đúng thật là người không biết sợ là gì, ngu ngốc vô cùng?
"Cậu cười cái gì?"
Lâm Thanh Hành giận đến mức muốn giết chết anh, ông ta không thích thái độ hiện giờ của Lâm Thiệu Huy, anh giống như đang cười nhạo ông ta vậy.
"Nói như vậy, các người đang định ỷ đông hiếp yếu?
Khí thế trên người Lâm Thiệu Huy lập tức thay đổi, một cỗ sát khí hiện lên điên cuồng chuyển động quanh cơ thể anh, thật sự giống như một tòa thành chuẩn bị phun trào núi lửa.
"Ha ha ha, đúng thế thì sao? Chúng tôi chính là muốn ỷ đông hiếp yếu đấy, tức giận sao? Sỉ nhục sao? Muốn trách thì trách chính cậu quá ngạo mạn, dám một thân một mình đến Hà Nội!"
Trên mặt Lâm Thanh Hành hiện lên một nụ cười điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tôi sẽ không để cho cậu chết một cách dễ dàng đâu, tôi sẽ để cậu nếm thử mùi vị của hàng trăm, hàng vạn nhát dao cứa vào da thịt, chậm rãi tra tấn cậu đến chết!"
"Dùng máu của cậu để tế bái con trai tôi!"
Nghe vậy!
Lâm Thiệu Huy nhún vai, cười nói:
"Tôi thực ra cũng không có ý kiến gì, chỉ sợ bọn họ không đồng ý thôi!"
Bọn họ?
Vừa nghe những lời này, sắc mặt của đám người Lâm Thanh Hành thay đổi, nơi này còn có những người khác nữa sao?
Ngay lập tức, bọn họ khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh, chẳng lẽ anh đã có sự chuẩn bị từ trước?
Lâm Thiệu Huy bước lên phía trước vài bước, ánh mắt phát ra tia lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên thể hiện sự khinh thường khiến người khác hoảng sợ, anh nói:
"Tôi cũng chưa từng nói bản thân mình đến Hà Nội lẻ loi có một mình!"
Nhưng mà!
Nghe nói như thế, Lâm Thanh Hành cùng những người khác liền cười ha ham căn bản không thèm để ý lời anh nói.
"Ngu ngốc, cậu cho rằng cậu tìm đến một vài con chó, con mèo là có thể khiến tôi sợ hãi sao? Hiện tại nhà họ Lâm đã bày trận, cậu tìm ai đến cũng thế thôi! Cũng chỉ khiến bọn họ chôn cất cùng cậu mà thôi!"
Tuy nhiên!
Vừa dứt lời, một trận gió lớn đột ngột quét đến!
"Không đúng! Hơi thở này không đúng!"
Trong nháy mắt, hoàng loạt trưởng bối đều lấy làm kinh ngạc, hiển nhiên đã nhận ra hơi thở nguy hiểm, bởi vậy tất cả mọi người ai lấy đều vô cùng sợ hãi.
Sau đó, bọn họ nhìn về phía đằng xa, một bóng dáng màu đỏ như máu, chậm rãi bước tới gần!
Người đó bước đến đâu giống như địa ngục bủa vây lấy đó!
"Lâm Thiệu Huy, cậu định làm gì!"
Trong đám người, có người hoảng sợ hét lên giận dữ.
Lâm Thiệu Huy dừng bước chân lại, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào vị tiểu bối kia:
"Tôi mang theo người của tôi, một đội quân đến từ huyết ngục!"
"Huyết ngục!".