Trải qua hơn mười ngày đi đường, đoàn người Bạch Vũ Mộng cũng đi tới một thị trấn nhỏ gần rừng rậm băng hỏa, rừng rậm băng hỏa chính là nơi Hỏa Trì Tử mọc.
Nhưng điều này cũng chỉ là nghe nói, hơn nữa nghe nói rừng rậm băng hỏa một nửa là băng một nửa là lửa, tiều phu thợ săn trong trấn đều chỉ dám hoạt động ở vùng ngoài, chưa từng có người nào còn sống đi ra từ rừng rậm băng hỏa.
Mấy ngày trước Thu Hằng Duệ cũng đã đến, Hoàng thượng Thanh Hoàng Quốc lo lắng an nguy của con rể, nên khi Thu Hằng Duệ nói muốn đi cùng bọn họ, hắn lập tức đồng ý.
Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ nhìn một đám người trước mắt, bọn họ phải đi liều mạng, không phải đi du ngoạn, tại sao lại có nhiều người đi theo như vậy.
Lam Hạo Thần cũng cười thật ấm áp, hắn đã yên tâm, bởi vì dù không có hắn, Mộng Nhi của hắn cũng sẽ sống tốt, cũng như có rất nhiều yêu thương nàng.
Thu Hằng Duệ liếc mắt nhìn Lam Hạo Thần, trong mắt có sắc thái khó hiểu, Lam Hạo Thần ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt hai người giao nhau, nhưng lại nhanh chóng rời đi, không ai nhìn thấy bọn họ đã trao đổi với nhau cái gì.
"Được rồi, đi nhiều ngày như vậy, chúng ta nghỉ ngơi vài ngày rồi lại đi tiếp, thuận tiện tìm hiểu một chút." Lam Hạo Thần vừa nói vừa ôm lấy Bạch Vũ Mộng đi về một cái quán trọ.
Bạch Vũ Mộng chỉ khẽ nhíu mày nhìn Lam Hạo Thần, nhưng cũng không nói gì thêm.
Nơi này chẳng qua chỉ là một cái trấn nhỏ, trong trấn cũng không có nhiều người lắm, diễn[dannf..;llequy1d00n nhưng khi có tin tức trong rừng rậm băng hỏa sẽ có bảo vật xuất hiện, cho dù nguy hiểm, cũng không ngăn được lòng tham.
Rất nhiều giang hồ nhân sĩ trong trận lục đục, nghe nói vài ngày nữa một ít đại môn phái trong võ lâm cũng sẽ tới, mà bảo vật lúc này, đã được đồn đãi là ngàn năm không xuất hiện, giá trị cực cao.
Bạch Vũ Mộng nghe được tin tức này cũng chỉ cười trừ, nhưng vẫn phiền não vì có nhiều người đến quấy rầy bọn họ.
Vào quán trọ, trong đại sảnh đầy người, đều là người thô tục, nhìn thấy nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy, đều nhìn chằm chằm, trong đại sảnh lập tức an tĩnh lại.
"A, các vị khách quan, nghỉ trọ hay là ở trọ?" Tiểu nhị ân cần đi lên hỏi.
Thu Hằng Duệ lôi ra mấy thỏi bạc: "Năm gian phòng thượng hạng, chuẩn bị chút rượu và thức ăn."
Người chung quanh thấy những người này ra tay hào phóng, liền biết nhất định là người có lai lịch, đều yên tĩnh ăn cơm, để ngừa bản thân lại đắc tội người ta.
Chính lúc này, có một giọng nói đột ngột truyền đến: "Tiểu nhị, cho chúng ta mấy gian phòng thượng hạng."
"Vị công tử này, thật ngại quá, tiểu điếm chỉ còn lại hai phòng thượng hạng, xin hỏi các vị có muốn ở không?" Tiểu nhị cười dè dặt cẩn trọng hỏi.
"Ta mặc kệ, hai gian phòng, ở thế nào, những người này không phải cũng chỉ mới đặt phòng ở thôi sao, kêu bọn họ nhường phòng cho chúng ta!" Một thanh âm kiêu ngạo bất mãn vang lên.
"Chuyện này..." Tiểu nhị không dám đắc tội cả hai bên, không biết nên làm thế nào mới tốt. Vốn mấy ngày gần buổi tối rất tốt, không ngờ lại đụng phải một pho tượng phật.
Chưởng quầy biết tình thế không tốt, cũng vội vàng đi ra khuyên giải, nhưng không đợi hắn mở miệng, nam tử từ đầu đến giờ không mở miệng liền đi về phía Thu Hằng Duệ.
"Vị công tử này, thật xin lỗi, tiểu muội không hiểu chuyện, tại hạ nhận lỗi với các ngươi, nhưng các vị có thể nhường một gian phòng cho chúng ta được không?" Dù sao bọn họ đã đi mấy quán trọ, đều đã đầy ngập khách.
Bạch Vũ Mộng cau mày nhìn nam tử đó, có chút kinh ngạc không ngờ ở chỗ này lại đụng phải hắn.
