Mặc Sức Cưng Chiều

Chương 13: Không khí đàm phán



Trong lòng Hàn Tử Dịch rất rõ ràng, muốn thoát khỏi khống chế của Hàn Văn Lạc, không phải chỉ là phản kháng trên tinh thần, quan trọng nhất là phải độc lập kinh tế.

Hàn Văn Lạc có tính hư vinh còn có ham muốn kiểm soát rất mạnh mẽ. Hàn Tử Dịch có ngoại hình đẹp, thành tích tốt, đây là thứ mà Hàn Văn Lạc muốn khoe khoang.

Kiếp trước Hàn Tử Dịch cố ý điều tra chuyện quá khứ của Hàn Văn Lạc và Thẩm Tú, cũng nghe ngóng được thành tích ở trường của Hàn Niệm Quân cũng không tệ. Nhưng có lẽ bởi vì từ nhỏ đã không thiếu tình yêu thương của cha mẹ, cho nên hắn còn lâu mới đạt được trình độ như anh.

Hàn Văn Lạc thích đứa con Hàn Niệm Quân, cũng thật lòng thật dạ muốn bồi dưỡng hắn, nhưng lại cảm thấy lúc còn đi học Hàn Niệm Quân không sánh bằng Hàn Tử Dịch, thực tế là hắn không thể mang đến cho lão quá nhiều cảm giác thoả mãn.

Về phần ham muốn kiểm soát, có thể nhìn ra được từ những gì mà Hàn Văn Lạc đã làm. Cho dù trong lòng lão không thích đứa con Hàn Tử Dịch này, nhưng lão cũng không muốn Hàn Tử Dịch thoát khỏi sự khống chế của lão.

Trong mắt của Hàn Văn Lạc, Hàn Tử Dịch chỉ có thể là quân cờ của lão, là hòn đá lót đường cho Hàn Niệm Quân, không thể nói thoát ly là thoát được.

Người như vậy vốn đáng sợ, càng đặc biệt Hàn Văn Lạc chính là người cha ruột thịt với anh, lại là người có giá trị có địa vị trong xã hội.

Hàn Tử Dịch từng rất lo lắng, nếu như anh làm ầm ĩ lên, Hàn Văn Lạc sẵn lòng đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh, từ nay về sau không còn liên quan gì đến nhau, không ai quan tâm gì đến ia, anh chắc chắn sẽ làm điều đó đầu tiên.

Đáng tiếc, anh biết Hàn Văn Lạc sẽ không làm như vậy, một mặt vì thể hiện, mặt khác Hàn Văn Lạc sẽ không cho phép phát sinh những chuyện vượt qua tính toán của lão.

Chuyện chạy trốn thoát khỏi nhà họ Hàn là chuyện mà Hàn Tử Dịch cũng không nghĩ tới, bây giờ thời đại kỹ thuật số, anh dám đi, Hàn Văn Lạc chắc chắn có cách tìm được anh, sau này nếu như muốn anh làm gì trong tương lai, lão sẽ dùng sự phản nghịch muốn trốn khỏi nhà của anh làm cái cớ.

Cho nên muốn hoàn toàn rời khỏi Hàn Văn Lạc, anh cần tiền và địa vị.

Bây giờ điều kiện tương đối có lợi đối với Hàn Tử Dịch là mấy năm nay dưới sự tuyên truyền trong vô thức của Hàn Văn Lạc, danh tiếng của anh rất tốt, cũng không phải loại ăn chơi trác táng chỉ biết sống phóng túng. Nếu như Hàn Văn Lạc đột nhiên muốn lấy lý do anh phản nghịch làm chuyện quái đản gì đó, không nói tới người bên ngoài, nhà họ Lý sẽ không vừa ý.

Còn người mẹ Lý Uyển của anh dù cho có quan tâm đặt Hàn Văn Lạc vào trong tim đi chăng nữa, cũng sẽ hoài nghi điểm gì đó. Lý Uyển cũng không ngu, nếu bị cô nắm được nhược điểm gì, điều mà Hàn Văn Lạc đối mặt chắc chắn là phong ba bão táp.

