Mặc Sức Cưng Chiều

Chương 31: Đe doạ dụ dỗ



Hàn Tử Dịch cũng không muốn chìm trong chuyện cũ, kiếp trước chuyện này đã làm tổn thương anh rất tàn nhẫn, bây giờ hoàn toàn không làm tổn thương được anh nữa.

Anh cũng không muốn Thẩm Yến Trầm để tâm đến những chuyện không đáng, chuyện không cần nhớ. Tốt nhất không quan tâm đến nó, cứ quên nó đi.

Hàn Tử Dịch nhanh chóng điều chỉnh dáng ngồi và biểu cảm trên mặt, anh cười nói: “Đều đã qua, tất cả sẽ ổn thôi.”

Thẩm Yến Trầm gật mạnh đầu, dường như dùng động tác này có thể kết thúc chuyện cũ.

Hàn Tử Dịch nhìn cậu rồi mỉm cười. Xin hã𝒚 đọc 𝘁r𝗎𝒚ện 𝘁ại ( 𝐓rU𝗺𝐓r 𝗎𝒚ện.𝓥𝑁 )

Anh nói: “Được rồi, chuyện vặt đã nói xong, chúng ta nên bàn chuyện chính rồi.”

Thẩm Yến Trầm thắc mắc, không biết anh nói về cái gì.

Hàn Tử Dịch nói: “Không phải nói dạy thêm cho cậu sao, nếu chúng ta còn nói tiếp về chuyện gia đình thì chuyện chính hôm nay hoàn toàn muộn mất.”

Lúc này Thẩm Yến Trầm mới phản ứng, cậu đứng lên à một tiếng, sau đó nhìn đồng hồ nói: “Nếu không thì bỏ qua hôm nay đi, bắt đầu từ ngày mai?”

Hàn Tử Dịch hỏi cậu: “Bây giờ cậu buồn ngủ rồi hả?”

Thẩm Yến Trầm nghiêm túc cảm nhận trạng thái bây giờ của mình, lắc đầu.

Hàn Tử Dịch nhanh nhẹn đứng dậy rồi nói: “Nếu bây giờ không buồn ngủ, vậy hãy hoàn thành nhiệm vụ hôm nay. Nếu không muốn học nữa thì nghỉ, thế nào?”

“Muốn học.” Thẩm Yến Trầm vội nói, trước đây cậu chưa từng nghĩ đến chuyện có thể gần Hàn Tử Dịch như vậy, giờ có cơ hội, sao cậu có thể dễ dàng để anh đi mất chứ.

Vì để lời của mình tương đối hoà nhã, cậu lại nói đùa: “Có thể được bạn Hàn học siêu giỏi chỉ bảo, đó là chuyện biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ. Bây giờ chuyện tốt rơi trúng tôi như vậy, tôi mà nắm cơ hội này thì thật có lỗi quá.”

Hàn Tử Dịch mỉm cười khi nghe câu này, anh cũng nói với vẻ vui đùa: “Kỳ vọng vào tôi cao như thế, nếu không thể khiến cho thành tích của cậu nâng cao thì chẳng phải là lỗi của tôi sao. Để không mất danh hiệu học sinh giỏi này của tôi, bắt đầu từ hôm nay cậu sẽ do tôi chịu trách nhiệm.”

Thẩm Yến Trầm rất tự nhiên cho rằng câu cuối cùng là muốn chịu trách nhiệm học hành của cậu, cũng không nghĩ gì khác, gật đầu liên tục.

Hàn Tử Dịch nhìn cậu, thầm nghĩ, thật ngốc.

Không sao, lúc này như vậy là được rồi, chỉ nhìn trước mắt không cần phân tâm suy nghĩ khác.

Đã có cùng mục tiêu, hai người khẩn trương hành động.

Hàn Tử Dịch căn cứ vào tình hình của Thẩm Yến Trầm, anh giảng cho cậu kiến thức cơ bản nhất.

Thẩm Yến Trầm cũng không phải là người già mồm, cậu học không được là sự thật, bây giờ cậu quyết tâm học hành, thái độ rất nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giấu dốt trước mặt Hàn Tử Dịch.

Gặp chỗ nào không hiểu, cậu sẽ mở miệng hỏi.

Hàn Tử Dịch là người thầy khá tin cậy, có lẽ do vấn đề tâm trạng, nói chung lần này học thêm có hiệu quả rất tốt, ít nhất Thẩm Yến Trầm cảm thấy tốt, vì những gì Hàn Tử Dịch giảng cậu đều đã hiểu.

Hàn Tử Dịch cũng không có ý nhồi một lần, học đến một mức nhất định rồi nghỉ.

