Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 509: Chương 509




“Không thể tin nổi! Qủa thật là làm người ta không thể tin nổi!”
Giây phút này, bác cả Bạch Long Hải Long nhìn thấy mười chiếc xe Rolls Royce ở phía sau, quả thật là vô cùng hoành tráng.

“Thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng, hàng xe trên đường kia, rốt cuộc là của vị đại ca nào? Thế mà có thể làm cho đám người ông Thanh đi trước mở đường, đám người Kim Cang đi sau bảo vệ!”
“Này có lẽ là người đứng đầu của tỉnh!”
Ở trong mắt bác cả Bạch Long Hải Long, chỉ có nhân vật đầu sỏ đứng đầu tỉnh mới có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này.

Ở bên cạnh.

Bạch Chí Phàm cũng không khỏi cảm thán cùng hưng phấn không thôi.

“Ba! Con đường này là con đường chính dẫn đến thành phố Nam Giang, mấy người ông Thanh hộ tống, rất có thể nhân vật lớn này đi đến thành phố Nam Giang, chúng ta có cần đi thông báo cho ông nội không?”
“Có lẽ, biết đâu chúng ta lại có cơ hội tạo mối quan hệ với nhân vật lớn này!
Hả?
Một câu của Bạch Chí Làm làm cho ánh mắt bác cả Bạch lập tức sáng lên.


Đúng vậy.

Con đường này là con đường chính dẫn đến thành phố Nam Giang, nói cách khác, thành phố Nam Giang chính là điểm đến của nhân vật lớn này.

Hiện tại tập đoàn Bạch Kỳ đang nổi bật nhất thành phố Nam Giang, nếu có thể tạo mối quan hệ với nhân vật lớn này, như vậy cơ hội thăng quan tiến chức ngày sau sẽ càng nhiều hơn.

Nghĩ đến đây.

Bác cả Bạch kích động đến mức hô hấp cũng có chút dồn dập, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho ông cụ Bạch.

Giờ phút này, không chỉ có một mình Bạch Chí Phàm nghĩ đến điều này.

Rất nhiều người khác cũng nghĩ đến điều này khi nhìn thấy đoàn xe xuất hiện.

Trong khoảng thời gian ngắn, một loạt cuộc gọi điện thoại thông báo tin tức về chiếc xe có rèm che này cho người trong thành phố Nam Giang.

Ồn ào...!
Sau khi những cuộc điện thoại này kết nối với thành phố Nam Giang, cả thành phố Nam Giang lập tức sôi trào.

Rất nhiều người nhận được tin tức về người đứng đầu thành phố Nam Giang, một truyền mười, mười truyền trăm.

Chỉ trong vòng một giờ ngắn ngủi, gần như một nửa người trong vòng thượng lưu của thành phố Nam Giang đều đã biết chuyện này.

Dù sao chuyện này cũng quá làm người ta rung động.

Gần như tất cả các nhân vật máu mặt của thành phố Hải Dương, phái ra hai mươi chiếc xe Rolls Royce, cùng nhau đưa đón một người, này quả thật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.


Rầm rầm!
Lập tức, rất nhiều xe hạng sang ở thành phố Nam Giang bắt đầu khởi hành, đi về phía đường chính vào thành phố Nam Giang.

Con đường từ thành phố Hải Dương đến thành phố Nam Giang tên là đường Nam Dương, nó chính là một đường quốc lộ.

Đoạn đường tới gần thành phố Nam Giang có một bãi đất trống.

Trước kia, trên bãi đất trống này vô cùng vắng người, chỉ là hôm nay nó trở thành nơi náo nhiệt nhất thành phố Nam Giang.

Rất nhiều ô tô hạng sang đậu đầu bãi đất trống trên đường Nam Dương.

Giống như một hội triển lãm xe.

Tụ tập gần nửa nhân vật máu mặt ở thành phố Nam Giang.

Không chỉ có thể!
Những nhân vật máu mặt của thành phố Nam Giang này, mỗi người lại chuẩn bị món quà thật quý giá.

Tranh chữ, đồ cổ, châu báu...!

Qùa tặng quý báu rực rỡ muôn màu, làm cho người ta không khỏi xuýt xoa.

Trong đó đương nhiên có người nhà họ Bạch.

“Ba! Ba nói tin tức của anh cả có chính xác không?” Bác hai Bạch Đình Xuyên nói, khuôn mặt hồng hào khó giấu kích động phấn khởi.

Lúc trước vì cấu kết với Hoàng Quốc Thiên để gây rắc rối cho Lâm Thiệu Huy nên Bạch Đình Xuyên đã bị bắt, chỉ là ông ta bị buộc tội rất nhẹ, lúc này ông ta đã được nộp tiền bảo lãnh ra tù.

Hơn nữa sau khi gia đình Bạch Tố Y bị đuổi ra khỏi nhà họ Bạch, gia đình Bạch Đình Xuyên lại được nhập vào tập đoàn Bạch Kỳ một lần nữa, ông ta và bác cả Bạch Long Hải Long gần như đã hoàn toàn nắm chặt tập đoàn Bạch Kỳ trong tay.

Nghe ông ta hỏi như thế.

Ông cụ Bạch không khỏi vuốt chòm râu, sờ cằm cười nói:
“Lão Nhị, con yên tâm đi, anh cả con làm việc luôn ổn thỏa, người tới lần này tuyệt đối là một nhân vật lớn! Chờ một lát, mấy đứa phải chiêu đãi cho tốt, nếu có thể lôi kéo quan hệ thì nhà họ Bạch chúng ta hoàn toàn không phải lo nghĩ nữa!”.