Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 667: 667




Ầm!
Câu nói này khiến mọi người vốn kinh ngạc càng thêm giống như bom tấn, khiến tất cả mọi người hoàn toàn chết lặng.

Bài thuốc!
Thoát thai hoán cốt?
Cải lão hoàn đồng?
Điều này...!làm sao có thể xảy ra được chứ.

Ngay cả Bạch Trần cũng kinh hãi đứng dậy khỏi ghế, anh ta run giọng hỏi Bạch Chí Phàm: “Những gì anh nói là sự thật? Thần y Lâm kia thật sự cao siêu như vậy sao?”
“Đúng vậy!”Bạch Chí Phàm thề: “Tôi cũng vừa mới nghe tin vào buổi tối.

Nhiều người dân thành phố Nam Giang đã chứng kiến ​​cảnh thần y Trương bái sư thần y Lâm! Đây tuyệt đối không sai được!”
Nghe nói như thế thì Bạch Trần trở nên phấn khích ngay lập tức, khuôn mặt của anh ta tràn đầy ý cười: “Ha ha ha...!tốt! Quá tốt rồi! Lần này, tôi không chỉ mời thần y Trương mà tôi còn mời luôn cả sư phụ của ông ta là thần y Lâm đến nhà họ Bạch ở Nam Lộc của chúng tôi!”
“Nếu đúng như lời anh nói, bài thuốc của thần y Lâm có tác dụng thoát thai hoán cốt, cải lão hoàn đồng! Vậy thì Thiên Sứ Áo Trắng của chúng tôi có bài thuốc này phụ trợ thì thực lực tuyệt đối là có thể tiến triển thật nhanh.”
Lúc này Bạch Trần bừng bừng phấn khích, khuôn mặt kích động đỏ lên.


Công lao lớn!
Anh ta biết nếu thần y Lâm thực sự lợi hại như vậy thì anh ta nhất định sẽ lập công lao cực lớn cho nhà họ Bạch ở Nam Lộc.

Đến lúc đó, thậm chí chỉ cần dựa vào công lao này thì anh ta có tư cách tranh đoạt vị trí gia chủ kế thừa.

Nghĩ đến đây thì Bạch Trần quay đầu nhìn ông cụ nhà họ Bạch và những người khác, hưng phấn nói: “Ha ha ha...!nếu thực sự có thể mời được thần y Lâm đó, thì Bạch Trần tôi sẽ không bao giờ quên mọi người! Tương lai sẽ có phần thưởng lớn!”
Ầm!
Đây là một lời cam kết.

Từng người, từng người trong nhà họ Bạch cười như điên, luôn miệng nói cảm ơn anh ta.

Đặc biệt là ông cụ nhà họ Bạch, ông cụ run rẩy cả người đứng dậy khỏi ghế và nói với Bạch Trần: “Cậu chủ Bạch Trần cứ yên tâm đi, chờ ba ngày sau, khi thần y Trương tới dùng bữa tối, tôi sẽ dùng bất cứ giá nào cũng giúp cậu mời thần y Lâm đó đến!”
“Hơn nữa, thần y Lâm kia cũng là ân nhân cứu mạng của tôi mà tôi vẫn chưa từng có cơ hội cảm tạ, thật xấu hổ!”
Nghe những lời của ông cụ nhà họ Bạch nói thì mọi người càng thêm tôn kính thần y Lâm.


Ở trong mắt bọn họ, thần y Lâm ghi ơn mà không cần báo, y thuật siêu phàm, nhân cách cũng cao thượng, đây đúng là thần thánh.

Lúc này, mọi người thảo luận một hồi.

Nhưng chủ đề vẫn giữ nguyên không thay đổi.

Chú cả Bạch Long Hải nhìn đồng hồ, rồi nói: “Đã một giờ trôi qua! Bạch Tư Yên, cũng sắp trở về rồi!”
Bạch Tư Yên!
Nghe đến đây, mọi người mới nhớ ra rằng cô ta và hai vệ sĩ của Bạch Trần đã đến nhà của Bạch Tố Y để truyền tin.

Nghĩ đến nhà của Bạch Tố Y, tâm trí của nhiều người nhà họ Bạch có mặt ở đây không thể không nghĩ đến Lâm Thiệu Huy.

“Hừ! Lâm Thiệu Huy kia ngày thường vô cùng kiêu ngạo! Không biết lần này cậu ta có gây chuyện rắc rối không?”
“Rắc rối? Đó là cậu ta muốn đi tìm cái chết! Hai vị Bạch Văn và Bạch Võ đều là cường giả chuẩn bị bước vào tông sư! Võ mèo cào của Lâm Thiệu Huy là cái rắm!”
Giọng nói của nhiều người trong gia đình nhà họ Bạch đầy căm phẫn và coi thường Lâm Thiệu Huy.

Mà xem cảnh này.

Bạch Trần cười nhẹ rồi mới nói: “Mọi người đừng lo lắng! Tuy rằng Bạch Văn và Bạch Võ không phải là người của Thiên Sứ Áo Trắng, nhưng mà thực lực của bọn họ đã đạt tới cấp chuẩn bị bước vào tông sư!”
“Cho dù là đặt ở Nam Lộc thì cũng là ngang hàng với top mười võ sư quốc gia! Hơn nữa, tôi không tin Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y lại dám to gan lớn mật mà từ chối sự thâu tóm của nhà họ Bạch ở Nam Lộc chúng tôi!”.