Chủ yếu Thẩm Yến Trầm cùng lúc yếu toán và tổng hợp khoa học tự nhiên (lý, hoá, sinh), những môn này cần phải từ từ, đương nhiên cũng không thể bỏ qua Ngữ văn và tiếng Anh.

Những thứ có liên quan, Hàn Tử Dịch vẫn không sốt ruột, vẫn còn thời gian, tất cả vẫn còn kịp.

Sau khi Thẩm Yến Trầm hiểu rõ những gì anh dạy thì Hàn Tử Dịch trực tiếp đóng sách lại: “Hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục.”

Thẩm Yến Trầm đang hăng hái trong lòng, vội nói: “Được.”

Lưỡng lự một hồi, thầm cổ vũ mình, cậu lại cười cong đuôi mắt, khẽ dò hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị: “Thầy Hàn, học sinh như em thế nào? Dạy có triển vọng hay không?’

Hàn Tử Dịch hắng giọng, chắp tay sau lưng, ưỡn ngực, nói với vẻ thâm trầm: “Trò Thẩm vẫn rất thông minh, chỉ cần chăm chỉ học hành, tất nhiên rất có tương lai.”

Nụ cười tràn ngập trong đôi mắt, Thẩm Yến Trầm nói: “Vậy mượn lời tốt của cậu, sau này làm phiền thầy Hàn dạy rồi.”

Hàn Tử Dịch trả lời với ý sâu xa: “Chỗ nào trò Thẩm không hiểu, tôi sẽ tự mình dạy từng cái.”

Thẩm Yến Trầm cười hì hì, Hàn Tử Dịch cũng khẽ mỉm cười.

Sau một khoảng thời gian, hai người ở chung rất vui vẻ.

Xe đạp của hai người thì như lời của Hàn Tử Dịch, cả hai đổi cho nhau. Chuyện này tất nhiên không giấu được con mắt của đông đảo quần chúng, chuyện hai người thân thiết nhanh chóng truyền khắp trường trung học phổ thông Số 1 Giang Thành.

Ngược lại Hàn Tử Dịch và Thẩm Yến Trầm không có cảm giác gì quá lớn, chủ yếu hai người đều không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Nhưng thật ra các bạn lớp Chín nhìn Thẩm Yến Trầm bằng ánh mắt ngưỡng mộ, người có thể tóm được chàng trai học siêu giỏi tất nhiên cũng không phải người bình thường.

Thẩm Yến Trầm chỉ cảm thấy họ thật nhàm chán, cho dù là Sài Côn tới hỏi cậu cũng không kể chuyện của cậu và Hàn Tử Dịch.

Ban ngày ở trường vì khác lớp, hai người cũng không thường xuyên ở cạnh nhau. Lâu lâu có hứng thì mới hẹn nhau cùng ăn cơm.

Đến tối chính là thời gian riêng thuộc về hai người họ.

Hàn Tử Dịch còn cố ý mua đề thi cơ bản nhất để Thẩm Yến Trầm dựa vào trình tự này từng bước củng cố kiến thức.

Sự tiến bộ này cũng không phải thoáng chốc có thể nhìn thấy được, nhưng Thẩm Yến Trầm rất hài lòng.

Cậu biết bản thân không không phụ lòng của Hàn Tử Dịch, tuy rằng tương lai không đạt được thành tích như của anh, nhưng cậu thật sự đang tiến bộ từng ngày.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, trời bắt đầu dần dần chuyển lạnh.

Quần áo trên người của hai người từ áo mỏng bắt đầu thay đổi thành áo len, sau đó không bao lâu sẽ thay đổi thành áo phao.

Trong khoảng thời gian này, Hàn Tử Dịch hoàn toàn quên linh hồn tuổi trung niên của mình, anh giống như một  học sinh chân chính.

Không có chuyện phiền lòng bên cạnh, mỗi ngày trôi qua vừa thanh thản lại thoải mái.

Nhưng trên đời này vốn không có cách nào hoàn hảo như thế.

Tan học hôm nay, Hàn Tử Dịch đang chuẩn bị đi tìm Thẩm Yến Trầm cùng về nhà thì anh nhận được điện thoại của Lý Uyển.

Nhìn thấy tên của Lý Uyển, anh hơi hoảng hốt, gần như nhất thời không nhớ cô là ai.

Sau khi não đờ đẫn bắt đầu hoạt động, anh ấn nút nhận cuộc gọi.

Giọng nói của Lý Uyển vang lên trong di động, giọng cô rất có sức: “Tử Dịch, dạo này con điên đủ rồi chứ, chẳng nhẽ thật sự con không định về nhà hả?”