Lúc Lâm Khước xuất hiện, các đại thần đã uống rượu say khướt lập tức tỉnh táo, sau đó liên tục đứng dậy, hành lễ với Lâm Khước.
Cố Do Tuân từng nổi điên trong thiên điện cũng trưng ra dáng vẻ như chờ đợi đã lâu, nôn nóng mời Lâm Khước ngồi xuống, nếm thử quả mận được tiến cống từ các nơi.
“Năm nay mận còn nhiều hơn năm ngoái, trẫm muốn chọn ra loại tốt nhất trong số đó, phong thành ngự lý, vừa hay Yến vương đã tới, trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi.”
Trên bàn bày biện rất nhiều loại mận, có đủ màu xanh đỏ tím vàng, có loại to như trứng gà, có loại lại nhỏ như hạt đào.
Lâm Khước kiếm cớ rằng đại phu đã dặn dò y không được ăn mận, nghe qua thì thấy rất hợp lý, có điều y vừa nói xong đã uống hết chất lỏng ánh vàng mà cung nhân rót cho mình, cũng không biết là vị đại phu nào dặn không cho người bệnh ăn mận, nhưng lại cho phép người bệnh uống rượu, nếu không phải là lang băm thì chính y mới là người cố ý nói thế, khiến hoàng đế càng thêm khó chịu.
Trong nháy mắt, các đại thần không còn ai dám lấy mận trên bàn nữa, có người đã cầm lên rồi thì cũng đành im lặng đặt xuống cạnh bàn.
Cố Do Tuân xém chút không kiềm chế được biểu cảm trên mặt, cố gắng nở nụ cười, nói: “Nếu đã là lời dặn của đại phu thì tất nhiên phải nghe theo, ngươi nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, trẫm và hoàng tỷ cũng có thể yên tâm.”
Cố Do Tuân cố dựng lại chút quyền uy của hoàng đế và quyền lực khi là cữu cữu của Yến vương, hắn ta nói xong cũng uống thêm mấy ly rượu, chút do dự dưới đáy lòng cũng bị men say và vẻ mặt sợ hãi của đám đại thân với Yến vương làm hao hụt, kết quả là gần như không còn chút nào nữa.
Không khí trong bữa tiệc hết sức mất tự nhiên, ai nấy đều khó chịu, chỉ có mỗi Lâm Khước là không bị ảnh hưởng, nghiêm túc nếm thử bình rượu trên bàn… hoàng đế đã cất công sai tận bốn người tới giục y, nếu y vừa phá xong đã đi rồi thì chẳng phải là phụ lòng hoàng đế hay sao?
Hơn nữa mấy tháng qua trưởng công chúa Chiêu Minh với Cố Trì quản lý y quá chặt, ngay cả một giọt rượu cũng không cho y động vào, khó khăn lắm mới có cơ hội uống mấy ly, ngồi im nghe vài câu vô nghĩa cũng không lỗ lắm.
Vì có rượu ngon nên tâm trạng của Lâm Khước cũng dần tốt lên đôi chút, cách mở miệng đáp mấy câu hỏi của Cố Do Tuân cũng mềm mỏng hơn, cho tới khi…
“Tính ra tuổi tác của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nghe nói quan hệ giữa ngươi với nữ nhi Binh Bộ thị lang Lý Văn Đạo không tệ, hay là để trẫm làm chủ thay ngươi, tứ hôn với nàng, ngươi thấy thế nào?”
Tốc độ nói chuyện của hoàng đế càng về sau lại càng nhanh hơn, cứ như hắn ta sợ nói chậm chút thôi là bị ngắt lời vậy, mãi đến khi chữ cuối cùng vang lên, cả đại sảnh lập tức chìm vào im lặng, không khí căng thẳng lan tràn khắp nơi, Lý Văn Đạo sau khi hiểu hết những gì hoàng đế nói thì nghiêng tay làm đổ chén rượu.