Kiếp trước Lý Uyển phát điên, phần lớn toàn bộ cổ phần công ty đều giao vào tay Hàn Văn Lạc, cô biết trong tay chính mình không còn thứ gì có thể nắm giữ được Hàn Văn Lạc, không còn cách nào trở mình, chỉ có thể nhìn người ta tiêu diêu tự tại.

Cô không chịu nổi đả kích như vây cho nên tự bản thân ngu dại đến phát điên.

Cho nên bây giờ mặc dù Hàn Tử Dịch có làm chút chuyện quá đáng đi nữa, nói điều gì khó nghe thì Hàn Văn Lạc vẫn bận tâm danh tiếng của bản thân lão, cũng không dám tuỳ tiện làm gì với anh.

Tiến qua ranh giới thì có hơi nguy hiểm, cho nên cần phải mượn ngoại lực.

Cho nên hôm nay, Hàn Tử Dịch đến nhà họ Lý, không chỉ là vì cậy thế mà càng đúng hơn là tìm người hợp tác.

**

Lý Phàm hoàn toàn không ngờ Hàn Tử Dịch sẽ nói như vậy, đầu tiên anh ta sửng sốt, sau đó ngả lưng ra sau dựa vào ghế, quan sát Hàn Tử Dịch rất tuỳ ý rồi cất tiếng cười nhạo: “Một đứa trẻ con như con không phải nên học hành cho tốt mà muốn kiếm tiền cái gì? Tài sản Hàn thị khổng lồ như vậy, còn không vào được mắt con hay sao? Nếu như con muốn tiền tiêu vặt, Cậu có đây này, con muốn bao nhiêu bây giờ Cậu chuyển ngay cho con.”

Hàn Tử Dịch hạ mắt cười, lười biếng để ý đến ý khác trong lời của Lý Phàm, anh thản nhiên nói: “Tiền của bản thân mới đảm bảo nhất. Cậu không cần phải thử con gì cả, con muốn độc lập tài chính của mình. Bản thân Cậu không phải cũng đang gây dựng sự nghiệp đó sao?”

“Cậu với con có thể giống nhau sao?” Lý Phàm hét lên: “Cậu hiểu rõ tương lại của Lý thị, kinh doanh của Lý thị nhìn thì có lợi nhuận nhưng đều là lời ít, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ không còn lợi nhuận nữa, lúc đó nào còn là Lý thị nữa, Cậu là muốn tìm một lối ra cho nhà họ Lý. Hơn nữa, cậu bao nhiêu tuổi, con bao nhiêu tuổi, tuổi của Cậu tựa như đoá hoa sắp tàn, chỉ là quyết chí tự lực tự cường tiến về phía trước mà thôi, nếu không sẽ lụi bại sẽ bị xã hội loại bỏ. Con tự như đoá hoa sắp nở rỗ, quá trình nở còn rất dài, chúng ta có thể so sánh sao?”

Nhà họ Lý lập nghiệp dựa vào kinh doanh vỏ lốp xe, bây giờ kinh doanh càng ngày càng không tốt, thay đổi cũng không phải thoáng cái là có thể thay đổi được. Cũng may với danh tiếng và chất lượng của Lý thị dù đặt ở đâu cũng có không ít khách hàng quen.

Lý Phàm vẫn muốn làm gì đó khác, chịu phần nào đó rủi ro, sau đó nảy lên chủ ý đầu tư. Trong tay anh ta cũng có một ít tiền dư, kiếp trước trong lúc vô ý đầu tư mấy bộ điện ảnh và truyền hình, có hai bộ thu được thành công lớn, kinh doanh lời không ít.

Sau đó anh ta đã đầu tư vào một bộ điển ảnh và truyền hình cùng với người bạn đã dẫn dắt ông vào giới đầu tư, bộ phim này vô luận về nguyên tác hay danh tiếng đều rất tốt, Lý Phàm và người bạn của anh ta là người đầu tư chính.

Kết quả trước khi bộ phim được chiếu thì diễn viên chính đột nhiên lộ ra những vụ tai tiếng, có “đại gia”  lại còn thích mở Party, ăn chơi sa đoạ. Những scandal này có thật có giả nhưng thật giả trộn lẫn vào nhau, đúng lúc vấp phải đánh nghiêm của chính phủ, bộ điện ảnh này đã bị hoãn chiếu.

