Số 8 đường Đế Cảnh, Hương Giang, Hải Thành.
Đau…….
Cơn đau như bị cứa vào da thịt quét qua toàn cơ thể, từ từ lan đến xương cốt tứ chi.
Hai bàn tay của Mộ Thiển siết chặt lấy cánh tay của người đàn ông, móng tay đâm sâu vào da thịt anh ta.
“Thưa…thưa anh, anh có thể chậm…chậm lại…một chút…tôi…”
Rốt cuộc, từ “Đau” Mộ Thiển cũng không thể nói ra nổi, cô cắn chặt hàm, nước mắt đau đớn rưng rưng trong hốc mắt, lại không dám vùng vẫy dù chỉ một chút.
Người đàn ông không hề lên tiếng.
Xung quanh quanh quẩn hơi thở nam tính tỏa ra từ trên người anh ta, nhưng Mộ Thiển lại không có cách nào nhìn thấy được gương mặt anh ta, càng không biết anh ta là ai.
Nỗi đau xuyên tim của lần đầu tiên khiến cho Mộ Thiển không thể chịu đựng được, nước mắt cứ lặng lẽ lăn dài.
Dường như nhận thức được cô đang khóc, người đàn ông mấy hứng, làm cho xong chuyện rồi lạnh lùng đứng dậy, đi thẳng vào trong nhà tắm.
Bụp…
Cánh cửa phòng tắm đóng lại, bên trong vang lên tiếng tước chảy róc rách.
Trong bóng tối, Mộ Thiển ôm chặt lấy cơ thể đang được bao bọc của chính mình, đau đớn run rẩy.
Một tháng trước, con trai của mẹ nuôi đột nhiên đau đến ngất đi, đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện mắc ung thu thận, cần làm phẫu thuật gấp, mà chi phí thì đương nhiên không hề thấp.
Cô bị mẹ nuôi ép đi mang thai hộ, cũng tìm được người đàn ông này.
Nhưng vì thân phận của đối phương cao quý, vì thế công tác bảo mật cũng được thực hiện rất chặt chẽ, trong căn biệt thự ở một nơi xa xôi, cô bịt mắt đi vào, căn phòng được tắt hết điện, tấm rèm cửa rất dày màu đen được kéo kín mít, cô căn bản không thể biết được đối phương là ai.
Két…
Không đến mười phút đồng hồ, người đàn ông mở cửa đi ra khỏi phòng tắm.
“Thưa anh, số tiền kia…”
Mộ Thiển kiềm chế cơn đau, mặc quần áo vào rồi ngồi bên giường, nhỏ giọng hỏi.
“Còn chưa đi?” Người đàn ông vốn cho rằng cô đã đi rồi.
Trầm mặc một chút rồi nói: “Sau này không cần đến nữa, nếu đã sợ đau như thế, thì đừng miễn cưỡng”.
“Không, đừng.
Tôi thực sự rất cần số tiền này”.
Vừa nghe thấy người đàn ông nói không cần cô đến nữa, Mộ Thiển sợ đến tái mặt, dựa vào tia sáng yếu ớt, đè nén cơn đau trong cơ thể, ao về phía người đàn ông, nắm lấy tay anh ta, “Chỉ là lần đầu tiên, lần sau sẽ không đau nữa, tôi…có thể chịu được.
Cho tôi thêm một cơ hội nữa được không?”
Bị cô nắm chặt cổ tay, cơ thể người đàn ông đột nhiên cứng lại.
Mặc dù không thể nhìn ra được thần sắc của người đàn ông, nhưng Mộ Thiển có thể cảm nhận rõ ràng không khí đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
“Xin lỗi anh…”
Mộ Thiển mím chặt môi, lập tức thu tay lại, kéo xa khoảng cách với anh ta.
Vừa rồi trong lúc dây dưa với cô, người đàn ông này không hề có bất cứ sự dịu dàng nào, đơn giản là thô bạo, ngoại trừ hai tay đặt lên eo cô, thì không hề có bất cứ sự va chạm nào với cơ thể cô.
Rõ ràng, anh ta có thói quen sạch sẽ.
Người đàn ông tiện tay nhặt lấy bộ complet, rút từ trong túi áo ra một tấm chi phiếu, đưa cho cô, “Đây là môt trăm vạn.
Sau khi hoàn thành lại đưa cô nốt một trăm vạn còn lại”.
“Cảm ơn”.
Siết chặt tấm chi phiếu mỏng dính trong tay, mặc dù chỉ nhẹ như một chiếc lông vũ, lại như một khúc chì nặng trình trịch, ép lên trái tim Mộ Thiển, nặng đến mức khiến cô không thể thở nổi.
Trái tim đang treo lơ lửng cũng được thở phào một hơi.
Phí chữa bệnh của anh trai, cũng coi như kiếm được rồi.
“Một cuộc giao dịch, mỗi bên đạt được thứ mình cần”.
Ngữ khí của người đàn ông lạnh nhạt, không có bất cứ cảm xúc nào, cũng chẳng cảm kích lời cảm ơn của Mộ Thiển.
Đi thẳng vào phòng thay đồ, còn không quên nói: “Bảo chú Chung đưa cô về.
Một tháng sau, đến kỳ rụng trứng lại đến”.
“Vâng”.
Cô gật gật đầu rồi quay người rời đi.
Trước khi đến, Mộ Thiển đã đến bệnh viện làm đủ các loại kiểm tra, mà hôm nay chính là ngày cuối cùng của kỳ rụng trứng.
