Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 472: Chương 472




Tần Thủ cười vô cùng điên cuồng.

Có Lý Hùng ra tay đương nhiên là anh ta có thể yên tâm tuyệt đối.

ở trong mắt anh ta, Lâm Thiệu Huy đối đầu với Lý Hùng, đó đơn giản chính là châu chấu đá xe, Lý Hùng nhấc một chân thôi cũng đã có thể đánh Lâm Thiệu Huy tàn phế
“Được lắm!”
Lý Hùng cười hung tợn, tốc độ bước về phía trước càng ngày càng nhanh hơn.

Mỗi một bước chân của gã ta đều làm cho tim gan Bạch Tố Y đập ‘thịch thịch’ điên cuồng không ngừng, giống như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng luôn vậy.

Đặc biệt là sau khi cô nhìn thấy khoảng cách giữa Lý Hùng và Lâm Thiệu Huy càng ngày càng kéo gần lại.

Bạch Tố Y triệt để hoảng loạn.

Ngay lập tức cô liền muốn ngăn cản Lý Hùng.

Chỉ là bàn chân cô mới hơi tiến về phía trước thì đã nhìn thấy Lý Hùng hung hăng mà vung cây gậy đánh bóng chày trong tay ra một phát.


Hô...!
Một gậy này vung ra, tàn nhẫn vô cùng, gần như là xé rách không khí xung quanh, không khí cũng phát ra tiếng vù vù.

Mà ngay sau đó!
Răng rắc!
Một trận tiếng vỡ nát theo ngay sau đó mà vang lên.

Hả?
Giờ khắc này Bạch Tố Y đã hoàn toàn sửng sốt, Tần Thủ cũng sửng sốt, tất cả mọi người xung quanh cũng không dám tin tưởng vào mắt mình.

Bởi vì rõ ràng là bọn họ nhìn thấy cây gậy đánh bóng chày trong tay Lý Hùng vậy mà lại không đánh về phía Lâm Thiệu Huy, ngược lại là lại đánh thẳng vào một chân của Tần Thủ, chân anh ta cứ như vậy mà bị đánh gãy.

Bộp bộp!
Tần Thủ bất ngờ không kịp đề phòng, cả người ngã quỵ lên mặt đất.

Mà sau khi anh ta nhìn thấy một chân của mình đã bị đánh gãy thì nhất thời liền thét chói tai liên tục.

“A a a! Chân của tôi! Anh hùng, anh...sao anh lại đánh gãy chân tôi?!”
Đau đớn!
Tần Thủ chỉ cảm thấy vị trí nơi mà chân mình bị đánh gãy đau nhức ập tới như một cơn thủy triều không dứt, trong nhất thời liền đau đớn đến nỗi cả người đều run rẩy liên hồi.

Điều làm anh ta không thể chấp nhận hơn nữa đó chính là Lý Hùng vậy mà lại đánh gãy chân anh ta chứ không phải là Lâm Thiệu Huy.

Chuyện này, chuyện này sao có thể được chứ!
Lúc này, không chỉ là Tần Thủ cảm thấy không thể hiểu nổi, thậm chí ngay cả Bạch Tố Y và hơn một trăm người đàn ông vạm vỡ đang đứng xung quanh, toàn bộ đều sửng sốt.

Dù thế nào thì bọn họ cũng không thể ngờ được rằng mọi chuyện sẽ xảy ra hoàn toàn trái ngược với ban đầu như vậy.

Chỉ là Lý Hùng căn bản không để ý tới những ánh mắt kỳ lạ xung quanh đó, đôi mắt gã ta gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Tần Thủ đang quỳ rạp trên mặt đất, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười vô cùng hung ác.


“Tần Thủ, không phải vừa rồi mày đã nói đó sao? Phải đánh gãy chân, thành kẻ tàn phế!”
“Đương nhiên là tao phải giúp mày hoàn thành tâm nguyện rồi!”
Cái gì?
Tần Thủ mê mang.

Mà ngay lúc anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nhìn thấy cây gậy đánh bóng chày trong tay Lý Hùng hung hăng đập xuống một bên chân còn lại của anh ta!
Răng rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn giòn tan lại vang lên lần nữa, Tần Thủ hoảng sợ nhìn một chân còn lại của mình cứ như vậy mà bị đánh gãy.

“A a a! Chân của tao...đau! Đau!!!”
Tần Thủ phát ra tiếng kêu rên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Điên rồi!
Giờ khắc này đây anh ta chỉ cảm thấy cả thế giới này đều điên cả rồi.

Xảy ra chuyện gì thế?
Rõ ràng Lý Hùng là cao thủ do anh ta tìm tới để thay anh ta báo thù!
Nhưng mà bây giờ anh ta lại bị người mình bỏ tiền ra thuê đánh gãy cả hai chân, chuyện này làm cho anh ta càng thêm hoảng sợ, không cách nào tin tưởng được.

“Lý Hùng, con mẹ mày sao mày lại dám đánh tao?! Được lắm! Mày cứ đợi đấy! Sư phụ Kim Cương của mày sẽ không tha cho mày, tập đoàn Tần Thị của tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”
Tần Thủ kêu gào thảm thiết liên hồi, nhìn Lý Hùng với ánh mắt vừa sợ hãi vừa oán hận.


Nhưng mà, căn bản là Lý Hùng không nghe.

Gã ta giống như một cỗ máy đang chấp hành nhiệm vụ, cánh tay vung lên, cây gậy đánh bóng chày hung hăng đánh vào người Tần Thủ!
Một gậy!
Rồi một gậy nữa!
Dưới làn mưa gậy gộc không ngừng của Lý Hùng, toàn thân Tần Thủ đã nhiễm đầy máu tươi.

Da tróc thịt bong, thảm thiết vô cùng.

Chỉ mới có vài phút ngắn ngủi mà thôi.

Tần Thủ đã bị đánh đến nỗi cả người không chỗ nào không chảy máu.

Cho đến lúc này Lý Hùng mới dừng hành động trong tay lại, ngay sau đó gã ta liền chùi đi vết máu bắn trên mặt mình, còn hung hăng phun một ngụm nước miếng vào người Tần Thủ, nói: “Một thằng vô dụng, có trách thì cũng chỉ có thể trách mày chọc sai người mà thôi!”
Cái gì?
Lời của Lý Hùng làm cho cơ thể Tần Thủ đã bị đánh đến ngơ ngác run rẩy..