"Là nàng thật sự quá tốt đẹp, ta sợ mình nắm giữ không được, Điềm Điềm, gả cho ta được không?" Duẫn Minh Hi nghiêm túc nhìn Mộ Túy Tình.
Trong mắt Mộ Túy Tình xẹt qua ý cười, vươn ngón tay ra, lo lắng một chút: "Không có hoa tươi, không có nhẫn kim cương, còn chưa có cầu hôn, ta sẽ không gả."
Tuy rằng Duẫn Minh Hi không hiểu ý của nàng nhưng không sao, hắn có thể đi hỏi Vũ nhi, dù sao chỉ cần Mộ Túy Tình yêu cầu thì hắn nhất định sẽ hoàn thành.
Hai người ở trong phòng một lúc, Mộ Túy Tình mới đứng dậy thu dọn rồi hai người cùng đi ra ngoài. Đám người Bạch Vũ Mộng cũng đã ngồi chờ ngoài sảnh.
Nhìn thấy hai người đi vào thì tất cả đều cười mờ ám nhìn bọn họ, Duẫn Minh Hi không nói gì sờ sờ mũi, nhìn mọi người bao gồm cả đế vương đều không ai nói gì.
"Tình Nhi, bệnh tốt hơn chưa?" Bạch Vũ Mộng trêu tức nhìn Mộ Túy Tình và Duẫn Minh Hi, cuối cùng hai người này cũng hòa thuận rồi, nàng cũng thấy mệt giùm bọn họ.
"Vũ nhi, nói đến đây ta còn chưa hỏi ngươi, không phải các ngươi nói Điềm Điềm..." Duẫn Minh Hi nói một nửa liền dừng lại, đau lòng nhìn Mộ Túy Tình.
"Chúng ta không nói như vậy ngươi sẽ quay về sao, ca ca, không phải ta nói gì huynh nhưng huynh cũng quá tùy hứng, sao lại bỏ đi như vậy chứ, huynh có biết chúng ta tìm huynh vất vả lắm không!" Duẫn Tuyết Nghiên ra vẻ người lớn chỉ trích Duẫn Minh Hi.
Hiếm khi Duẫn Minh Hi không cãi lại mà còn xin lỗi mọi người: "Thật xin lỗi, ta không biết..."
"Không biết cái gì? Biểu ca, các ngươi đã nói rõ ràng rồi, bây giờ thừa dịp mọi người đều ở đây, mau giải thích mọi chuyện đi, đỡ cho đêm dài lắm mộng." Bạch Vũ Mộng đột nhiên nghiêm túc.
Duẫn Minh Hi run nhẹ lông mi, nhìn thoáng qua Mộ Túy Tình rồi mới chậm rãi mở miệng: "Điềm Điềm đã lựa chọn ta, ngươi buông tay đi!" Duẫn Minh Hi nhìn chằm chằm Bách Lí Dật Thanh, không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của hắn.
Bách Lí Dật Thanh ngẩn ra, sắc mặt khó hiểu, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm hai người, há miệng thở dốc muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được.
Bạch Vũ Mộng cũng đoán được ý của hắn, nhàn nhạt mở miệng: "Chuyện đó nàng đã biết rồi, đây là quyết định của nàng."
Bách Lí Dật Thanh không dám tin nhìn Bạch Vũ Mộng, thật ra hắn có nghĩ tới việc nói chuyện kia ra, Mộ Túy Tình biết rồi thì có hồi tâm chuyển ý hay không, dienxdaffnllequysdoon nhưng mà cuối cùng lý trí đã chiến thắng cảm xúc, nhưng không ngờ rằng, dù nàng đã biết thì vẫn lựa chọn như vậy.
Mộ Túy Tình vẫn im lặng đột nhiên mở miệng nói: "Bách Lí Dật Thanh, thật xin lỗi, ta biết ngươi vì ta làm nhiều chuyện như vậy, nhưng mà bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, có một số việc không có cơ hội để hối hận, giống như giữa chúng ta, hiện tại chỉ thích hợp làm bằng hữu."
Bách Lí Dật Thanh lảo đảo một chút, mắt hơi trợn lên, lập tức mở miệng: "Nếu, nếu lúc trước ta không từ bỏ nàng, không ích kỷ quyết định như vậy thì có phải giữa chúng ta còn có thể đúng không?"
Mộ Túy Tình lắc đầu: "Bách Lí Dật Thanh, đừng nói nếu như nữa, trên đời này không có nếu như, chuyện đã xảy ra thì cứ để thuận theo tự nhiên đi, giữa chúng ta không thể trở lại như lúc trước được."