Người này chính là trang chủ Mặc Liễu sơn trang Thượng Quan Diệu Nhiên, không ngờ lần này bọn họ cũng tới. Chỉ tiếc lần trước Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần đeo mặt nạ, cho nên Thượng Quan Diệu Nhiên không nhận ra bọn họ.
"Ca, ngươi khách sáo với bọn họ làm gì, cũng không xem bọn họ có thân phận gì, có tư cách gì mà tranh với chúng ta, lại nói ngươi nhìn ánh mắt nữ nhân kia đi, giống như chưa từng thấy qua nam nhân vậy." Không sai, nàng thừa nhận nàng ghen tị, nơi này người nào cũng đẹp hơn nàng, từ nhỏ nàng được nuông chiều nên nàng cảm thấy không phục.
"Tịch nhi, không được vô lễ..." Thượng Quan Diệu Nhiên đang muốn thương lượng với Thu Hằng Duệ, bên cạnh lại vang lên một giọng nói trào phúng.
"A, nhân vật quan trọng đại giá tới sao, ai vậy, rất có tiếng sao, sao ta chưa từng nghe qua có người như ngươi vậy?" Hạ Tử Lăng nghi hoặc hỏi.
"Ngươi..." Thượng Quan Tịch tức giận vươn ngón tay ra chỉ Hạ Tử Lăng, "Hừ. Các ngươi là đám vô danh tiểu bối tất nhiên không biết rồi."
"Vậy sao? Muội muội của Thượng Quan trang chủ thật có giáo dưỡng!" Giọng nói của Lam Hạo Thần nhàn nhạt như trước, không nghe ra cảm xúc gì cả.
Thượng Quan Diệu Nhiên có chút kinh ngạc ngẩng đầu, lại có người nhận ra thân phận của hắn, dù sao lần này hắn ra ngoài, rất ít người biết.
Nhưng lúc hắn quay đầu, nhìn thấy đôi nam nữ trước mắt, hắn lại cảm thấy khiếp sợ, diễn;dannll3e""quysdo0n hắn cảm nhận được, hai người kia rất mạnh, thậm chí ngay cả hắn cũng không thể đả bại bọn họ.
Tất nhiên, Thượng Quan Diệu Nhiên quá coi thường Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng, nhưng Lam Hạo Thần cũng không cho hắn cơ hội nhìn thấu bọn họ, bởi vì hắn cảm nhận được Mộng Nhi của hắn mệt mỏi.
"Ca, nhường cho bọn họ một gian đi, Lăng nhi, ngươi cùng Tiểu Ảnh ở chung một phòng đi!" Giọng nói nhàn nhạt mệt mỏi Bạch Vũ Mộng vang lên.
Ánh mắt mọi người đều dồn vào nàng, thấy nàng quả thật mệt mỏi, cũng không muốn tranh cãi nữa, đều gật đầu, tự đi lên lầu.
Thượng Quan Tịch còn đắc ý, vừa rồi nhất định là đám người đó sợ mình, nam nhân kia nhận ra ca ca, nhất định không dám đắc tội với ca ca.
Thượng Quan Diệu Nhiên nhìn Thượng Quan Tịch, lắc đầu cũng đi lên lầu, chỉ có hắn biết, hai người chỉ không muốn dây dưa thôi, muội muội này, từ nhỏ bị người nhà làm hư, dưỡng thành tính tình vô pháp vô thiên, thật không biết tốt xấu.
Mà nữ tử dịu dàng luôn đi theo phía sau Thượng Quan Tịch lúc này cũng đi tới: "Tịch nhi, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi một chút."
"Được, Mộ Hương tỷ tỷ, chúng ta nhanh chóng đi lên, không cùng bọn hắn so đo nữa."
Nữ tử tên Mộ Hương nhu hòa cười, đi theo Thượng Quan Tịch lên lầu, chính nàng không phát giác, ở chỗ rẽ của cầu thang, có hai ánh mắt theo dõi nàng.
Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần một cái: "Thần, ta cảm thấy nhân này là lạ."
"Nàng cũng cảm giác được, ừ, tuy rằng bề ngoài nhìn ôn lương vô hại, nhưng không thể không phòng." Giọng nói vừa vang lên, Lam Hạo Thần lại nở nụ cười: "Được rồi Mộng Nhi, không nói chuyện người khác nữa, đi nhiều ngày như vậy, nàng cũng mệt mỏi rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút."
Bạch Vũ Mộng tùy ý để Lam Hạo Thần ôm vào phòng, mấy ngày nay, nàng quả thật rất mệt mỏi, hơn nữa, dù Lam Hạo Thần không nói, Bạch Vũ Mộng cũng nhìn ra hắn lực bất tòng tâm.
Bạch Vũ Mộng có chút đau lòng kéo Lam Hạo Thần: "Thần, chúng ta nhất định sẽ thành công, đúng không?"
"Ừ, Mộng Nhi, không cần lo lắng, ta nhất định sẽ luôn ở cùng nàng, mặc kệ tương lai thế nào, hiện tại điều duy nhất chúng ta phải làm chính là xem mỗi một ngày như đã sống cả đời..."