Hàn Văn Lạc bất thình lình xé mặt nạ, kinh doanh vỏ lốp xe của nhà họ Lý liên tiếp xuất hiện vấn đề về chất lượng, toàn bộ tiền trong tay của Lý Phàm đều bị treo, chỉ có thể trừng mắt nhìn Hàn Văn Lạc đánh sập nhà họ Lý.

Trong chuyện này có bàn tay của Hàn Văn Lạc, nhưng khi đó biết những điều này thì làm được gì, tiền một khi đã ra đi sẽ không cầm trở lại được.

Việc này tự Hàn Tử Dịch đã trải qua, mặc dù anh có muốn hay không thì gặp phải một số người một số chuyện, những chuyện quá khứ luôn không kìm được mà hiện lên trong đầu.

Như vậy cũng tốt, Hàn Tử Dịch nghĩ thầm, chí ít luôn luôn có thể thức tỉnh bản thân mọi lúc, không nên quá đắc ý. Người là sống, suy nghĩ thay đổi thì một số chuyện sẽ theo đổi theo anh, anh cần phải khiến cho bản thân không ngừng lớn mạnh, đến mức có thể làm những gì theo ý của mình.

**

Hàn Tử Dịch ngước mắt lên nhìn Lý Phàm, vẻ mặt anh bình tĩnh, không hề có tâm trạng phẫn nỗ khi bị nghi ngờ. Trái lại, trên người anh lại mang theo mấy phần khí thế nắm chắc thắng lợi trong tay.

Anh trả lời bằng sự im lặng, tỏ vẻ bản thân cũng không phải đang nói giỡn.

Lý Phàm nhìn tư thế của anh, không khỏi ngồi ngay ngắn, hiện lên dáng vẻ đàm phán của một cáo già trên thương thường.

Hàn Tử Dịch nói một cách bình tĩnh: “Cậu là đối tượng tốt nhất của con, nhưng không phải là duy nhất.” Cho nên, không nên xem anh như một đứa trẻ không biết cái gì. Dẫu cho không có Lý Phàm, anh cũng sẽ tìm được đối tượng hợp tác khác, nhiều lắm thì tốn thêm chút tâm tư quanh co một chút.

Hơn nữa từ xưa anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, lợi ích quan hệ hợp tác đầu tiên cũng phải phân rõ ràng. Bây giờ anh có thể chiếm phần nhỏ, những chuyện này cũng không sao hết, dù sao thời gian còn rất dài.

Chẳng qua anh không thể để cho Lý Phàm cho rằng anh chỉ là lớp người trẻ muốn chơi đùa, anh muốn là hợp tác thời gian dài chứ không phải đối đãi bất bình đẳng.

Lý Phàm bóp trán, thầm nghĩ không biết làm sao vừa rồi tâm tình của bản thân lại bày ra trước mặt đứa nhỏ này.

Cũng không biết trong đầu của Hàn Tử Dịch đang suy nghĩ cái gì, nhưng trong nháy mắt, anh ta cho rằng mình đang đối mặt với một tinh anh đàm phán trên thương trường chứ không phải một đứa nhỏ hỹ mũi chưa sạch còn chưa tốt nghiệp trung học.

Hàn Tử Dịch bộc lộ thủ đoạn này, thêm lời nói hết sức khí phách của anh, Lý Phàm cũng thể hiện thái độ rất nghiêm túc, anh ta nói: “Nói một chút suy nghĩ của con đi.”

Hàn Tử Dịch nói:“Cậu, cháu dự định bắt tay vào đầu tư. Cậu có tiền con có ý tưởng, cùng hợp tác không thể nào tốt hơn. Nhưng mà bàn trước điều này, trước tiên chúng ta phải nói chuyện phân chia.”

Lý Phàm chớp mắt cười rồi anh ta lên tiếng: “Con đây là tay không bắt sói trắng sao?”

Hàn Tử Dịch buông tay một cách bất đắc dĩ: “Đại khái cậu không biết rồi, tiền trên người con chưa bao giờ vượt quá năm con số. Hơn nữa, công ty mà cùng Cậu hợp tác, con muốn nó hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì với Hàn thị.”