Mãi mãi đừng nên tổn thương người mình yêu, bởi vì cơ hội ngươi có thể tổn thương nàng chỉ có một, bây giờ hay sau này dù nàng có trở về bên cạnh ngươi thì cũng sẽ không còn yêu ngươi giống như trước kia nữa.
Bách Lí Dật Thanh hơi nhắm chặt mắt lại, có chút mỏi mệt mở miệng: "Quả nhiên ta đã là làm sai rồi sao, rõ ràng ta yêu nàng như vậy, rõ ràng, tất cả những thứ này đều là vì nàng..."
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, vỗ bả vai Bách Lí Dật Thanh: "Bách Lí Dật Thanh, đừng trở nên điên cuồng, đây là sự lựa chọn của nàng, ngươi nên tôn trọng, lúc trước Duẫn Minh Hi từng nói với ta, yêu một người cũng không nhất định phải có được nàng, chúc nàng hạnh phúc cũng là một cách để yêu."
Cố gắng không thở dài nữa rồi mới tiếp tục mở miệng: "Được rồi, lúc trước ngươi đã có thể vô tình làm như vậy thì bây giờ cũng có thể thản nhiên buông tay, đây mới là phong thái của đế vương."
"Nếu có thể, ta tình nguyện không làm đế vương..." Nếu có thể dùng giang sơn để đổi lấy tình yêu của Mộ Túy Tình. Bách Lí Dật Thanh không nói nửa câu sau, bởi vì nó đã không cần thiết.
Bạch Vũ Mộng hiểu ý của hắn, nhưng cũng chỉ có thể thở dài, thế giới này bị làm sao vậy, vì sao có nhiều người tình nguyện vì nữ nhân mà buông bỏ giang sơn vậy? Nhưng mà, người phóng khoáng như vậy mới thật sự là nhân tài, không phải sao?
"Tình Nhi, ta chúc các ngươi hạnh phúc, có lẽ nàng nói rất đúng, hiện tại quan hệ thích hợp nhất giữa chúng ta chính là bằng hữu, ít nhất nàng còn tình nguyện làm bằng hữu với ta." Bách Lí Dật Thanh cười tự giễu, rồi không mở miệng nữa.
Mộ Túy Tình khó xử, trong lòng chua xót khó nhịn, ở góc độ bằng hữu, nàng không muốn nhìn thấy hắn như vậy, nhưng mà nàng không có tư cách quản nhiều như thế.
"Bách Lí Dật Thanh, cám ơn ngươi đã trả giá vì ta, ân tình nhiều như vậy ta không biết trả lại cho ngươi thế nào, nếu như sau này ngươi cần ta giúp đỡ thì cứ việc mở miệng.
Tình yêu của hắn quá cực đoan, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của nàng, hắn có từng nghĩ tới nếu nói chuyện này ra cho nàng biết thì bọn họ có thể cùng nhau đối mặt mà không đi đến cục diện như hiện tại, nhưng mà Mộ Túy Tình mệt mỏi, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nàng thiếu hắn một nhân tình quá lớn, nàng sẽ không nói dùng kiếp sau để trả, dien*dafn;lle&quysd0n bởi vì kiếp sau của nàng cũng sẽ là Duẫn Minh Hi, nàng chỉ có thể nói sẽ làm một ít chuyện trong khả năng.
"A, trả lại? Không cần, ta chịu nhục nhiều năm như vậy, ta chịu bao nhiêu khuất nhục, kiêu ngạo và lòng tự tôn của ta đã bị người ta hung hăng giẫm dưới lòng bàn chân, nhưng cuối cùng các ngươi lại nói với ta mọi thứ ta làm cũng chỉ do một mình ta tự nguyện, chẳng qua là tự rước lấy nhục, dù là ai cũng đều chịu không nổi, ta nghĩ chúng ta vẫn nên duy trì quan hệ người xa lạ đi, bây giờ muốn ta làm bằng hữu với các ngươi ta làm không được." Bách Lí Dật Thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt nói xong câu đó thì cất bước rời đi.
Mộ Túy Tình đau khổ nhắm chặt mắt, tựa đầu vào ngực Duẫn Minh Hi, nàng cũng không muốn nhìn thấy tình huống như vậy, nàng thật sự không muốn để cho quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng thế này.
Duẫn Minh Hi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Mộ Túy Tình, nhàn nhạt mở miệng: "Điềm Điềm, không phải lỗi của nàng, nàng đừng tự trách mình, để cho hắn tự suy ngẫm lại đi, có lẽ có một ngày hắn sẽ hiểu ra."
Bạch Vũ Mộng nhìn cảnh tượng này thì nhíu chặt mày lại, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, chắc Bách Lí Dật Thanh sẽ không hành động theo cảm tình, nếu không sợ là sẽ có một trận đại chiến.