Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 627: 627




Không cần uống thuốc?
Nghe tới câu này, hai mắt của ông lão mặc áo tang bừng sáng lên, nhưng lại cũng tăng thêm sự suy tư:
"Không thể nào!"
"Ông này, ông có thể không biết, con người một khi đến ngưỡng năm mươi tuổi, toàn bộ cơ quan chức năng trong cơ thể sẽ bắt đầu quá trình thoái hoá với tốc độ nhanh chóng! Nhưng tôi đây lúc nãy ở trên đường đã quan sát ông! Các cơ quan chức năng trên cơ thể ông không những không thoái hoá, ngược lại còn có dấu hiệu của sự trẻ hoá, cải lão hoàn đồng!
Ông lại nói là không dùng thuốc, có đánh chết tôi đây cũng tuyệt đối không tin!"
Nghe tới câu này, Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân hoàn toàn mơ hồ.

Dấu hiệu của cải lão hoàn đồng?
Đây… đây là chuyện nực cười gì chứ!"
Bạch Tuấn Sơn lúc này đang nhìn vào mắt của ông lão mặc áo tang, liền thấy lão giống hệt một tên lừa đảo, giả thần giả quỷ.


Chỉ là, không đợi ông phản bác thì ông lão mặc áo tang đã tiếp tục nói:
"Ông này, ông bây giờ mỗi tối có phải là đều có thể thư thả ngủ ngon không? Hơn nữa, mỗi sáng lại đều đặn thức dậy đúng giờ!
Ngoài những điều này ra, có phải ông còn cảm thấy sức lực của bản thân hình như cũng tăng lên, da dẻ cũng trở nên căng mịn? Còn nữa, bây giờ vào mỗi sáng tỉnh dậy, ông sẽ có hiện tượng cương cứng?"
Ơ..ơ!!
Nghe xong câu nói này của lão già mặc áo tang, Bạch Tuấn Sơn liền há hốc mồm, trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng những lời mà ông lão này nói thật sự là không sai một tí nào.

Bạch Tuấn Sơn trước đây, mỗi ngày đều đau nhức khắp lưng, trằn trọc nguyên đêm, việc mất ngủ cũng hầu như đã trở thành chuyện thường ngày.

Còn bây giờ, mỗi tối đều rất dễ dàng tiến vào giấc ngủ, mỗi sáng lại thức dậy đều đặn đúng giờ, thậm chí còn có dấu hiệu cương cứng của nam giới.

Hơn thế nữa, Bạch Tuấn Sơn bây giờ cũng nhận ra rằng, sức lực của bản thân hình như đã mạnh hơn rất nhiều, cho dù là về tốc độ đi bộ, cũng nhanh hơn trước rất nhiều, vả lại một chút mệt mỏi cũng không hề có.

Đây...!
"Ông…ông lão, ông làm sao mà biết được?"
Bạch Tuấn Sơn trong lòng không khỏi chấn động.


Ông có thể chắc chắn, bản thân mình là lần đầu tiên gặp ông lão này, nhưng mà đối phương vừa mở miệng, lại nói ra đúng y chang tình trạng cơ thể của ông, điều này quả thật là không thể tin được.

"Quả nhiên!"
Sau khi nghe câu trả lời xác nhận của Bạch Tuấn Sơn, ông lão mặc áo tang liền vui mừng sung sướng:
"Ông này, gần đây ông có dấu hiệu như lời tôi nói chính là đang cải lão hoàn đồng! Theo cách của một võ đạo mà nói thì đây là đang rèn cơ luyện cốt, nếu như mọi thứ cứ tiếp diễn như này thì các cơ quan chức năng trong cơ thể ông thậm chí còn có thể hồi phục như tuổi đôi mươi!"
Rầm!
Ông lão mặc áo tang vừa nói dứt câu liền khiến cho Bạch Tuấn Sơn bị dọa cho một trận!
Rèn cơ luyện cốt của người học võ, ông đương nhiên là có nghe nói qua rồi, đây là việc quanh năm suốt tháng, khổ luyện ngày đêm mới có thể đạt được.

Nhưng mà ông chẳng bao giờ tập luyện thì làm sao có thể đạt đến trình độ rèn cơ luyện cốt chứ.

Không chỉ như thế!
Ông lão mặc áo tang còn quay đầu nhìn sang phía Thẩm Ngọc Trân, đặc biệt là khi nhìn thấy một chân của Thẩm Ngọc Trân đang bó bột, liền không do dự hỏi:
"Quý bà này, nhìn quá trình hồi phục của chân bà, tôi đoán là chân bà vừa mới bị gãy cách đây hai tháng thôi, đúng không?"

Hai tháng?
Thẩm Ngọc Trân ngây người, lắc đầu nguầy nguậy:
"Không đúng! Chân tôi là vừa bị gãy cách đây một tuần thôi!"
Cái gì?
Chỉ mới một tuần?
Lần này, lại dọa cho ông lão mặc áo tang sợ chết khiếp.

Ông ta xem xét chân của Thẩm Ngọc Trân một cách vô cũng kỹ lưỡng, sau đó trên mặt liền xuất hiện một vẻ vô cùng kỳ quái:
"Quý bà, chân này của bà bây giờ có phải là không cảm thấy đau nhức nữa đúng không? Bình thường, chân sẽ có cảm giác ngứa ran như có kiến đang bò?".