Chén rượu nghiêng rơi xuống đất, âm thanh vỡ vụn vang lên hết sức rõ ràng, Lý Văn Đạo luống cuống đứng lên, cũng không để ý tới mấy mảnh sứ rơi vỡ đầy bên dưới, quỳ thẳng xuống đất: “Thần, thần thất nghi trên ngự tiền, mong bệ hạ thứ tội.”
Bàn tay ông ta vô tình đặt trên một mảnh sứ sắc bén, máu tươi chảy ra.
Cho dù những người không biết Lý Mộ là ai cũng bị hành động đề nghị tứ hôn của hoàng đế làm kinh ngạc, bọn họ không hiểu, sao bệ hạ lại đột nhiên luẩn quẩn mà đi tứ hôn cho Yến vương, có tứ hôn thành hay không chưa nói đến, chuyện Lý Văn Đạo trở thành người xui xẻo chắc chắn là sự thật.
Người biết tới Lý Mộ rồi thì cũng biết chuyện nàng đã trở thành kẻ ngu ngốc sau trận sốt cao năm ngoái, lúc này bọn họ chỉ hận đáng ra bản thân không nên có mặt trong bữa tiệc cung đình này.
Hoàng đế tứ hôn cho Yến vương với một cô ngốc, đây không phải đang sỉ nhục y thì là gì?
Những thùng đựng đá lạnh giúp hạ nhiệt trái cây dường như đã mất đi tác dụng của nó trong một khoảng thời gian, rất nhiều người toát mồ hôi lạnh khắp người, trong đó có không ít người về phe Lâm Khước, sợ Lâm Khước không biết tình trạng của Lý Mộ kia mà đồng ý mối hôn sự này.
Bên phía Cố Do Tuân, hắn ta cũng bắt đầu thấy hối hận đôi chút, không phải hối hận vì mình quá kích động, mà hối hận khi không hỏi ý kiến của Lâm Khước trước.
Nhưng sao lại phải hỏi chứ? Năm xưa tiên đế tuyển vương phi cho hắn ta đã trực tiếp hạ thánh chỉ, bây giờ hắn ta muốn tuyển Yến vương phi cho chất nhi của mình thì cũng có thể làm vậy chứ.
Cố Do Tuân căn bản không quan tâm tới Lý Văn Đạo đang quỳ sụp dưới đất, bưng ly rượu mà Đoạn công công rót cho mình lên, men say nồng nặc giúp hắn ta có thêm chút can đảm, đang định sửa lời thành trực tiếp hạ chỉ đã nghe Lâm Khước hỏi mình: “Bệ hạ thật sự muốn tứ hôn cho thần?”
Hoàng đế nghe vậy thì bị dọa sợ tới mức nấc cụt, Đoạn công công bên cạnh bưng tới một chén chè nóng, hoàng đế uống mấy ngụm mới ngăn được cơn nấc, vội nói: “Trẫm… quân vô hí ngôn, nếu đã nói tứ hôn thì tất… tất nhiên không chuyện rút lại!”
Không biết Lâm Khước đang nghĩ gì mà đột nhiên mỉm cười đồng ý: “Nếu đã vậy thì thần cảm ơn ý tốt của bệ hạ.”
“Ha ha ha ha ha! Tốt! Trẫm lập tức hạ chỉ! Người đâu! Lấy bút mực tới đây!” Hoàng đế nôn nóng, không chờ nổi nữa, ngồi ngay tại sảnh tiệc với không khí quái dị, viết thánh chỉ tứ hôn.
Mối hôn sự kỳ lạ này cứ thế mà được truyền khắp kinh thành chỉ trong vòng mấy ngày, từ quan to quý tộc cho tới người bán hàng rong khắp kinh thành đều vì chuyện Yến vương muốn cưới một đồ ngốc mà thấy quá đỗi lạ lùng.
