Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1028: Sự Việc Của Mộ Thiển Đã Bại Lộ 3





Nhưng sự việc đã đến nước này rồi, anh ta không thể không nói.
“Thực ra… hôm đó khi anh bị bắn, Thượng Quan Uyển Nhi đã cứu anh, bởi vì độc trong cơ thể cơ thể anh là cổ tử còn độc của bà chủ là cổ mẫu, vì vậy bắt buộc phải đánh thức cổ mẫu trong cơ thể bà chủ thì mới có thể kìm hãm được độc trong cơ thể anh.

Cổ mẫu trong cơ thể bà chủ đã được phong ấn từ khi còn nhỏ bởi vậy sẽ không gây ra bất kì tổn hại nào cho cơ thể, không chỉ vậy nó còn làm chậm quá trình lão hóa.
Nhưng để bảo vệ anh nên Thượng Quan Uyển Nhi đành đánh thức cổ mẫu trong cơ thể của bà chủ, bỏ ra 800 cc máu sau đó cắt cổ tay của anh để dẫn chất độc trong cơ thể ra ngoài.

Mặc dù đã làm một cuộc thay máu lớn nhưng chất độc đã lan đến tứ chi và xương, căn bản là không thể thay máu là có thể được…”
Hàn Triết đem tất cả tình hình nói tất cả với Mặc Cảnh Thâm, thậm chí còn nói với anh ấy về việc phát tác độc trong cơ thể của Mộ Thiển.
Bước chân của Mặc Cảnh Thâm loạng choạng, toàn thân tràn ngập sát khí.
Đôi mắt nhìn anh chằm chằm, giọng run run hỏi: “Theo như anh nói thì Thiển vào ngày mười lăm mỗi tháng đều đi công tác là bởi vì cô ấy đến bây giờ cũng phải trải qua tất cả những gì lúc trước tôi đã trải qua?”
Hàn Triết cúi đầu liếc mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm, sợ hãi run lên.
“Vâng, đúng vậy.”
Ngay sau khi nghe xong câu nói đó của anh ta Mặc Cảnh Thâm liền đá mạnh vào bụng anh ta.
Một cú đá mạnh vào bụng của Hàn Triết, anh ta đập mạnh vào tường sau đó bật người quỳ xuống đất, đau đớn.
Mặc Cảnh Thâm đứng trước mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Ở nhà ba gian Diêm Thành, anh cũng biết tất cả đúng không?”
Hàn Triết biết mình không thể che giấu liền nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi nói: “Đúng vậy, tôi đều biết hết.”

Anh ta biết tất cả mọi thứ nhưng vì Mặc Cảnh Thâm nên anh ta không thể nói bất cứ điều gì.
Mặc Cảnh Thâm run lên vì tức giận.
Các đốt ngón tay cầm súng lục kêu cọt kẹt: “Được, được lắm.”
Mặc dù anh ấy biết Hàn Triết làm vậy là vì tốt cho anh nhưng Hàn Triết đã theo anh nhiều năm như vậy đáng lẽ nên hiểu tính khí của anh ấy, nếu anh biết Mộ Thiển đã vì mình mà phải trả giá nhiều như vậy thì anh nhất định sẽ không để Mộ Thiển hy sinh vì mình.
Một mình anh chết đi là đủ rồi, bây giờ lại kéo cả Mộ Thiển theo cùng nữa nên anh không can tâm.
Nếu anh ấy biết rằng để cứu anh ấy mà Mộ Thiển một hình “hy sinh” nhiều như vậy thì ngay thà rằng chết đi cũng sẽ không chấp nhận nó.
Tức giận, thất vọng và ân hận…
Trong người anh bây giờ đang có cả ngàn vạn cảm xúc, Mặc Cảnh Thâm lúc này rất đau nhưng thực chất là đau xót cho Mộ Thiển.
Đó là người phụ nữ anh yêu.
Nhưng anh không ngờ rằng tình yêu của anh dành cho Mộ Thiển lại nặng nề đến vậy.
Mấy năm nay mỗi lần phát độc dù là một người đàn ông như anh còn không chịu được vậy thì Mộ Thiển rốt cuộc đã làm điều đó như thế nào, làm sao cô ấy có thể chịu đựng nỗi đau một mình như vậy.
Mỗi khi nghĩ về điều này Mặc Cảnh Thâm đều cảm thấy đau nhói.
Lạch cạch ――
Khẩu súng trên tay anh rơi xuống đất.
Mặc Cảnh Thâm chậm rãi đi về phía phòng bệnh giống như một xác chết biết đi vậy.
Hàn Triết nhìn bóng lưng của Mặc Cảnh Thâm, mấy lần muốn gọi anh nhưng không dám.
Ting ――

Lúc này cửa thang máy mở ra.
Đúng lúc Cẩm Dung từ trong bước ra mắt hơi nhếch lên khi nhìn thấy Hàn Triết đang quỳ ở đây.
“Chết tiệt, sao anh lại..”
Cẩm Dung chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Hàn Triết đang nhìn chằm chằm về hướng bên phải, anh ta vô thức liếc sang.
Sau đó anh ta mới phát hiện ra Mặc Cảnh Thâm đang bước đi loạng choạng.
Lộp cộp ――
Anh ta căng thẳng, sắc mặt tái nhợt bởi sợ hãi: “Anh ấy biết hết rồi sao?”
Đi tới chỗ Hàn Triết để thăm dò.
Hàn Triết vươn tay che bụng đầy đau đớn, vết máu chậm rãi tràn ra khóe miệng, anh ta cau mày, đau đến nghiến răng nghiến lợi: “Anh nói xem.”
“Chết tiệt!”
Cẩm Dung lại vỗ đầu Hàn Triết: “Anh thật sự muốn hại chết tôi sao? Đã bảo anh là không được nói, cái gì cũng không được nói cơ mà, anh muốn hại chết tôi sao?”
“Mẹ kiếp, anh tưởng tôi muốn nói sao? Anh không nhìn thấy vừa nãy boss đã định giết tôi đâu?”
Hàn Triết chỉ vào khẩu súng trên mặt đất, vừa tức giận vừa khó chịu.
“Anh ấy chỉ là muốn tìm cách giết anh nhưng người điều hành thực sự là tôi.

