Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại

Chương 32: C32



Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi

Yến vương điện hạ thật sự đã bị vấn đề của Lý Mộ làm bối rối mấy ngày qua.

Cho nên ngay cả trưởng công chúa Chiêu Minh cũng phát hiện y đang có điều khó xử, đặc biệt tìm thời gian thích hợp để hỏi y.

Lâm Khước nghĩ rằng mẫu thân sống lâu hơn mình, đường đi còn nhiều hơn muối y từng ăn, có lẽ sẽ có đáp án cho vấn đề này, lập tức chia sẻ chuyện làm y bối rối.

Đầu tiên trưởng công chúa Chiêu Minh đã bị cho biết rằng đứa nhi tử kiệm lời của mình có qua lại với nhị tỷ Lý Mộ đang thanh tu trên am ni cô, sau đó còn bị hỏi một vấn đề hết sức nan giải, bà lập tức trở nên hỗn loạn.

May mà chuyện này không xảy ra vào mấy năm trước, khi trưởng công chúa Chiêu Minh vẫn còn tin Phật, nếu không hành động này của tiểu nhi tử đúng là không tránh khỏi việc bị bà đánh vài trận.

Bây giờ… trưởng công chúa Chiêu Minh nhắm mắt, phun ra một chữ: “Cút.”

Mỗi ngày bà đều phải xử lý chính vụ, nghe đám đại thần lải nhải đã đủ mệt mỏi, đừng lôi chuyện này ra làm phiền bà, huống chi miệng lưỡi Cố Trì vốn rất vụng về, bây giờ thảo luận vấn đề này không tránh được việc quá để mắt tới hắn, đợi người ta tình nguyện gả cho hắn đã rồi tính sau.

Lâm Khước nhận được lệnh, lập tức cút luôn, vừa hay tránh được cơn mưa buổi chiều.

Tối hôm đó y và Lý Mộ uống thuốc của từng người, súc miệng xong, y đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi Lý Mộ: “Có phải nàng chưa từng gọi A Trì một cách chính thức không?”

Lý Mộ im lặng.

Đúng thế, cũng vì bệnh tâm lý, số lần nàng gặp Cố Trì không nhiều, cho dù gặp mặt cũng chỉ có Cố Trì gọi nàng là đại tẩu, nàng gần như không mở miệng gọi Cố Trì là thúc thúc hoặc đệ đệ.

Vấn đề này được giải quyết vì căn bản nó chưa hề xảy ra.

Lý Mộ không nhịn được hỏi: “Hôm kính trà, ta cũng không gọi hả?”

Khi đó Lý Mộ rất căng thẳng, nàng thật sự không nhớ.

Lâm Khước lại nhớ rất rõ: “Không có, khi đó bên ngoài đều đồn rằng nàng bị câm, nương và A Trì cũng không hiểu rõ tình huống của nàng, cho nên nàng dâng trà là nương lập tức uống, nàng tặng quà A Trì cũng nhận, lúc Yến An gọi nàng là mẫu thân, nàng còn xoa đầu của nó, xem như là đáp lời.”

Hóa ra là như thế.


Lý Mộ gần như đã quên mất, nàng khi trước từng tự xây dựng hình tượng của mình là một kẻ ngốc bị câm.

Tuy thay đổi không lớn nhưng Lý Mộ cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì trước khi xuyên không nàng chính là như thế, lúc chia khoa tự nhiên và xã hội vào cấp ba, chia phòng ký túc xá ở đại học, công việc khi đi làm, nàng đều biến thành người câm một thời gian.

