Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 737: 737




Cái gì!
Bạch Tố Y và những người khác thay đổi vẻ mặt, họ không ngờ rằng lần này Dương Bằng lại đến đây để đưa người đi!
Đặc biệt, người bị bắt đi là Bạch Tố Y.

“Sao hả, muốn tự nguyện theo chúng tôi hy là để chúng tôi giúp bắt cô đi?”
Khuôn mặt Dương Bằng đầy vẻ đê tiện nhìn Bạch Tố Y, như thể đang nhìn một con cừu bị giết thịt.

Mà lời nói của anh ta khiến cơ thể xinh đẹp của Bạch Tố Y run lên dữ dội: “Không! Tôi sẽ không đi cùng anh!”
“Anh...!nếu anh còn dám lộn xộn, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay!”
Sắc mặt Bạch Tố Y giống như màu đất, lúc này cầm điện thoại lên cứ như vậy sẽ gọi cảnh sát bất cứ lúc nào.

Mà khi nghe cô nói như vậy...!
“Ha ha ha…” Dương Bằng và đám côn đồ xung quanh phá lên cười sảng khoái.

Họ nhìn Bạch Tố Y và những người khác, như thể họ đang nhìn một đám ngốc.

“Gọi cảnh sát? Ha ha, Bạch Tố Y, cô quá ngây thơ rồi! Đây là Nam Lộc, các mối quan hệ của nhà họ Dương chúng tôi không phải là thứ cô có thể tưởng tượng!”
Dương Bằng nói một cách mỉa mai: “Cho dù bây giờ cô gọi cảnh sát, trước khi cảnh sát tới thì chúng tôi vẫn có thể đưa cô đi!”
Nói xong điều này Dương Bằng dường như đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, quay người nói với những tên đàn em xung quanh: “Được rồi! Nếu tổng giám đốc Bạch Tố Y không muốn tự mình đi theo vậy các người tiến lên giúp cô ấy đi!”
Ầm!

Anh ta vừa nói xong thì nhiều tên đàn em bên cạnh anh trở nên phấn khích ngay lập tức.

Bắt cóc người đẹp đương nhiên là việc bọn họ thích làm, đặc biệt là đối với người đẹp tuyệt sắc như Bạch Tố Y.

Khi bắt cô đi chỉ cần có thể sờ nắn một chút lên người cô thì cũng khiến họ hài lòng!
“Mọi người cùng lên đi, ha ha ha…”
Nghe thấy lệnh của Dương Bằng thì hơn chục tên đang em, nhốn nháo xông về phía Bạch Tố Y đang đứng bên giường.

Dâm tà!
Hung tàn!
Khuôn mặt của những tên khốn này bừng lên vẻ phấn khích như dã thú.

Đặc biệt là mấy tên côn đồ đầu tiên, bọn họ vừa xông tới, mỗi một tay lợn đều muốn túm lấy ngực và mông của Bạch Tố Y.

“A…” Bạch Tố Y thấy cảnh này thì sợ hãi, cô loạng choạng lùi lại.

Chỉ là không gian trong phòng bệnh này quá nhỏ, cô mới lùi về phía sau hai bước liền bị ép tới góc tường!
Xong rồi!
Vào lúc này, không chỉ Bạch Tố Y mà đôi vợ chồng Bạch Tuấn Sơn ở bên cạnh, hai cha con Thẩm Kiến cũng đều thay đổi sắc mặt
“Bạch Tố Y!“

Họ muốn bước tới để ngăn cản, nhưng có quá nhiều tên côn đồ và gần như chỉ cần một cú va chạm nhẹ chúng cũng có thể đánh lùi từng người một, nên không ai có thể giúp Bạch Tố Y.

Họ cũng chỉ có thể nhìn những đôi tay như móng heo vươn lên muốn nắm lấy Bạch Tố Y.

Một mét!
Nửa mét!
Khoảng cách giữa mỗi người bọn họ và Bạch Tố Y ngày càng gần.

Bàn tay lợn đó đã gần đến trước mặt, cảnh tượng này khiến Bạch Tố Y hoàn toàn tuyệt vọng.

“Đừng!”
Cô gần như cuộn tròn lại như một quả bóng, gần như khi cô sắp thừa nhận số mệnh của mình thì...!
Chát! Chát! Chát!
Đột nhiên, những tâm thanh trong trẻo bùng nổ trong phòng bệnh.

Sau đó Dương Bằng, Bạch Tuấn Sơn và những người khác đã vô cùng kinh ngạc khi thấy từng tên côn đồ đang xông lên đều bị một lực lượng cực lớn đánh trúng và chúng lần nữa bị thổi bay như diều đứt dây.

Phụt!
Phụt!
Từng người một, họ va vào tường và ngã xuống đất.

Gần như ngay lập tức, tất cả những tên cồn đồn đều bị rơi xuống mặt đất, dày đặc rải khắp sàn, gào thét liên tục.

“Tôi...!mặt của tôi rồi! Aaaaa...!”
“Đồ khốn kiếp! Tay của tôi đã gãy rồi, làm sao lại như thế được! Vừa rồi là đã xảy ra chuyện gì vậy!”.