Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 7: Chương 7




Cảm ơn ơn cứu mạng mười năm trước của ngài!
Lúc quản lý Vương mới nói câu này xong thì tất cả mọi người trong phòng đều rơi vào trầm tư.
Mọi người đều nín thở, như đã nghe được chuyện gì đó kinh khủng lắm vậy.

Lâm Thiên Quang là người cứu mạng Bloody Rosie?
Trời ơi!
Trái tim của đám người Ôn Nhã Như nhảy lên tận họng, cực kỳ hoảng sợ.

Đây chính là Bloody Rosie đó!
Bloody Rosie là sự tồn tại kinh khủng như nữ hoàng ở thành phố Nam Giang, Lâm Thiên Quang cứu mạng của Bloody Rosie, còn quen thân với Từ Bạch Đình nữa.

Quả thật địa vị của anh ta đã nhảy lên đến hàng nhân vật lớn ở thành phố Nam Giang rồi.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thiên Quang với ánh mắt sùng bái, nhất là đám nhân viên và quản lý Vương mới cung kính rời khỏi phòng.
Ầm!
Các bạn học cũ trong phòng đều cực kỳ kích động, vây xung quanh Lâm Thiên Quang như các vì sao quay quanh mặt trăng.
"Anh Thiên Quang! Anh đúng là đỉnh thật đó, anh cứu Bloody Rosie thật đó à!" "Trời ạ, những bình rượu này đều là những loại mà Bloody Rosie cất giữ cẩn thận, dù là nhân vật lớn ở thành phố Nam Giang cũng chưa chắc được uống đâu.

Bây giờ cô ấy lại đưa anh hết, đám này cũng phải đến mấy triệu đó đó!"
"Lớp trưởng, chầu này chắc phải nhờ cậu bao rồi đó!" "..."
Ánh mắt của Ôn Nhã Như nhìn về phía Lâm Thiên Quang phát sáng, có một cô bạn còn to gan hơn, bắt đầu cọ cơ thể vào cánh tay của Lâm Thiên Quang, rõ ràng là muốn quyến rũ anh ta.


Không chỉ có bọn họ, mà Bạch Tố Y cũng phải nhìn Lâm Thiên Quang với cặp mắt cực kỳ bất ngờ.
Cô so sánh với Lâm Thiệu Huy im lặng ngồi cạnh mình, cảm giác hụt hẫng trong lòng càng sâu sắc hơn.
Vì sao người đàn ông khác lại tài giỏi như thế! Vì sao Lâm Thiệu Huy lại không được như thế!
Lúc này, Lâm Thiên Quang được mọi người vây quanh nịnh nọt lại cũng hơi nghi ngờ và bất an trong lòng.
Bởi vì anh ta vốn dĩ không nhớ cứu Bloody Rosie lúc nào.

Mười năm trước sao?
Khi đó anh ta vẫn còn là một học sinh, sao biết cứu ai được?
"Có thể mình đã cứu người ta trong lúc vô tình thì sao?"
Lâm Thiên Quang lập tức lắc đầu, gạt bỏ sự bất an trong lòng đi, thậm chí sau khi được mọi người tâng bốc, anh ta thực sự coi mình là người đã cứu mạng Bloody Rosie thật.
Chỉ trong chốc lát mà cực kỳ vinh quang.
Khi anh ta phát hiện ánh mắt Bạch Tố Y nhìn mình cũng trở nên kỳ lạ thì lòng hư vinh của anh ta càng tăng lên.
"Các bạn học, nếu như Lâm Thiệu Huy không chịu ra tiền thì hóa đơn hôm nay mình sẽ trả!"
Xì xầm!
Lâm Thiên Quang nói xong câu này, cả phòng lại ồn ào.
Trong mắt mọi người, Lâm Thiên Quang lại trở nên vĩ đại hơn một chút.
"Ha ha, lớp trưởng đúng là đỉnh nhất! Không như ai đó giả vờ giàu có, không có tiền mà còn vờ ngầu à!"
"Đúng vậy! Đúng là chỉ có lớp trưởng lớp mình tài giỏi thôi, mình nghĩ năm đó Bạch Tố Y phải gả cho lớp trưởng mới đúng!:
"Ha ha! Bạch Tố Y, hay là bây giờ cậu đã tên vô dụng bên cạnh cậu đi! Cậu và lớp trưởng đúng là trai tài gái sắc!"
"..."
Mọi người vô cùng ầm ĩ.


Ai ai cũng khinh thường Lâm Thiệu Huy, nói anh không xứng với Bạch Tố Y, ghép Bạch Tố Y với Lâm Thiên Quang.
Bạch Tố Y nghe những lời nói ấy, gương mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng.