Nàng giả câm dài nhất là thời cấp ba, cứ im lặng suốt gần một học kỳ, đại học thì hai tháng, ngắn nhất là lúc đi làm, bởi vì khi đi làm không giống với đi học, nàng bị ép phải mở miệng, trong vòng hai tuần đã hoàn toàn thay đổi, nhưng suy nghĩ muốn từ chức trong đầu lại kéo dài suốt một năm, khó khăn lắm mới thích ứng được với hoàn cảnh làm việc và đồng nghiệp, nhưng trước khi xuyên không được nửa năm, không biết tại sao mà cảm xúc trong lòng nàng càng lúc càng nhiều, mỗi lần điện thoại hay máy tin vang lên âm thanh có thông báo là nàng đều buồn nôn, có điều khi tưởng tượng tới việc sau khi từ chức lại phải tìm kiếm việc mới, đồng thời phải thích ứng với hoàn cảnh xa lạ một lần nữa, nàng lại buộc bản thân tiếp tục kiên trì.

Nếu không có chuyện gặp tai nạn giao thông, xuyên không tới nơi này thì nàng có lẽ đã chết, Lý Mộ nghĩ, cuộc sống thật sự rất khó khăn, không ngờ ông chủ lại muốn thăng chức một nhân viên chỉ biết phối hợp với đồng nghiệp thành quản lý cấp cao, quả thực là điên rồi mà.

Lâm Khước tạm thời bỏ qua vấn đề xưng hô, nhắc tới hoàng đế.

Sau khi té gãy chân, hoàng đế bắt đầu sợ hãi, không biết thái y đã nói gì đó mới khiến ông ta trở nên yên tâm hơn, cũng hoặc là do người hầu xung quanh không ngừng khuyên nhủ, nói rằng chuyện ông ta té gãy chân chỉ là ngoài ý muốn, không liên quan tới Yến vương, làm ông ta tin vậy, cũng có thể là do trí nhớ của ông ta không tốt lắm, dù sao ông ta cũng chẳng chịu ngồi yên, gọi đủ loại quan viên tới tổ chức cuộc thi săn bắn.

Tới tối bọn họ chắc chắn muốn mở tiệc xử lý con mồi săn được, cho nên tối mai Lâm Khước không thể quay về ăn cơm với Lý Mộ.

Lý Mộ gật đầu, dặn y: “Không được uống rượu.”

Lâm Khước đồng ý.

Sáng hôm sau, Lưu ma ma nói cho Lý Mộ biết, tối hôm qua Lâm Yến An đi cùng mấy vị hoàng tử tới bãi săn, trên đường gặp mưa nên trốn trong sơn động một lúc, khi trở về sắc mặt không tốt lắm, sáng nay đã đổ bệnh.

Lý Mộ nghĩ một lát, quyết định qua thăm hắn.

Lúc nàng ra ngoài tình cờ gặp một tiểu thái giám, nói rằng phụng lệnh quý phi nương nương, tới mời Yến vương phi cùng đến khu săn bắn xem thi đấu.

Lời mời như thế này đã xuất hiện vô số lần, không có lần nào là thật sự chui lọt lỗ tai Lý Mộ, lần này Lý Mộ nghe thấy, áp lực trong lòng cũng tăng mạnh, may có Lưu ma ma ngăn cản tiểu thái giám kia, nói rằng Lâm Yến An bị bệnh, Lý Mộ không thể rời đi được.

Lý Mộ vào phòng Lâm Yến An, đại phu nói rằng hắn chỉ bị cảm lạnh bình thường, uống thuốc xong, ngủ một giấc là hôm sau sẽ khỏe lại.

Lý Mộ nhớ tới thái giám nàng vừa gặp, sợ trở về sẽ gặp lại đối phương, không tiện lấy cớ từ chối, nàng quyết định ở lại chỗ Lâm Yến An một lúc.

Lâm Yến An uống thuốc xong đã ngủ, Phi Tinh Tiêm Vân sợ Lý Mộ buồn chán, quay về phòng lấy bảng chữ mẫu và sách vở, bút mực tới, Lý Mộ ngồi ở gian phòng bên cạnh luyện chữ đọc sách, chán rồi thì đổi sang kim móc và mấy cuộn chỉ, tiện móc thành một cái lắc tay để tặng cho Lâm Tê Ngô và Lý Vân Khê tới thăm bệnh sau khi trở về từ khu săn bắn.