Vì quá nhiều người hóng hớt, cho nên cũng không ai nhớ tới việc trước khi hoàng đế tứ hôn cho Yến vương đã từng nhắc tới mối quan hệ kỳ lạ giữa Yến vương và tiểu thư Lý gia, tóm lại hôn sự này đã được quyết định xong, cho dù khi trước đồ ngốc kia có như thế nào đi chăng nữa thì cũng sắp trở thành Yến vương phi tương lai, không ai dám ở ngoài khua môi múa mép cả.
Trong cung, lúc hoàng đế hạ chỉ vui vẻ bao nhiêu thì vào hôm sau, khi hắn ta thấy cái đầu của Đoạn công công được người khác dùng khay dâng lên cho mình thì hoảng sợ bấy nhiêu.
Cho tới lúc này, hắn ta mới cảm thấy hoàn toàn hối hận trước hành động mượn rượu để tứ hôn cho Lâm Khước và Lý Mộ của mình khi đó, hắn sợ rằng hôm nay Lâm Khước có thể yên lặng chém đầu Đoạn công công thì ngày mai cũng có thể tới chém hắn ta.
Nhưng bên cạnh hắn đã không còn ai cả, Thích thái phó đã chết, Đoạn công công cũng chết, các quan đại thần thì sợ hãi Yến vương, đám thái giám cũng sợ sẽ trở thành một Đoạn công công tiếp theo, hiện giờ bên cạnh hắn ta ngay cả một người khuyên can cũng chẳng có.
Cố Do Tuân ngơ ngác ngồi một lúc, đột nhiên đứng dậy sai người chuẩn bị bút mực.
Hắn ta nghĩ nếu Lâm Khước không thích mối hôn sự này thì không cần phải tổ chức nữa, viện một cái cớ mà ban chết cho tiểu thư Lý gia là được, hoặc là nhân từ hơn chút, nói rằng là do người làm hoàng đế như hắn ta sơ suất, không biết đức hạnh của tiểu thư Lý gia đã bị tổn hại, dáng vẻ ngu ngốc không xứng với Yến vương, như vậy là mọi chuyện có thể giải quyết êm đẹp rồi.
Cố Do Tuân nhanh chóng viết xong chiếu lệnh hủy bỏ tứ hôn, ai ngờ ngay sau đó đã được gửi trở về y nguyên.
Thái giám mang chiếu lệnh trở về còn gửi kèm theo một câu nói của Lâm Khước: “Ý của Yến vương điện hạ là vị tiểu thư Lý gia kia ít ngày nữa sẽ trở thành Yến vương phi, có vài lời xin bệ hạ hãy nghĩ cho kỹ rồi mới nói.”
Trong Yến vương phủ, trưởng công chúa Chiêu Minh đi tới cửa, lạnh lùng hỏi đại nhi tử tốt của mình: “Chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên ta lại trở thành mẹ chồng rồi?”
Dạo này thời tiết nóng bức, cơ thể Lâm Khước trước nay không chịu được nhiệt độ quá lạnh hay quá nóng, cho nên lúc này y đang ngồi ngay cạnh chỗ bồn đá lạnh, tự rót một ly nước tía tô cho mình, rồi rót một ly nước vải lạnh cho trưởng công chúa Chiêu Minh, nói: “Mãi tận bây giờ mới để ngài được trở thành mẹ chồng, tính ra cũng là do nhi tử không đúng.”
Chiêu Minh: “Cút đi!”
Lâm Khước bất đắc dĩ: “Nhi tử của ngài khó khăn lắm mới có lòng thương tiếc với một cô nương, tốt xấu gì ngài cũng nên khen ngợi chút chứ, sao lại mắng ta.”
Chiêu Minh không mắng y nữa, chỉ nhìn thẳng vào y.