Là tôi, anh có hiểu không vậy?”

Cẩm Dung chỉ vào anh ta tức giận không biết nói gì mới được.
Trầm mặc hồi lâu mới nói: “Từ đầu đến cuối tôi đều biết hết mọi chuyện lại còn đích thân là bác sĩ giải phẫu, nếu sau này Mặc Cảnh Thâm định giết tôi thì tôi phải giết anh trước.

Trên đường xuống hoàng tuyền ông đây không thể đơn độc được.”
Cẩm Dung sợ hãi đến mức không ngờ lại xảy ra trường hợp này.
Ngón tay run run chỉ vào anh ta rồi mạnh mẽ nói: “Cái quái gì, ông đây lại bị anh giết á.”
“Chết tiệt, anh… tôi, ông đây trong lòng đau khổ biết tìm ai để nói đây?”
Trong lòng Hàn Triết đầy tủi thân, đúng là nghiệp chướng mà.
Cẩm Dung không phí lời nữa liền chạy về phía phòng bệnh, càng ngày càng gần đến phòng bệnh anh ta càng trở nên thận trọng.
Xong rồi, xong rồi, thế là xong thật rồi!
Đều tại tên ngu ngốc Hàn Triết kia!
Trong lòng rất oán hận Hàn Triết.
Sau khi vào phòng bệnh anh ta nhìn thấy Tống Mễ Tuyết và Mặc Cảnh Thâm đang đứng ở trong phòng anh ta nuốt nước bọt, giả bộ bình tĩnh nói: “Haha… tất cả đều ở đây sao.”
Bỗng chốc ――
Mặc Cảnh Thâm nhìn lướt qua bằng một tia lạnh lẽo: “Định chờ chết sao? Còn không mau tới xem tình hình của Thiển đi? Cô ngất xỉu vào trưa hôm nay, mặc dù sau khi kiểm tra biết cô bị thiếu máu trầm trọng nhưng sau khi tỉnh dậy cô vẫn tiếp tục nôn mửa, sau khi nôn xong thì hôn mê.”
Tống Mễ Tuyết đã từng nói rồi Mộ Thiển bị thiếu máu trầm trọng nhưng đây không phải ngày một ngày hai.
Hơn nữa đã truyền máu rồi, lượng máu cung cấp hiện tại sẽ không gây ra thiếu máu mà ngất xỉu huống chi là nôn mửa.
Cẩm Dung giật mình và sợ hãi, chậm rãi đi về phía giường bệnh.
Tống Mễ Tuyết chỉ nhìn anh ta một cái nhìn “cảm thông”, dường như cảm thấy tội nghiệp anh ta trong vài giây.

Cẩm Dung nghiêng người sang trái và đi đến giường bệnh, cách xa Mặc Cảnh Thâm vì sợ rằng Mặc Cảnh Thâm sẽ giết anh ta.
Sau đó anh ta đứng bên giường bệnh và mở mí mắt của Mộ Thiển ra và xem xét rồi kéo một chiếc ghế sang ngồi bên cạnh để chẩn đoán mạch của Mộ Thiển.
Kết quả…
Một phút đã trôi qua.
Hai phút lại trôi qua.
Ba phút…
Mặc Cảnh Thâm rốt cuộc không nhịn được nữa liền đạp lên ghế; “Tốt hơn chút nào chưa?”
Theo khả năng của Cẩm Dung thì chẩn đoán mạch thường chỉ kéo dài hai phút hoặc cơ bản không quá một phút nhưng bây giờ đã qua ba phút mà anh ta vẫn đang kiểm tra mạch.
Sau khi Mặc Cảnh Thâm đá vào chiếc ghế, Cẩm Dung liền sợ hãi run lên và ngay lập tức buông cổ tay Mộ Thiển ra.
Anh ta đứng dậy và di chuyển chiếc ghế ra giữa anh ta và Mặc Cảnh Thâm, yếu ớt nói: “Em… em… em cũng không biết là bị làm sao?”
Mạch của cô ấy vẫn bình thường, mọi thứ đều ổn nhưng cô ấy sẽ ngất xỉu và nôn mửa, trong một thời gian anh ta cũng không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Không biết ư?”
Mặc Cảnh Thâm hỏi từng chữ một..
Anh ấy giơ tay lên, đá cái ghế trước mặt họ sang một bên rồi túm lấy cổ áo của Cẩm Dung: “Bây giờ cậu nói với tôi là không biết á? Thế thì tại sao khi biết sự thật cậu lại giấu giếm? Hay cậu nghĩ rằng Mặc Cảnh Thâm này cần mạng của một người phụ nữ để tiếp tục cuộc sống của mình.

Hả?”
Anh đã rất tức giận.
Cẩm Dung chưa từng thấy qua sự tức giận như vậy, thậm chí ngay cả cơ mặt cũng hơi run lên, đồng tử đầy máu đỏ tươi giống như một người sắp chạy trốn..