Hôm nay cả hai đều ăn mặc khác với ngày thường, không những mặc nam trang mà còn đeo khăn lưới, lúc búi tóc cũng sẽ che mất cái bớt trên trán Lâm Tê Ngô.


Nghe nói hai nàng trước khi tới đây còn săn được một con thỏ, chẳng ngờ con thỏ kia bị tứ hoàng tử để ý, các nàng lại đương mặc nam trang nên không nhận ra, xém chút nữa giương cung bắn trúng Lý Vân Khê.

Một mũi tên bắn tới bị Lâm Tê Ngô và thất hoàng tử Cố Vũ Văn chặn lại, sau đó Lâm Tê Ngô đã đáp trả bằng một mũi tên khác, bay lướt qua cổ tứ hoàng tử, cắt ngang thành một vết máu sau gáy hắn ta, khiến tứ hoàng tử sợ tới mức ngã xuống ngựa ngay tại chỗ.

Lâm Tê Ngô còn vui vẻ kể lại với Lý Mộ như đang tranh công, Lý Mộ xoa đầu nàng, khen: “Giỏi quá.”

Lắc tay được Lý Mộ móc có ba đóa hoa trà nhỏ, Lâm Tê Ngô muốn chiếc màu đỏ, Lý Vân Khê thích chiếc xanh lục, hai tiểu cô nương vây quanh Lý Mộ, ngay cả việc thăm hỏi Lâm Yến An cũng quên bẵng luôn.

Lý Mộ sợ hai đứa nhỏ bị lây bệnh cảm, không nhắc các nàng, đợi các nàng đi rồi mới tự mình sang phòng bên cạnh.

Lâm Yến An vẫn đang ngủ, Lý Mộ thấy trời đã khuya, không biết có nên gọi hắn dậy ăn chút gì hay không, ngay khi nàng còn đang do dự, Lâm Yến An nằm trên giường đột nhiên mở mắt.



Tiệc tối sau cuộc săn bắn được tổ chức bên ngoài, giữa trời đất, lửa trại nổi lên, ca vũ linh đình, rượu thơm món ngon bày đầy bàn.

Người đạt hạng nhất trong trận thi đấu này không ai khác chính là người bị chính vụ quấn thân nhiều ngày, cuối cùng cũng có thể thoải mái thả lỏng – trưởng công chúa Chiêu Minh.

Mãng xà bà săn được trở thành món canh rắn thơm nồng, các mãnh thú khác đều được thả ra, chỉ để lại hai con cho đầu bếp xử lý, đang nướng vàng giòn trên giá.

Lâm Khước ngại đồ dầu mỡ, chỉ ăn một ít, chuẩn bị tìm cớ rời đi, vòng tới chỗ Lâm Yến An, đưa Lý Mộ về phòng.

Y ngồi ngẩn người, nhớ tới mấy tin đồn nhảm nhí ban ngày, bọn họ nói rằng Yến vương phi trốn trong hành cung không gặp người khác, thậm chí không dám nhận lời mời tới khu săn bắn là vì Yến vương ngại nàng ngu dốt, không cho phép nàng lộ mặt, để tránh phải mất mặt.

Lâm Khước đột nhiên đổi ý, cầm chén rượu chưa từng chạm qua trên bàn lên, đổ xuống đất.

Một người hầu bên cạnh muốn giúp y rót đầy chén, y trực tiếp vươn tay che miệng chén lại, làm rượu đổ lên mu bàn tay, khiến người hầu đó sợ hãi tới mức vội vàng quỳ xuống, cầu xin tha thứ.

Ca vũ cũng vì thế mà dừng lại, mọi người trong bữa tiệc đều nhìn về phía y, thấy y ung dung dùng khăn lau sạch rượu trên mu bàn tay, nói: “Dọn xuống đi, đừng rót rượu cho bổn vương.”