Lâm Khước cũng không định giấu giếm ý định của mình, thấy dáng vẻ kiên quyết muốn biết của trưởng công chúa Chiêu Minh, y lập tức nói thẳng: “Ta đã muốn xử lý tên họ Đoạn kia lâu rồi, bệ hạ cũng cần được nhắc nhở đôi chút cho nên mới mượn cớ này. Hơn nữa đã lâu rồi Yến An không về kinh thành, đại hôn của ta nó chắc chắn phải tham gia. Ngoài ra còn có A Trì, ta chưa thành gia thì đệ ấy cũng chỉ có thể kéo dài chung với ta, nếu ta chết sớm thì không nói, lỡ như kéo thêm ba bốn năm nữa, đợi đến lúc ta chết đi đệ ấy còn phải giữ đạo hiếu cho ta, dù có là người thương cũng chưa chắc đợi đệ ấy nổi, không bằng để ta thành thân sớm chút, còn có thể cứu được một tiểu cô nương, làm được rất nhiều chuyện tốt.”
Chiêu Minh nhíu mày, không biết bà đang thấy phản cảm với sự bình thản trước cái chết của nhi tử hay là bất mãn vì quyết định vội vã chỉ vì muốn đạt được mục đích của y.
Lâm Khước cười nói: “Ngài an tâm đi, từ trước tới nay ta không phải người thích chịu thiệt, còn về Lý Mộ… nếu nàng đã là thê tử của ta, ta tất nhiên sẽ đối xử tốt với nàng.”
…
Chùa Minh Đài, vì Lý Mộ bị trật chân, không thể ra ngoài suốt mấy ngày, thế nên bây giờ nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn mọi người sắp xếp đồ đạc.
Không phải lúc tới đây đã nói rằng muốn ở lại một thời gian à? Sao mới mấy ngày đã định quay về rồi?
Hơn nữa…
“Đây là bánh táo và điểm tâm của Tượng Bạch trai, muội mang theo mà ăn dần trên xe ngựa, khát thì uống cái này, ta biết muội không thể uống trà, cái này là nước mơ chua.”
Tam ca của Lý Mộ là Lý Đình Ngọ cũng tới đây để đón lão phu nhân về nhà, trước khi xuất phát, hắn đưa cho Lý Mộ một bọc điểm tâm và một ống trúc đựng đồ uống.
Lý Đình Ngọ thường xuyên đưa đồ ăn tới cho Lý Mộ, Lý Mộ vốn không quen nhận ý tốt của người khác, bởi vì như vậy nàng sẽ hốt hoảng, hoảng tới mức cho dù bản thân mắc bệnh sợ giao tiếp, nàng cũng sẽ cố nén sợ hãi mà tặng lại ít đồ của mình cho hắn, có đôi khi Lý Đình Ngọ tiêu tiền quá nhanh, nàng còn cho hắn mượn để dùng tạm, đây đều là chuyện bình thường, không có gì lạ.
Vấn đề là không chỉ Lý Định Ngọ mà cả vị đại ca Lý Húc không thân lắm cũng tặng nàng mấy món đồ chơi nhỏ như cửu liên hoàn, để nàng giải trí trên đường đi.
Sau khi về đến phủ, Tiền thị còn khoa trương hơn, tất thảy đồ trong phòng nàng đều được thay mới, từ lúc sáng sớm đã kéo nàng qua phòng mình, mặc cho nàng có nghe hiểu hay không, dù sao mục đích chính là chỉ nàng cách quản gia, từng thứ một đều giải thích tỉ mỉ cho nàng biết tại sao cần phải làm thế, cứ như bà ta đang định nhét hết tất cả sự hiểu biết của mình vào đầu nàng vậy.
Trong lúc đó, Lý Mộ còn gặp được nhị thẩm, nhị thẩm trước nay là người có sao nói thế, cho dù không có ý xấu cũng khó tránh việc vô tình nói ra mấy lời khó nghe, vậy mà suốt mấy ngày nay nhị thẩm lại ngậm miệng không nói tiếng nào.
