Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 542: 542




Chỉ có Lâm Thiệu Huy.

Mái tóc đen bóng bay bay trong gió rét.

Chỉ là nụ cười nơi khóe môi anh càng lúc càng giá băng, nghiêm nghị vô cùng.

"Nam Đại Ác Ma à?"
"Không, là năm con bò sát, chỉ thế mà thôi."
Cái gì?
Năm con bò sát?
Lúc này đây, sau khi Lâm Thiệu Huy nói vậy, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh thêm lần nữa, mọi người xung quanh đều bối rối hoàn toàn.

Vốn họ còn cho là, trước khí thế đáng sợ của Lĩnh Nam Ngũ Đại Ác Ma thì chắc chắn Lâm Thiệu Huy sẽ hoảng hốt, sẽ sợ hãi bất an.

Nhưng sao mà ngờ được, tên này lại ngang ngược hung hăng đến mức này kia chứ.

Chết mất!
Nếu chọc giận Lĩnh Nam Ngũ Đại Ác Ma thì kết cục của anh ta chỉ càng thêm thê thảm.


Quả nhiên!
Sau khi Lâm Thiệu Huy nói vậy xong, khí thế trên người Lĩnh Nam Ngũ Đại Ác Ma càng lúc càng dâng lên.

Khí thế đáng sợ của Ngũ đạo chuẩn tông sư cuồn cuộn như làn sóng, nhấn chìm Lâm Thiệu Huy ở phía trước.

"Được, giỏi lắm! Lĩnh Nam Lục Đại Ác Ma của chúng ta đã biến mất mười năm, xem ra bọn nhóc này không còn xem chúng ta ra gì nữa."
Ác Ma Thứ Hai liếm bờ môi khô khốc, ánh mắt lóe lên ánh sáng khát máu rõ rành rành:
"Nếu đã như vậy thì tao sẽ lấy đầu của mày."
Giọng nói của Ác Ma Thứ Hai đượm đầy sát ý.

Ác Ma Thứ Tư bên cạnh cũng giống vậy.

"Ha ha.

Thằng nhóc kia, mày làm nát nắm đấm của anh cả chúng tao.

Vậy thì Ác Ma Thứ Ba tao sẽ lấy lại cánh tay phải của mày."
"Nếu đã vậy thì Ác Ma Thứ Tư tao sẽ lấy cánh tay trái."
"Còn đùi phải của nó sẽ thuộc về Ác Ma Thứ Năm tao."
"..."
Lúc này đây, trong giọng nói của Lĩnh Nam Ngũ Đại Ác Ma toát lên vẻ hung tàn.

Mọi người xung quanh nghe thấy vậy đều buốt cả da đầu.

Năm người đòi giành lấy đầu, hai tai và hai chân của Lâm Thiệu Huy.

Vậy rõ ràng là muốn xé xác Lâm Thiệu Huy ra thành mấy mảnh.

Chỉ trong nháy mắt.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía anh ta đầy ý thương hại, trong mắt họ, cho dù Lâm Thiệu Huy có mạnh hơn đi nữa thì bây giờ cũng khó tránh khỏi kết cục bị năm Đại Ác Ma tàn sát.

Bạch Tố Y bên cạnh hoảng sợ đến mức mềm nhũn cả người.


Nước mắt không ngừng tuôn rơi từ đôi mắt xinh đẹp đầy lo lắng của cô.

"Lâm Thiệu Huy, em xin anh, nhanh đi đi.

Em không muốn nhìn thấy anh bị giết, em không muốn..."
Đau lòng!
Tuyệt vọng quá!
Bạch Tố Y cũng không thể tin nổi Lâm Thiệu Huy có thể sống sót nổi trên tay của Lĩnh Nam Ngũ Đại Ác Ma, du sao thì cây có bóng người có tên, danh tiếng của Ngũ Đại Ác Ma đáng sợ đến mức nào.

Nếu như Lâm Thiệu Huy chết thì cô sống còn có ý nghĩa gì.

Nước mắt giàn giụa làm khuôn mặt của Bạch Tố Y đẫm nước.

Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Lâm Thiệu Huy khẽ run lên.

Anh đưa tay ra lau nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn của Bạch Tố Y, từng giọt một, lau thật sau, chỉ là khi vừa lau sạch từng hàng nước mắt, sát ý trong mắt anh càng lúc càng trào dâng.

"Vợ à, bọn họ khiến em phải khóc.

Vậy thì họ...!chết chắc rồi."
Cái gì?
Lời của Lâm Thiệu Huy khiến Bạch Tố Y sững sờ.

Nhưng mà ngay lúc cô còn chưa hiểu nổi ý của Lâm Thiệu Huy là sao.


"Bịch!"
Bạch Tố Y kinh ngạc phát hiện ra, sau khi Lâm Thiệu Huy lau sạch nước mắt trên mặt cô, cơ thể anh biến mất như ảo ảnh, đột nhiên không còn chút tăm hơi.

Nhanh quá! Nhanh quá! Nhanh quá!
Tốc độ của Lâm Thiệu Huy nhanh tới cùng cực, thậm chí tất cả mọi người trong phòng đều không thể tin nổi vào đôi mắt của mình.

Trong mắt họ, Lâm Thiệu Huy chẳng nào nào vừa biến mất, khiến cho đôi đồng tử của họ chỉ muốn rớt ra ngoài.

Ác Ma Thứ Nhất bên cạnh vừa mới bị Lâm Thiệu Huy xử lý.

Lúc đầu ánh mắt gã nhìn chằm chằm trên người của Lâm Thiệu Huy.

Mà đến lúc này đây.

Khi Ác Ma Thứ Nhất nhìn thấy cơ thể Lâm Thiệu Huy như biến mất, sắc mặt gã thay đổi hoàn toàn.

"Mấy đứa cẩn thận, nó tấn công đấy!".