Dù sao thì trong kỳ rụng trứng, tỷ lệ thụ thai là cao nhất.
……..
Bệnh viện trung tâm, Hải Thành.
“Cái đồ sói mắt trắng như cô vẫn biết đường đến à? Anh cô sắp chết đến nơi rồi, cô thấy chết mà không cứu, còn mặt mũi mà sống à? Ngày đó không phải bà đây nhặt cô trong rãnh ruộng về thì sợ rằng cô đã chết từ hai mươi năm trước rồi”.
Mẹ nuôi Điền Quế Phần vừa thấy Mộ Thiển đến thì đã tiến lên tát vào mặt cô một cái.
Cái tát ấy lực vô cùng mạnh, rơi thẳng xuống mặt cô.
Bộp….
Một tiếng giòn rã, vang rội trên hành lang.
Mặt Mộ Thiển lập tức sưng lên, khóe môi cũng chảy ra vệt máu.
Lảo đảo hai bước, dựa vào tường mới giữ được cơ thể không ngã xuống.
Đối diện bà ta, khóe môi nhếch lên ý cười, “Mẹ, đây cũng là lần cuối cùng con gọi mẹ một tiếng ‘mẹ’, con…”
“Ai là mẹ cô? Tôi không phải mẹ cô!” Điền Quế Phần giơ tay, lại một cái tát nữa vung đến.
Mộ Thiển giơ tay nắm lấy cổ tay bà ta, rũ mắt xuống, “Mẹ, mẹ cứu con một mạng, con khắc ghi trong lòng.
Nhưng bao năm như vậy, con cũng không nợ gia đình mẹ.
Học phí của con cũng đều là con tự kiếm tiền nộp, thậm chí đến học phí của con gái ruột mẹ cũng là con bán máu để trả”.
“Cái dắm!”
Điền Quế Phần tức đến lồng ngực phập phồng, hất tay cô ra, tức giận nói: “Học phí của con gái tôi đều là con trai tôi cho, cô đừng có ăn nói hồ đồ”.
Mộ Thiển gần như bị bà ta chọc tức đến bật cười, nhưng ngữ khí của cô vẫn rất bình tĩnh, “Mẹ thực sự nghĩ rằng con không biết mẹ lấy tiền anh trai con cho để đi đánh bạc sao?”
Cô hít sâu một hơi, rút tấm chi phiếu từ trong túi quần ra, “Nói nhiều như thế cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi.
Số tiền này, cầm lấy chữa bệnh cho anh trai con đi.
Năm đó mẹ cứu con một mạng, hiện tại, con trả cho mẹ rồi.
Từ nay về sau, hai ta không nợ nần gì nữa”.
Mộ Thiển vốn dĩ muốn vào phòng bệnh nhìn anh trai một chút, nhưng thấy bộ mặt độc ác của Điền Quế Phần, rốt cuộc cô vẫn quay người rời đi.
Chung quy sau này sẽ không có bất kì quan hệ gì với bọn họ nữa, thì có gì cần lưu luyến nữa đâu chứ?
Một tháng sau.
Trước khi đến nhà chủ thuê, cô phát hiện kinh nguyệt chậm mất mấy ngày chưa đến, liền đi mua que thử thai, ai biết được, vừa thử một lần, không ngờ là hai vạch.
“Có thai rồi? Nhanh vậy sao?
Mộ Thiển thực sự có chút kinh ngạc, lại đi mua thêm ba que thử thai nữa, kết quả đều là hai vạch…Kì lạ!
Thụ thai rồi!
Lúc chú Chung quản gia của nhà chủ đến đón cô, Mộ Thiển đã đem tình hình của mình nói với ông ấy.
Chú Chung đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một loạt, thực sự mang thai rồi.
Sau lần ấy, cô liền bị đưa đến một căn biệt thự, bởi vì thân phận chủ thuê đặc biệt nên cần bảo mật, không được dùng bất cứ thiết bị điện tử nào, vì thế trực tiếp cắt đứt hoàn toàn liên lạc của cô với thế giới bên ngoài.
Mà bố của đứa trẻ, lại không hề xuất hiện.
Cô được hai người giúp việc chăm sóc rất cẩn thận, sống những ngày tháng thoải mái, nhưng cô đơn.
Mộ Thiển lại không hề để bản thân nhàn hạ, nhân thời gian mang thai, tiếp tục nghiên cứu sách vở về chuyên ngành luật sư.
Trong thời gian ấy, Mộ Thiển có xin chú Chung đưa cô lén lút đến bệnh viện, âm thầm đến thăm anh trai Mộ Ngạn Minh.
Mộ Ngạn Minh vì tìm được nguồn thận phù hợp, ca phẫu thuật tiến hành thuận lợi, tình hình tiến triển rất tốt.
Mộ Thiển cũng yên tâm hơn nhiều.
Thời gian trôi đi thật nhanh, thời thế thay đổi.
Chín tháng trôi đi một cách lặng lẽ.
Bệnh viện tư cao cấp.
“A…đau…đau…”
Trong phòng sản, Mộ Thiển đau đến mức khóc thét lên, toàn thân mồ hôi đầm đìa, gương mặt nhỏ tái mét không sắc máu.
Đã vào phòng sinh mười tiếng đồng hồ rồi, mà đứa bé vẫn không chịu ra.
Ban đầu đã ký hợp đồng với chủ thuê rằng, dù là dưới bất cứ tình huống nào cũng phải sinh thường.’.