Lý Phàm liếc mắt nhìn anh: “Sao Cậu nghe như thể con có oan khí rất lớn với cha mẹ của con vậy.”

Hàn Tử Dịch nhìn lại anh ta, hai tròng mắt sắc bén như kiếm. Khi bốn mắt nhìn nhau, anh hỏi một vấn đề mà chắc liên quan gì đến cuộc đàm phán này hết: “Cậu, vì sao bây giờ Cậu không muốn kết hôn?”

Đương nhiên sau này Lý Phàm cũng không độc thân, qua bốn mươi tuổi mới đặt lễ chạm ngõ quyết tâm kết hôn.

Lý Phàm chấn động vì ánh mắt của anh, bừng tỉnh khi nghe lời như thế.

Vì sao anh không muốn kết hôn? Lý do thật sự nói ra cũng thật buồn cười, anh ta tận mắt chứng kiến dáng vẻ của Lý Uyển sau khi kết hôn cho nên tận đáy lòng anh ta có hơi kháng cự hôn nhân.

Lý Phàm sợ bản thân sau khi kết hôn gặp phải một cô gái giống như Lý Uyển, cũng sợ dòng máu chảy trong huyết quản giống như Lý Uyển, anh ta sẽ là người đáng sợ như vậy. Nếu không thể toàn tâm toàn ý, chi bằng đừng gây tai hoạ cho người khác, cứ đơn độc thế này cũng tốt.

Suy nghĩ này của Lý Phàm chưa từng nói ra cho người khác, ở trước mặt cha mẹ đều là dáng dấp của một công tử phóng đãng không muốn yên bề gia thất. Cho nên anh ta vẫn cho rằng bản thân che giấu rất tốt, không ngờ hôm nay lại bị Hàn Tử Dịch hỏi tới.

Mặc dù có là ai khi bị hỏi những thứ giấu trong đáy lòng cũng sẽ thất thần, Lý Phàm cũng không ngoại lệ, chẳng qua anh ta nhanh chóng lại lại được tinh thần.

Anh ta nhìn Hàn Tử Dịch rồi cười: “Nhóc con, con lợi hại lắm, là nhân tài đàm phán kinh doanh.” Ở trên thương trường, sơ suất trong nháy mắt là có thể bị người ta nắm được nhược điểm khiến bản thân rơi vào tình thế bất lợi.

Lý Phàm vẫn thật sự không ngờ bản thân bị Hàn Tử Dịch trấn áp, vô hình trung cảm thấy mong đợi với lời mời hợp tác của Hàn Tử Dịch.

“Nhưng mà, con nói xem, vì sao Cậu không kết hôn?” Cuối cùng anh ta nhướng mày mỉm cười hỏi lại.

Hàn Tử Dịch trả lời một cách tự nhiên: “Tất nhiên là chưa gặp được tình yêu định mệnh.”

“Hay.” Lý Phàm vỗ tay, cười vang rồi nói: “Vậy thì trả lời câu hỏi của con, con muốn hùn vốn thế nào? Cậu xuất tiền, con ra ý tưởng, tiền lợi nhuận mỗi người năm phần.”

Hàn Tử Dịch lắc đầu: “Cậu xuất tiền còn phải gánh nguy cơ, lợi nhuận lần đầu chúng ta hợp tác, con nhận hai phần là dược. Toàn bộ hạng mục sau này, con cũng sẽ đầu tư theo, sau này chúng ta dựa theo tỷ lệ mà chia, đầu tư nhiều thì chia nhiều, đầu tư ít thì chia ít. Những điều này phải viết vào hợp đồng, tìm luật sư chuyên nghiệp đến xác định hợp đồng.”

“Con chắc chắn con có thể kiếm được tiền như vậy sao?” Lý Phàm hỏi.

Hàn Tử Dịch mỉm cười nhưng không trả lời, trong đầu thì suy nghĩ vạn phần chắc chắn, đương nhiên có thể rồi, anh sống lại từ kiếp trước, tuy không nhớ dãy số vé số, nhưng lại nhớ cổ phiếu tăng mạnh nhất là hai năm trước đó. Nếu như ngay cả năng lực đầu từ mấy hạng mục nhỏ ít lời cũng không có, vậy thì thật nhục nhã cho những năm lăn lộn trên thương trường ở kiếp trước.