Tại sao bọn họ còn không chịu ngừng lại chứ!
Ôn Nhã Như châm chọc Lâm Thiệu Huy: "Lâm Thiệu Huy, cậu nhìn thấy chưa?
Lớp trưởng của bọn này là nhân vật tầm cỡ nào, còn cậu vô dụng như thế! Cậu có tư cách gì mà ở bên Tố Y!"
"Tôi khuyên cậu, nhanh rời xa Tố Y đi, đừng tự chuốc lấy khổ cực!" Lời của Ôn Nhã Như cũng như lời của mọi người.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Lâm Thiệu Huy, tất cả như đang nhìn một
chú hề, đang đọc một câu chuyện cười.
Chỉ là Lâm Thiệu Huy không hề tức giận, anh nở một nụ cười bí hiểm: "Vậy à?" Nói xong, anh từ từ đứng dậy, đảo qua những người ở đó một vòng: "Hy vọng lát nữa mọi người vẫn còn cười vui vẻ như thế được!"
Cái gì? Tên này có ý gì?
Mọi người nhướn mày, họ còn đang định tiếp tục cười nhạo Lâm Thiệu Huy thì thấy Lâm Thiệu Huy quay qua nói với Bạch Tố Y: "Anh ra ngoài đợi em!"
Nói xong, Lâm Thiệu Huy không thèm nhìn ai, lập tức rời khỏi phòng.
"Ngừng ngừng! Tên này đúng là không có phong độ! Chuyện của cậu ta là chuyện cười ai cũng biết rồi mà còn không chúng ta nói sao?" Sắc mặt Ôn Nhã Như rất xấu, vẻ mặt tràn ngập chán ghét và khinh thường.
Những người còn lại đều cho rằng việc Lâm Thiệu Huy bỏ đi là do anh mất mặt nên càng cười nhạo anh.
"Thôi kệ cậu đi! Chắc chắn là cậu ta không còn mặt mũi nào ngồi đây nên thông minh cút trước!"
"Đúng vậy! Cậu ta làm gì có tư cách so với lớp trưởng của chúng ta chứ!" "Ha ha, đi cũng tốt! Một tên vô dụng tới ăn chùa thôi mà, cậu ta không ăn thì chúng ta ăn!"
"..."
Mọi người đều xôn xao cười đùa, không hề quan tâm chuyện Lâm Thiệu Huy rời khỏi đó.

Chỉ có Bạch Tố Y nhìn cửa phòng mà sự thất vọng trong lòng càng dâng cao.
Giả vờ ngầu bây giờ thành trò cười rồi, anh giận dữ bỏ đi như vậy lại càng không có phong độ!
Nụ cười bên khóe miệng của Bạch Tố Y càng trở nên đắng chát, trái tim cô đã nguội lạnh rồi.
Những món ăn được trang trí tuyệt đẹp được nhân viên cung kính đưa vào
phòng.

Ôn Nhã Như, Lâm Thiên Quang và mọi người vừa uống rượu vừa vui vẻ.

Lâm Thiên Quang được mọi người tâng bốc như thần tượng, nhận hết tất cả sùng bái và tôn kính của mọi người.
Nhưng rất nhanh sau đó! Bịch bịch bịch!
Tiếng bước chân vang lên, quản lý Vương lại vào phòng lần nữa: "Anh Lâm, chị của chúng tôi đến tận đây mời rượu ngài!"
Ầm!
Quản lý Vương mới nói xong, người trong phòng đều đồng loạt buông đũa đứng dậy.
Chị?
Tất nhiên là Bloody Rosie rồi!
Trong lòng mọi người đều rất kích động, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ sẽ được tận mắt chứng kiến cảnh Bloody Rosie mời rượu.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều cực kỳ hưng phấn.
Lâm Thiên Quang cũng kích động, mặt anh ta đỏ lên: "Được, mời chị của các anh vào đi!"
Lâm Thiên Quang đồng ý nhanh như thế khiến Ôn Nhã Như và Bạch Tố Y đều liếc anh ta một cái.
Ngay lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung ở cửa.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, tiếng bước chân vang vọng khắp phòng, một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc đầm màu đỏ lửa từ từ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Cô ta chính là Bloody Rosie!
Không chỉ thế, theo sau Bloody Rosie là một đám đàn ông to lớn mặc đồ tây, khí thế này khiến cho người khác sợ hãi.
Chỉ là Bloody Rosie vừa vào phòng, sau khi quét một vòng qua đám người trong đó, đôi mày xinh đẹp của cô ta nhăn lại: "Anh Lâm đâu?"

Hả?
Cô ta vừa nói xong thì quản lý Vương và Lâm Thiên Quang đều ngẩn người.

Một dự cảm không ổn dâng lên trong lòng bọn họ.
Quản lý Vương cẩn thận hỏi: "Chị, vị kia là anh Lâm mà?" Nói xong, quản lý Vương chỉ về phía Lâm Thiên Quang.
Lâm Thiên Quang cũng vội bưng ly rượu lên, cung kính nói: "Chào chị, tôi
chính là Lâm Thiên Quang, là anh Lâm trong lời chị nói! Năm đó tôi cứu chị là tiện tay thôi! Chị không cần phải để trong lòng đâu!"
Cái gì?
Bloody Rosie nghe anh ta nói thế thì trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Sau khi cô ta thấy chỗ trống bên cạnh Bạch Tố Y thì hình như đã hiểu ra điều gì!
Cộc! Cộc! Cộc!
Bloody Rosie đi về phía Lâm Thiên Quang.

Thấy Bloody Rosie lại gần, trong lòng Ôn Nhã Như kích động, càng sùng bái Lâm Thiên Quang hơn.

Mọi người đều thấy có vẻ như Bloody Rosie sẽ cung kính mời rượu Lâm Thiên Quang.
Hơi thở của Lâm Thiên Quang cũng trở nên dồn dập, anh ta nhìn Bloody Rosie đến gần, hư vinh trong lòng đã dâng đến điểm cao nhất.
Bloody Rosie tới trước người anh ta.

Lâm Thiên Quang giơ ly rượu lên định nói gì đó.

Nhưng anh ta còn chưa kịp nói ra miệng thì một tiếng bốp vang lên, mặt Lâm Thiên Quang bị giáng một bạt tai thật mạnh khiến cả người anh ta lảo đảo về sau, suýt nữa ngã xuống đất.
Giọng nói của Bloody Rosie cũng lạnh lùng vang lên: "Mày muốn làm gì? Dám giả mạo anh Lâm à?.