Hoàng đế không nhận ra Lâm Khước đã lâu không uống rượu, nghe thế thì trong lòng hốt hoảng, còn tưởng rằng hình phạt của mình dành cho tứ hoàng tử không khiến y vừa lòng, nơm nớp lo sợ hỏi: “Sao Yến vương lại không uống rượu? Là do rượu này không hợp miệng sao?”


Lâm Khước cười, hiền hòa đáp: “Bệ hạ lo lắng nhiều rồi, chỉ là vương phi của thần đã đặc biệt dặn dò, không cho thần uống rượu.”

Hoàng đế thật sự nghi ngờ lỗ tai mình nghe nhầm: “Yến vương phi?”

Chính là nữ nhân nghe đồn là đồ ngốc kia ấy hả?

Lâm Khước đáp: “Đúng thế, tính tình vương phi không tốt, thần không dám không nghe lời nàng.”

Hoàng đế vẫn nghi ngờ hôm nay Lâm Khước đã uống say, quay đầu nhìn về phía trưởng công chúa Chiêu Minh, do dự hỏi: “Chiêu Minh tỷ, vị con dâu kia của tỷ… thật sự có tính tình không tốt lắm sao?”

Đây chính là Yến vương đó! Một đồ ngốc thì có thể làm được gì cơ chứ?!

Trưởng công chúa Chiêu Minh uống mấy chén rượu, đính chính cho Lý Mộ: “Nó nói bậy đó, đứa trẻ kia cực kỳ ngoan ngoãn, có lẽ nó làm sai điều gì vô tình chọc giận nàng, nên mới sợ nàng giận thôi.”

Lâm Khước thở dài: “Bệ hạ xem, có người lên tiếng bênh vực nàng rồi, thần làm gì dám nói nhiều nửa câu.”

Y nói xong lại bảo thời gian không còn sớm nữa, Lâm Yến An đang bệnh, để một mình vương phi chăm sóc khiến y khá lo lắng, cho nên đứng lên xin cáo lui trước.

Lâm Khước sung sướng rời bữa tiệc, chỉ để lại các đại thần hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn làm mới lại nhận thức về tình cảnh của cô nương Lý gia trong Yến vương phủ, cho dù trong lòng bọn họ có thấy khó tin cỡ nào đi nữa, nhưng chuyện Yến vương sợ vợ vẫn như một hạt giống nảy mầm trong lòng bọn họ, khiến ấn tượng về vị Nhiếp chính vương như ma quỷ kia có thêm chút hơi thở con người.



Có lẽ là ngủ ngày quá nhiều, lúc Lâm Yến An tỉnh dậy thì đầu óc vẫn còn ngơ ngác, khi nghiêng đầu nhìn Lý Mộ cứ như nhìn người xa lạ, mất một lúc lâu mới nghẹn ngào gọi hai tiếng “mẫu thân”.

Lý Mộ thở phào một hơi, Lưu ma ma cũng nhanh chân bưng nước ấm tới, đỡ Lâm Yến An ngồi dậy.

Sau đó Lâm Yến An ăn thêm một chén cháo gừng, Lý Mộ ngồi ở mép giường đang u sầu không biết nên nói gì với một đứa trẻ bị bệnh, nàng hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì, dù là bên phía người thân hay bên phía người bệnh, may mà Lâm Khước đã tới, Lý Mộ nhanh chóng đẩy Lâm Khước ngồi xuống mép giường.

Lâm Yến An thấy Lâm Khước, gương mặt bỗng hiện lên sự ngơ ngác giống lúc mới tỉnh ngủ, Lâm Khước nhíu mày, vươn tay sờ trán hắn: “Không phải đã nói bệnh nhẹ, ngủ dậy là khỏi à?”

Ban ngày tuy Lâm Khước không ghé đến nhưng cũng đã gọi người tới hỏi thăm qua.