Lý Phàm cũng không biết làm sao, tựa như thấy quỷ vậy, nụ cười bình tĩnh vững vàng của Hàn Tử Dịch thì anh ta lại tin vào lời nói càn của anh.

Đương nhiên sau này anh ta kiếm được vàng đầy chậu, bị người ta hỏi vì sao năm đó lại lựa chọn hợp tác với Hàn Tử Dịch chỉ mới mười tám tuổi. Cách giải thích của Lý Phàm với người ngoài chính là bản thân có mắt phát hiện nhân tài, vừa nhìn Hàn Tử Dịch là người toả ra ánh hào quang kiếm được nhiều tiền.

Tóm lại một câu, anh ta có đôi mắt tinh tường.

Chẳng qua bây giờ Lý Phàm không có ánh mắt nhìn thấu tương lai, anh ta lại nói: “Nếu như con nghiêm túc như thế, trước tiên chúng ta có nhỏ chơi nhỏ. Nhưng mà cậu có một điều kiện, con có ý tưởng gì, trước tiên phải đem nó ra thuyết phục được Cậu đã, hợp tác này mới có thể tiếp tục.”

“Tất nhiên rồi.” Hàn Tử Dịch gật đầu đồng ý nói.

Giữa hai người tiếp tục nói gì đó, bà ngoại của Hàn Tử Dịch tên là Lưu Quyên gọi họ từ trong phòng: “Hai đứa đang nói gì đó, mau vào ăn thôi.”

Lưu Quyên là một bà lão hiền lành, ăn mặc rất bình thường, nụ cười luôn nở trên gương mặt, cả đời lo lắng cho con cái. Kiếp trước bà ra đi rất sớm, không nhận một đau khổ nào, cũng không nhìn thấy tấn bi kịch kia xảy ra.

Người lớn đã lên tiếng, Hàn Tử Dịch và Lý Phàm cũng không bàn tiếp nữa, có một số việc cũng không phải một ngày là có thể thành công.

Lý Phàm chờ nhìn thấy thành quả, Hàn Tử Dịch phải thuyết phục được Lý Phàm, cũng không thể nói thẳng là con sống lại, con chỉ biết những hạng mục kiếm tiền, anh phải lấy ra được bằng chứng rõ ràng mới nói chuyện được.

Khi đứng dậy, Hàn Tử Dịch mở điện thoại di động, trên điện thoại dừng lại là trang web và hộp thoại của Thẩm Yến Trầm.

Anh nhìn thấy ở bên kia của Thẩm Yến Trầm hiện dấu ba chấm đang nhập chữ, hai giây sau ba dấu chấm đang nhập chữ biến mất, trong hộp thoại trống trơn, nháy mắt, dấu ba chấm đang nhập chữ lại xuất hiện lần nữa…

Trong đầu của Hàn Tử Dịch không khỏi nghĩ đến vẻ mặt lúc này của Thẩm Yến Trầm, chắc chắn là lông mày đang xoắn lại, một dáng vẻ bất an ngập ngừng muốn gửi cái gì đó.

Anh cúi đầu im lặng mỉm cười, sau đó chủ động gửi tin nhắn: Ăn cơm xong chưa?

Thẩm Yến Trầm lập tức trả lời lại ngay tức khắc: Ăn xong rồi.

Năm giây sau, một bức hình được gửi qua, là một tô cháo và hai món ăn nhẹ, nhìn thôi cũng đã thèm.

Hàn Tử Dịch lưỡng lự chốc lát, gửi một nhãn dán Rấtngoan qua.

Lý Phàm quay đầu lại muốn nói gì đó với Hàn Tử Dịch, nhìn thấy gương mặt mỉm cười dịu dàng lúc này của Hàn Tử Dịch. Anh ta bĩu môi trong lòng, nghĩ thầm, còn dám nói không yêu đương, quả nhiên miệng của đàn ông là quỷ lừa gạt.

Nếu mà không phải vậy, anh ta dám đi bằng đầu.