Về sau ngay cả Lý Chỉ mỗi khi thấy nàng cũng nở nụ cười miễn cưỡng, Lý Mộ chắc chắn đã có chuyện gì đó xui xẻo rơi xuống đầu nàng mới khiến toàn bộ trên dưới Lý gia đều có biểu hiện kỳ lạ như thế.
Nhưng rốt cuộc đó là chuyện gì? Bọn họ không nói hình như không phải muốn gạt nàng mà giống như là đang chờ ngày lành tháng tốt, tìm một cơ hội thích hợp, từ từ giải thích rõ cho kẻ ngốc nghếch là nàng nghe hơn.
Bọn họ cũng không để Lý Mộ phải chờ lâu lắm.
Hôm nay, Lý Chỉ và đại tẩu Lý Mộ cùng nhau tới phòng lão phu nhân, lão phu nhân cũng gọi nàng về từ chỗ Tiền thị.
Đại tẩu của Lý Mộ họ Ngô, là thanh mai trúc mã với đại ca Lý Húc, hai người đã được định hôn sự từ sớm, tiếc rằng không may mắn lắm, đầu tiên là gặp phải quốc tang sáu năm trước, sau đó là người lớn trong nhà Ngô thị qua đời, hôn kỳ cứ lùi hết lần này tới lần khác, mãi tới năm kia mới tổ chức được.
Cuối năm ngoái Ngô thị được chẩn đoán là có thai, dự định sẽ sinh vào tháng chín năm nay, Lý Mộ biết điều này từ trong sách, bởi vì khi đó Ngô thị còn chưa kịp sinh con thì đã bị việc Lý gia bị xét nhà vào tháng năm làm cho hoảng sợ mà sinh non, cuối cùng chết trong lao ngục.
Mỗi lần thấy đại tẩu, Lý Mộ đều rất vui vẻ, bởi vì chỉ cần đại tẩu còn sống là còn có tương lai.
Lý Mộ ngồi im bên cạnh lão phu nhân, nghe mọi người nói chuyện phiếm với nhau, có điều nàng nghe một lúc, đột nhiên không thấy ai nói gì nữa, có người uống trà, người thì chỉnh lại vạt áo, vuốt phẳng nếp nhăn, trên mặt ai nấy đều đầy vẻ khó xử.
Cuối cùng vẫn là Lý Chỉ lựa lời, mở miệng nói với Lý Mộ: “Tiểu ngũ này, có một chuyện mọi người vẫn luôn muốn nói với muội.”
Lý Mộ ngẩng đầu, cuối cùng cũng tới lúc rồi.
“Muội nghe xong cũng đừng sợ gì cả…” Lý Chỉ xém chút nữa nói không nổi nữa, nàng thầm nghĩ sao muội ấy có thể không sợ hãi được, vào tết Đoan Ngọ, khi đại bá bị nhốt trong cung, cả nhà bọn họ đã tụ tập trong phòng lão phu nhân, kể rất nhiều chuyện về sự đáng sợ của Yến vương, ngay cả lục đệ đã mười lăm tuổi của nàng cũng bị dọa sợ, gặp ác mộng suốt mấy ngày liền. Nhưng bọn họ không thể tiếp tục giấu giếm được nữa, họ cần cho tiểu ngũ ít thời gian để chuẩn bị tâm lý, còn phải học quy tắc với nữ quan trong cung, nếu không để xảy ra sai lầm trong ngày đại hôn thì cuộc sống sau này của tiểu ngũ chắc chắn sẽ không tốt.
Tuy Lý Chỉ không đành lòng nhưng hôn sự này là do chính hoàng thượng tứ hôn, muốn từ chối cũng không được, căn bản không có cơ hội cứu vãn, dù đau lòng cũng phải nói ra.
Lý Chỉ hít một hơi thật sau: “Lần trước, trong cung gửi tới một thánh chỉ, cho muội…”