Lâm Yến An nhìn Lâm Khước, đột nhiên nở nụ cười: “Phụ thân, ta khỏe rồi, chỉ là vẫn còn hơi mệt, có lẽ nên nghỉ ngơi thêm một đêm nữa.”

Lâm Khước: “Ngày mai cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, việc đọc sách không vội hai ba ngày này làm gì.”

Lâm Yến An gật đầu: “Ta biết rồi, phụ thân.”


Lâm Khước dẫn Lý Mộ về phòng, Lâm Yến An đột nhiên gọi Lý Mộ lại: “Mẫu thân.”

Lý Mộ quay đầu, nhìn thấy Lâm Yến An yếu ớt nở nụ cười với nàng: “Cảm ơn mẫu thân.”

Lý Mộ cho rằng Lâm Yến An cảm ơn việc mình chăm sóc hắn một ngày, nhưng trên thực tế, Lý Mộ chỉ ngồi ở gian phòng bên cạnh, luyện chữ đọc sách, còn khiến cả Lâm Tê Ngô lẫn Lý Vân Khê quên cả chuyện tới thăm hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy hổ thẹn khi nhận tiếng cảm ơn này.

Lý Mộ cũng không quen nói nhiều lời, chỉ dặn dò ngắn gọn: “Phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Lâm Yến An: “Vâng, mẫu thân.”

Lý Mộ và Lâm Khước nắm tay rời đi, Lâm Yến An đuổi người hầu ra ngoài, một mình ngồi dựa lưng vào gối mềm sau lưng, nhắm mắt cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì đó, hàm răng của hắn cắn chặt, lông mày cũng chau lại.

Đột nhiên một thứ gì đó ấm áp chạm vào giữa trán hắn, đó là một bàn tay có vết chai mỏng, dường như định vuốt thẳng nếp nhăn giữa mày.

Lâm Yến An đột ngột mở mắt ra, đối diện với gương mặt mất kiên nhẫn của Lâm Tê Ngô.

Trước khi đi ngủ, Lâm Tê Ngô mới nhớ ra mình chỉ lo chú ý tới lắc tay mà đại tẩu làm, quên mất chuyện tới thăm đại cháu trai của mình, thế nên nửa đêm nửa hôm nàng mới chạy tới, đứng dựa mép giường, bàn tay dùng sức chọc mạnh giữa mày hắn: “Đừng nhíu, nhìn đã thấy khó chịu.”

Lâm Yến An ngơ ngác nhìn nàng, không hề nở nụ cười như nhìn thấy Lâm Khước, ngược lại còn rơi lệ.

Lâm Tê Ngô sợ tới mức rụt tay lại, lùi về sau mấy bước: “Khóc? Ngươi khóc thật hả? Tại sao lại khóc? Ta có làm gì ngươi đâu.”

Lâm Yến An ngẩng đầu nhìn nàng, cũng không bảo nàng tới gần, chỉ nói: “Ta nằm mơ thấy ác mộng suốt một ngày.”

Lâm Tê Ngô khó hiểu: “Chỉ vì ác mộng thôi á?”

Lâm Yến An nhìn nàng, ánh mắt bỗng trở nên hốt hoảng: “Là một giấc mộng rất đáng sợ, ngươi ở trong mộng cũng khóc.”

Lâm Tê Ngô chậm rãi bước tới, bĩu môi: “Ta không thèm khóc đâu!”

Lâm Yến An: “Ta mơ thấy cuối năm ngoái, ta vẫn còn ở Dương Châu, lúc gấp gáp trở về thì phụ thân đã không còn.”

Lâm Tê Ngô đập mạnh lên chăn mềm: “Đó chỉ là mơ thôi, đại c vẫn khỏe mạnh!”

“Ừ.” Lâm Yến An nói: “Phụ thân vẫn khỏe mạnh.”

Cả ngươi cũng khỏe mạnh.